ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 972

“Gọi rồi, cậu ấy biết cô đang ngủ, liền bảo tôi không cần gọi cô dậy !” Thím Lý thì đầu ra khỏi phòng bếp nói.

“Ừm” Lâm Uyển Bạnh gật đầu.

Cô không lập tức gọi lại, sợ làm chậm trễ công việc của anh, đợi một lúc sau khi ăn xong bữa tối, mới nhận được một cuộc điện thoại của Hoàng Trường Minh.

Chắc là anh mới quay trở về khách sạn, gọi phục vụ phòng sắp xếp lại phòng, cô cách một cái điện thoại vẫn có thể nghe được âm thanh nhai nuốt thức ăn của anh, quan tâm hỏi han như là một người vợ hiền: “Có mệt hay không?

“Vẫn tốt”

“Vậy ăn xong cơm tối, tâm rửa nghỉ ngơi sớm đi!”

“7 Hoàng Trường Minh vừa ăn cơm vừa trò chuyện với cô: ‘Ban ngày làm chuyện gì vậy?”

Lam Ngọc Anh dựa vào phía sau, ánh mắt dịu dàng hướng lên vãng trăng đang treo ngoài cửa sổ, tựa như đôi mắt sâu thẩm trầm ấm của anh: “Buổi sáng ở nhà, buổi chiều có đi ra ngoài một chuyến”

“Chuẩn bị quà tặng cho anh sao?” Giọng nói Hoàng Trường Minh cao hơn một chút Lam Ngọc Anh có áp chế sự xúc động mà không liếc xéo một cái Người đàn ông này, đi công tác rồi mà vẫn không ngừng nghĩ đến!

Cảm giác được anh đang áp rất gần vào điện thoại, bờ môi áp rất gần, giọng nói dịu dàng nhắc nhở cô: “Ngày kia anh sẽ quay về”

“Ừ, em biết rồi…” Lam Ngọc Anh mỉm cười đáp, Cho dù bây giờ không nhìn thấy được, cách qua cái điện thoại, cô cũng có thế tưởng tượng ra được lúc này hai lông mày của anh đang nhướn lên như thế nào: “Chuyến bay lúc hai giờ chiều, đến lúc đó em đến đón anh nhớ đem theo quà tặng đấy”

“Được!” Lam Ngọc Anh phối hợp, Cúp điện thoại, nụ cười trên môi của cô vẫn chưa hề tắt Nếu như vừa nãy cô nói với anh, mình vẫn chưa chuẩn bị xong quả tặng, chắc chắn anh sẽ không vui vẻ, nhưng thực tế, cô thực sự vẫn chưa biết tặng anh cái gì, cũng không thể lại tặng anh một cái dao cạo râu nữa được!

Hoàng Trường Minh nói với cô sớm như vậy, nhất định là vô cùng trông chờ vào quà tặng lần này, tóm lại là phải thật ý nghĩa mới được.

Lam Ngọc Anh có chút lo lắng, cũng không nghĩ ra được phải mua thêm đồi gì nữa, cuối cùng chợt nghĩ, hay là ngày mai đi mua chút sợi len, có thế đan một cái khăn cổ, đợi đến lúc vào thu quàng khăn len giữ ấm, vẫn rất đặc biệt!

Lúc này thím Lý bưng lên hoa quả đã rửa sạch, đặt trước mặt cô.

Lý Ngọc Anh vươn tay lấy một quả lê to, sau khi ăn hết một quả trong nháy mất, còn muốn lấy thêm quả thứ hai, lại sờ sờ lên mặt của mình, cô có chút bưồn rầu mà nói: ‘Thím Lý, gần đây sao cháu lại ăn nhiều như thế chứ?”

Thím Lý nghe vậy, cười ha ha mà an ủi cô: Cô Ngọc Anh, cô có phải sảp đến ngày ấy rồi không? Phụ nữ vào ngày đấy, sức ăn có chút lớn hơn, ăn được nhiều đồ hơn đấy”

Động tác cản lên của Lam Ngọc Anh dừng lại một chút, giật mình sững sờ.

Bởi vì cô bất chợt nhận ra, tháng này hình như vẫn chưa có kinh nguyệt.

Vừa nghĩ như vậy, Lam Ngọc Anh làm sao còn có tâm tình ăn uống được nữa, trực tiếp bỏ trái cây vào lại trong khay.

Nhìn thấy cô bỗng bật dậy từ ghế sô pha, nhanh chóng đi lên phòng ngủ, thím Lý khói hiếu mà hỏi: “Cô Ngọc Anh, sao lại không ăn nữa vậy?”

Lam Ngọc Anh không trả lời lại, bước chân đã bước lên trên tầng rồi Đầu tiên cô quay lại phòng xem lịch một chút, khẳng định tháng này thực sự chưa đến ngày, xác thực được điều này, cô cũng cảm thấy kinh ngạc không ngớt Bởi vì lúc trước thực hiện ca ghép gan cho Lê Hoài Lâm, sau khi cắt chỉ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu, Hoàng Trường Minh cũng phải cấm dục một thời gian dài, chắc là bởi vì lâu quá nên cũng quên không có để ý, nếu không anh cũng tính mấy ngày đó một cách rõ ràng cho cô rồi Ngọc Anh vẫn chưa thể tin tưởng vào mắt mình, từ sau vụ Ô Long đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rất rắc rối.

Nhìn vào sắc trời bên ngoài, còn may, thời gian vẫn chưa khuya lầm, chỉ mới chín giờ, cô đi vào phòng thay đồ thay quần áo, sau đó liền vội vàng đi xuống tầng, chẳng qua là lần này, cô hết sức cẩn thận mà đi từng bước chậm rãi, sợ rằng sẽ bị nghiêng ngả mà ngã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi