ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 974

Bị người khác gọi chồng của mình lên, Lam Ngọc Anh có chút ngượng ngùng: “Anh ấy đang công tác ở Hà Nội!”

“Vậy hả, vậy thì lát nữa cô có thế gọi điện thoại cho anh ấy, nói với anh ấy tin tốt này đi, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui”

“Vâng” Lam Ngọc Anh vội gật đầu, chắc chắn anh sẽ vô cùng vui mừng.

Bởi vì Hoàng Trường Minh vẫn luôn muốn sinh thêm một bé gái, ngay cả mấy kiếu mê tín cũng đi hết rồi, nói cái gì mà đời này của mình sẽ có trai có gái Ách.

Nhưng mà lần này, anh lại phải làm hòa thượng rồi!

Chủ nhiệm khoa phụ sản dặn dò cô nhớ chút ý một số chuyện và đến khám thai định kỳ, Lam Ngọc Anh căm lấy tờ xét nghiệm, lúc gân đóng cửa lại lại nói cảm ơn thêm hai lần: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh!”

Đi ra từ phòng khám bệnh, cô nhìn tờ xét nghiệm trong tay, nở một nụ cười toe toét dưới ánh nắng mặt trời, theo lời chủ nhiệm khoa phụ sản mà lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh Nhưng mà hình như anh đang bận không nghe thấy, không ai bắt máy.

Lam Ngọc Anh trực tiếp quyết định, không định nói cho anh biết nữa, cũng không định chuẩn bị quả tặng nữa, đây không phải là quà tặng sinh nhật tuyệt nhất rồi sao?

Đi xuống bậc thềm, điện thoại lại vang lên, cũng không phải là Hoàng Trường Minh gọi lại, chắc là anh đang bận, mà là Trương Tiểu Du gọi Facetime tới từ cộng hòa Nam Phi xa xôi, cô đi thẳng ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, trong màn hình xuất hiện một khuôn mặt vui vẻ.

Hình như Trương Tiểu Du lại đen hơn một chút, tóc cắt ngắn đi không ít Giữa bạn thân với nhau không có bí mật, Lam Ngọc Anh cũng chia sẻ tin tốt vừa nhận được, Trương Tiểu Du còn kích động hơn cả cô, ở đầu mạng bên kia vừa nhảy vừa hô hét Mấy phút sau, Trương Tiếu Du lại có chút trầm mặc lại.

Lam Ngọ Anh thấy thế, trong lòng đoán được một chút: “Cá Nhỏ, cậu có phải là nhớ đến đứa bé bị sảy đó sao?”

“Ừm” Trương Tiếu Du gật đầu, rất nhanh cũng cười tươi trở lại, nhún vai “Nhưng mà cũng không sao, tớ sớm đã nghĩ thông suốt rồi, chính là không có duyên phận với tớ mà thôi, sau này tớ vẫn sẽ có cơ hội nữa mà!”

Lam Ngọc Anh thấy cô có thế nghĩ thông suốt như vậy, thực sự đã yên tâm không ít Giường như chú ý tới tòa nhà bên này của cô, Trương Tiểu Du mới hỏi một câu: “Cậu đang ở bệnh viện của anh ấy sao?”

Lam Ngọc Anh ngơ ra một lát, mới hiếu được cô đang ám chỉ bệnh viện tư lập của Trần Phong Sinh: “Ừm!”

“Đến chỗ đó cũng tốt! Bệnh viện tư lập điều kiện tốt hơn bệnh viện công lập một chút, hơn nữa còn có anh ấy ở đó, cũng có thể quen biết được vài bác sĩ, cũng tiện hơn nhiều!” Trương Tiểu Du nói trong màn hình điện thoại, thấy cô không trả lời mình, không nhịn được mà hỏi: “Ngọc Anh, sao thế?”

Lam Ngọc Anh dừng lại một chút, chậm rãi nói với cô ấy: “Cậu vẫn chưa biết nhỉ, tuần trước bác sĩ Niên đã rời khỏi Sài Gòn rồi, Hoàng Trường Minh đã tiên anh ấy đi, đi Đồng Văn rồi!”

“Đồng Văn?” Biểu cảm Trương Tiếu Du vô cùng kinh ngạc.

“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Lúc đó khi cô nghe được thông tin như vậy, cũng có biểu cảm vô cùng kinh ngạc như thế này.

Nhìn thấy khuôn mặt biểu cảm cứng đơ của Trương Tiểu Du trên màn hình, Lam Ngọc Anh còn cho rằng mạng bị nghẽn rồi: “Cá Nhớ?”

Trương Tiểu Du rất nhanh ngẩng đầu gật một cái, mặc dù đã giấu cảm xúc vào sâu trong đáy mắt, nhưng vẫn có dấu vệt lộ ra, giọng nói thấp đi rất nhiều: “Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến, trước đây tớ thường nói rằng rất muốn ngâm hoàng hôn trên núi tuyết ở Đồng Văn..”

“Cá Nhỏ, thực ra…” Lam Ngọc Anh cần môi.

Trương Tiểu Du lắc đầu ngắt lời cô: “Ngọc Anh, tớ biết rõ cậu muốn nói cái gì, bỏ đi, đều đã là quá khứ hết rồi! Tỡ muốn tiến về phía trước xem, quên đi những đau thương đã phải trải qua, có một cuộc sống mới! Tin tớ đi, đợi đến lúc tớ quay về gặp cậu, chắc chắn sẽ có sức sống hơn nhiều!”

Nói xong cuộc điện thoại, Lam Ngọc Anh đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài bệnh viện.

Bởi vì không biết lúc nào kết thúc nên cô không bảo chú Lý đợi, vừa nấy gọi điện thoại, chắc là đang kẹt đường còn chưa tới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi