ÔM TRĂNG SÁNG

116: Sóng Gió


Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Tại quận thứ mười sáu Đông Thần, Tây Bắc.
Thiếu niên tướng quân mặc đồ trắng giáp bạc ngồi trên lưng ngựa, máu còn đọng trên ngọn giáo dài đỏ rực.

Hắn thình lình ngẩng đầu nhìn thái giám đến đọc thánh chỉ, khuôn mặt sắc sảo hằm hằm vẻ chết chóc: "Giảng hòa? Dựa vào đâu phải giảng hòa?"
Thái giám tới tuyên chỉ bị hắn lườm cho nhũn chân, dù gì cái danh "tướng quân sát thần" cũng không phải nói suông.

Ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: "Vâng thưa tướng quân Ngu...!đây...! đây là ý của Bệ hạ."
Ông ta mở thánh chỉ ra định tuyên đọc, Ngu Phá Lỗ lại chẳng mảy may có động thái quỳ xuống lắng nghe.

Hắn siết chặt ngọn giáo dài, lại bị một quan phụ tá bên cạnh nắm lấy thân giáo, nhỏ giọng khuyên: "Không thể vậy đâu, tướng quân."
"Thêm 5 ngày nữa là ta có thể lấy luôn vương đình!" Ngu Phá Lỗ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tụi con hàng xoàng xĩnh trong triều đình kia đều quên năm ấy mình bị đám Thát Tử đè đầu đánh thảm thế nào rồi à? Còn muốn để bọn chúng ép tới tận cổng kinh đô bắt cắt đất hòa thân sao?"
"Ôi tướng quân..." Thái giám truyền thánh chỉ sốt ruột đến nhăn nhíu mặt mày, thánh chỉ trong tay lập tức biến thành củ khoai lang nóng phỏng.
"Tướng quân, không nhịn việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn." Quan phụ tá bên cạnh tận tình khuyên nhủ.
Giáo dài đỏ rực bị quăng mạnh đi, cắm sâu vào nền đất lạnh giá, vết nứt lan tới tận chân thái giám, tựa một lời đe dọa vô hình.
Ngu Phá Lỗ đen mặt quay người xuống ngựa, vung áo choàng, chắp tay quỳ một gối xuống đất, lạnh lùng nói: "Mạt tướng Ngu Phá Lỗ tiếp chỉ."
Thái giám toát mồ hôi đầy đầu, run rẩy mở thánh chỉ ra.
——
"Tuy vậy nhưng Đông Thần còn có danh tướng Ngu Phá Lỗ và Khấu Vô Cấu." Lâm Uyên ngồi tại vị trí phụ khẽ cười, nói: "Phía Bắc Lương ngoài lão tướng quân Tiêu Văn Bách có thể kham một trận ra thì còn ai đủ năng lực tham chiến nữa đâu?"
"Tướng quân Tiêu già rồi, bảo vệ được Vân Thủy đã là một điều khó khăn.

E rằng Lương đế cũng không muốn lặn lội đường xa tới tận biên cương phía Bắc." Đồng nghiệp của y là Ôn Lưu Phương thì không hiền hòa như y, vừa cất lời đã đánh thẳng vào lòng người.
Vương Điền tới không đúng lúc, hai cấp dưới của Triệu Kỳ người trước nổi tiếng hơn người sau, người sau khó chơi hơn người trước, nhanh mồm dẻo miệng, kết hợp với nhau tạo nên sức chiến đấu quả thực muốn lật trời.
"Hai vị đại nhân nói vậy sai rồi.

Xưa nay Đại Lương bọn ta không thiếu gì tướng soái tài năng.

Nếu xét nghiêm túc thì một Nam – một Bắc chúng ta không ai thua ai." Sở Canh không hề bị cuống, thông minh kéo chủ đề về: "Mặc dù Ngu Phá Lỗ và Khấu Vô Cấu của bên ấy giỏi giang nhưng Hoàng đế Đông Thần xưa nay trọng văn khinh võ.

Chưa kể đến hai tướng cốt cán, chỉ cần nhìn vào trận chiến giữa Lâu Phiền và Đông Thần là đủ biết.

Mọi người đều thấy rõ rành rành rằng Ngu Phá Lỗ bị Hoàng đế cản trở khắp nơi, trận chiến vốn phải đẹp mắt đến sảng khoái cứ thế trở thành trận chiến khiến người ta uất nghẹn biết bao.

Đông Thần mà bắt tay với Lâu Phiền, từ địch thành bạn thì kiểu gì cũng nảy sinh hiềm khích."
Hoàng đế chẳng những không tin tưởng Ngu Phá Lỗ mà còn liên minh đánh trận cùng kẻ thù không đội trời chung.


Dẫu Ngu Phá Lỗ có tiếng là chiến thần thì cũng khó đánh.
"Nếu lời Tiểu Sở đại nhân nói là thật thì Đại Lương các người tự đánh là được rồi, hà cớ phải nhất quyết kéo cả nước Triệu bọn ta vào?" Ôn Lưu Phương sở hữu cặp mắt hồ ly hẹp dài, lúc yên lặng còn thấy nét cười phảng phất, thế nhưng hễ buông lời là tuyệt tình ra mặt.
Sở Canh giận thật rồi.

Vương Điền nâng tách trà lên, khoan thai nhấp một hớp, nghênh đón đợt tấn công.
"Ôn đại nhân à, tình hình hiện tại là Lâu Phiền và Đông Thần bắt tay nhau.

Khó nói được đầu mũi giáo rốt cuộc đang nhắm vào ai." Vương Điền khẽ cười, nói: "Cục diện trên chiến trường thay đổi khôn lường.

Hôm nay là kẻ địch nhưng biết đâu ngày mai lại là bè bạn, giống Lâu Phiền với Đông Thần vậy, ngài nói có đúng không?"
Nam Triệu không điều quân trợ giúp, Bắc Lương hoàn toàn có thể bắt tay với Lâu Phiền và Đông Thần rồi cùng nhau tấn công nước Triệu.

Hai nước đánh Lương là đánh, ba nước đập Triệu cũng là đập, bên nào cũng đừng hòng yên ổn.

Nếu Nam Triệu dám bàng quan thì Bắc Lương chúng tôi cũng dám kéo các người xuống nước.
Nghe vậy, quả nhiên nét mặt Ôn Lưu Phương và Lâm Uyên bắt đầu hơi khó coi.
Vương Điền nói năng chẳng thèm khách sáo, để lộ rõ mũi nhọn.

Tuy vậy, nghĩ mình vẫn đang ở tại sân nhà người ta, ắt phải khiêm nhường chút, anh lại cười đạm nhiên: "Có điều, nói đi nói lại thì chúng ta gặp nhau vốn để bàn chuyện hợp tác mà.

Lương đế không vô tình, Bệ hạ của nước Triệu cũng không thiển cận.

Dù là Lương hay Triệu, một khi bị Đông Thần nhằm vào cũng thành cảnh môi hở răng lạnh.

Về lâu về dài, chỉ có hợp sức chống trả mới là con đường đúng đắn.

Ngài nói xem có phải vậy chăng?"
Tuy mối quan hệ giữa Triệu Kỳ và anh vô cùng tốt đẹp nhưng suy cho cùng, đây vẫn là việc lớn cần phải động đến binh đao.

Hắn cười nói: "Binh đao là chuyện lớn cấp quốc gia.

Ngài chắc chắn đây là ý của Lương đế chứ, Vương đại nhân?"
Nói vậy là đang nghi ngờ thân phận Vương Điền sử dụng để đàm phán.
"Mặc dù ta và Bệ hạ của bọn ta có chút niềm riêng xích mích...!nhưng ấy chỉ là việc nhà." Vương Điền lấy hai chữ "việc nhà" xóa sổ lời chất vấn của Triệu Kỳ một cách nhẹ như bẫng.


Anh cũng không giận vì hắn nghi ngờ mình, chỉ hiền hòa nói: "Bệ hạ cũng nói binh đao là chuyện lớn cấp quốc gia.

Chuyến này ta đến một phần vì Lương đế, chín phần còn lại thì vì nước Lương.

Nước Lương đã sinh ra và nuôi nấng ta thành người, sao ta có thể lỡ lầm kế hoạch lớn của nước nhà chỉ bởi lợi ích cá nhân chứ?"
Trong cuộc đàm phán, mỗi đối tượng sẽ có những điểm yếu khác nhau, mình phải tìm ra được chúng.

Triệu Kỳ xem trọng tình nghĩa.

Trước khi bàn chuyện hợp tác với Triệu Kỳ, anh phải nói rõ lý do hiện giờ tự nhiên lại bắt đầu giúp đỡ Lương Diệp.
Quả nhiên, thăng cấp lên vấn đề lòng yêu nước, vẻ mặt Triệu Kỳ lập tức dịu đi phần nào.
Vương Điền tiếp tục vỗ về yên ổn cõi lòng hắn: "Huống hồ giao hẹn trước đây của ta với ngài là chuyện riêng tư.

Từ trước đến nay, ta luôn công tư rạch ròi, đã hứa hẹn chuyện gì là tuyệt đối sẽ không đổi ý giữa đường.

Người làm ăn kinh doanh quan trọng nhất chữ tín."
Anh tiện đà đưa vụ mua bán lần trước lên làm thế mạnh tại cán cân trên bàn đàm phán.
"Dĩ nhiên trẫm không nhìn lầm." Triệu Kỳ cười khẽ.
Hai người dẫn đầu đã xác định xong hướng phát triển của cả cuộc họp, cấp dưới ắt sẽ phải xuôi theo chủ đề chính.

Chẳng qua, Sở Canh một là vẫn còn trẻ, hai là chưa lăn xả trong chốn quan trường đích thực, ba là đụng độ đối thủ nổi tiếng độc mồm độc miệng trong bộ tứ công tử.

Do đó, ban đầu, nhờ sự trợ giúp của Vương Điền, y còn có thể ngang tài ngang sức.

Tuy nhiên, đến lượt y tự ra trận thì lại hơi nhọc sức, không khác nào đang bị hai đối thủ độc mồm độc miệng phía đối diện đè bẹp đấm cho.
Vương Điền trái lại cực kỳ điềm tĩnh.

Anh đã ngồi vào ghế chính của sứ giả, đại diện cho Lương Diệp và nước Lương, hoàn toàn có thể ngồi ăn chung mâm với Triệu Kỳ và nước Triệu ở phía đối diện.

Triệu Kỳ không phản ứng gì, hiển nhiên anh không thể tự kết thúc cuộc đàm phán này, mở lời đáp trả giúp Sở Canh đã hơi vượt khuôn phép rồi.

May mà Triệu Kỳ nể tình, không sấy anh tại đây luôn.

Chỉ biết nói rằng anh hơi gay gắt quá, lẽ ra định bàn riêng với Triệu Kỳ chuyện này, nào ngờ Lâm Uyên và Ôn Lưu Phương cũng có mặt tại đây, cứ thế biến nó thành cuộc đàm phán nửa chính thức.

Bọn họ còn chẳng biết xấu hổ là gì, cứ thế tóm thẳng mầm non Sở Canh ra làm thịt.
Sở Canh một chọi hai, đối thủ còn là hai cáo già xảo quyệt lấn áp mình trên mọi phương diện, mặt mày sắp tái mét tới nơi.
Đang uất nghẹn, ngoài cửa bỗng có người thông báo rằng đại sứ Bắc Lương đến rồi.

Người trong điện đồng loạt sửng sốt.
Hứa Tu Đức dẫn theo Thôi Kỳ và Văn Ngọc vào trong điện, vừa vào đã gặp Vương Điền thì thoáng sững sờ.

Mặt nạ Vương Điền đeo trước đây được Quyền Ninh sửa qua nhưng đã bị Lương Diệp keo kiệt bủn xỉn chỉnh về như cũ, trái lại phát huy công dụng to lớn tại tình huống này.
"Vương đại nhân?" Hứa Tu Đức ngạc nhiên thốt lên.
"Hứa đại nhân à, tính ra bên ông đi chậm quá." Dù không biết cỡ Hứa Tu Đức tới đây để làm gì, Vương Điền vẫn quyết định túm ông ta vào trận chiến trên bàn đàm phán trước đã.

Anh cứ thế cất lời với vẻ mặt hung dữ: "Nhất định phải chờ tới khi Đông Thần kết bè với Lâu Phiền đánh vào tận cổng nhà hai nước Triệu-Lương mới được tính là gấp rút ư?"
Lời này thực sự khá mất mặt.

Ôn Lưu Phương muốn trợn trắng mắt nhưng đã bị Lâm Uyên bên cạnh lẳng lặng huých cho vài phát.
Cáo già Hứa Tu Đức bụng đầy mỡ béo này tuy yêu tiền nhưng đầu óc cũng nảy số cực kỳ nhanh.

Ông ta lập tức hiểu ra mấu chốt, nghĩ rằng mấy vấn đề như cùng nhau cai trị Vân Thủy, thông thương gì đó toàn là râu ria, lập tức cười tươi roi rói bước tới chào đón: "Vương đại nhân bớt giận, đây chẳng phải vì sức khỏe của Thôi đại nhân không tốt, dẫn tới lộ trình chậm trễ hay sao? Đúng không Thôi đại nhân?"
Thôi Kỳ và Văn Ngọc cũng không phải đồ ngốc, nghe mấy câu đã biết Vương Điền đang làm gì, lòng dạ lập tức hốt lên.

Có điều, ai trong số họ cũng giỏi diễn xuất, Thôi Kỳ ho khan vài tiếng với vẻ mặt lạnh nhạt, yếu ớt nói: "Do hạ quan kéo chân mọi người."
"Ngài đã cố hết sức rồi, Thôi đại nhân à." Văn Ngọc đẩy xe lăn của y tới, ăn ý trao đổi một ánh nhìn với Vương Điền.
Mấy người họ chào Hoàng đế xong thì Triệu Kỳ chu đáo dành ra cho họ quãng nghỉ ngơi, chốt thời gian diễn ra hiệp đàm phán sau vào nửa canh giờ tới.
Tại điện phụ, Vương Điền hỏi nguyên nhân chính khiến họ đến đây, biết là vấn đề cùng nhau cai trị Vân Thủy thì lập tức yên tâm.

Anh không biết nên cảm ơn Lương Diệp vì bị rút não, Tết nhất còn giày vò sai sử hội già yếu bệnh tàn này...!hay nên cảm ơn vì tuy đối tượng được đưa đến già yếu bệnh tàn nhưng mồm mép của ai cũng không phải dạng vừa.
Sau khi giới thiệu sơ qua Sở Canh với ba người, anh đã thảo luận xong trọng điểm của vòng đàm phán kế tiếp trong vòng nửa canh giờ, rằng bất kể ra sao cũng phải để nước Triệu điều ra chiến trường ít nhất tám mươi nghìn quân, song không được vượt quá một trăm ba mươi nghìn.

Đây là quy mô binh lực ổn nhất mà anh và Lương Diệp từng suy luận được tại tình huống giả định họ đưa ra lúc rảnh rỗi, dù thừa hay thiếu cũng đều tạo thành nguy hiểm.
Hứa Tu Đức hơi băn khoăn nhìn Vương Điền.

Một là vì Vương Điền đã chiếm dụng chức Thượng thư Bộ Hộ của ông ta, hai là dù vậy thì cũng chỉ là Thượng thư Bộ Hộ mà thôi, hơn nữa hiện giờ còn thêm chữ "cũ" đằng sau.

Ông ta nói: "Vương đại nhân à, tự chủ trương như vậy liệu có...!hơi thiếu thỏa đáng hay chăng? Theo ta thấy, mình vẫn nên xin chỉ thị từ Bệ hạ trước đã."
"Không cần phải xin chỉ thị." Vương Điền lấy ra con dấu riêng của Lương Diệp từ tay áo.

Thứ đồ chơi này không khác mấy thánh chỉ của Hoàng đế, thậm chí quyền lực còn nhỉnh hơn thánh chỉ.

Trước đây, lúc lấy được nó trong loạt đồ vật lặt vặt ở tay áo mình, anh đã phát hoảng.
Anh chắc chắn rằng trước khi ăn sủi cảo nó chưa xuất hiện...!Lương Diệp đã cố tình để lại nó cho anh trước khi đi.
Tuy không biết lúc đó Lương Diệp toan tính gì nhưng hiện giờ quả thực nó đã phát huy công dụng.

Có nhân lực, có "ý chỉ", Vương Điền đã có sự tự tin khi đàm phán.

Sở Canh cũng thở hắt ra nhẹ nhõm.
Hiệp sau, Triệu Kỳ điều chuyển quan viên đôi bên sang điện Nghị Sự chính thức.

Phía nước Triệu, ngoài Lâm Uyên và Ôn Lưu Phương thì còn có thêm ba người nữa.

Phía Vương Điền, cộng thêm bản thân anh là cũng vừa vặn năm người.

Hứa Tu Đức dùng thể trạng của mình lấy một địch hai, lúc nào bí quá thì quăng tới xe lăn của Thôi Kỳ, nói chung cũng tạm được.
Mới đầu, đôi bên còn kiềm chế và lịch sự, thăm hỏi Hoàng đế hai phía.

Tuy nhiên, qua thời gian chưa đến một nén nhang, bầu không khí đã nóng phừng phừng, ai ai cũng thể hiện trình cao thủ đấu võ mồm của mình.
Lâm Uyên nghiêm nghị cẩn trọng; Hứa Tu Đức khéo léo đưa đẩy.

Hai người đấu với nhau ngang tài ngang sức.

Ôn Lưu Phương độc mồm độc miệng; Thôi Kỳ trông thì lạnh nhạt nhưng miệng mồm độc địa hơn cả y.

Thậm chí Vương Điền còn thấy rõ gân xanh nhảy nhót trên trán Ôn Lưu Phương.

Văn Ngọc nói ít nhưng câu nào cũng sắc như dao.

Sở Canh thì cuối cùng cũng tìm ra đối thủ ngang tầm, bắt đầu phát huy mọi mặt không góc chết, một chọi hai mà vẫn thừa thời gian thọc Ôn Lưu Danh vài câu.
Triệu Kỳ bình thản uống trà, Vương Điền bình thản ăn bánh.
Song, trên thực tế, lòng ai nấy đều chênh vênh.
Trận đánh này với Đông Thần và Lâu Phiền kiểu gì cũng phải diễn ra, kết quả thắng thua sẽ quyết định bố cục thiên hạ tương lai.
Dù mới hôm qua họ còn vui mừng đón năm mới...!nhưng chiến tranh luôn xảy đến một cách bất ngờ.
Lòng riêng hay tình cảm ủy mị xưa giờ luôn nhỏ tựa hạt cát trước chiến tranh.
Vương Điền quét mắt qua hoa mai mùa Đông ngoài cửa sổ, dõi nhìn về vùng trời phương Bắc, tựa hồ thấy được Lương Diệp lạnh lùng xác xơ đang ngồi trên long ỷ cách muôn trùng núi non.
Dưới đôi ánh nhìn quấn lấy nhau, mũi tên dài tẩm dầu hỏa xé gió lao đi, âm thanh chém giết vang vọng khắp núi đồi.

Trên khoảng đất rộng thênh thang, chiến hỏa đã bay tán loạn.
Bắc Lương năm Định An thứ mười tám, thành Tử Nhạn bị phá, chôn vùi một trăm nghìn quân phía Bắc trấn giữ biên cương bị thảm sát.
Đầu năm Định An thứ mười chín, hai nước Đông Thần và Lâu Phiền hợp binh đánh nước Lương.
Cái chết của nguyên lão ba triều Văn Tông như ám chỉ kết cục cho một thời đại ở Bắc Lương.

Cây cột lẻ loi chống đỡ lầu cao đã cạn sức gồng gánh.

Toàn bộ nước Lương chìm trong cảnh đầu sóng ngọn gió..

117: Tuyệt Vọng

Buổi chầu đầu năm đáng lẽ diễn ra sau ngày tết Thượng Nguyên*(ngày mười lăm) nhưng đã được tổ chức sớm vào mùng một năm mới.

Đêm qua, nhận được tin tức Văn Tông qua đời, mấy vị trọng thần thậm chí chưa kịp ngạc nhiên đã bị một cuộn thánh chỉ triệu tập vào cung.

Thành Tử Nhạn bị phá, một trăm nghìn tướng sĩ bị thảm sát, quân phía Bắc sót lại thì tan tác, đến nay triều đình vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức nào từ các tướng lĩnh... Trên thực tế, nếu người do Lương Diệp cử giám sát Dương Vô Cữu tới không tình cờ phát hiện lệnh cầu cứu kia của cậu ta thì khi tin tức truyền về Đại Đô, e rằng đã quá muộn rồi.

Việc Bắc Lương ít tướng lĩnh trẻ nối nghiệp là sự thật không thể chối cãi. Con trai của Tiêu Văn Bách - Tiêu Viêm nhận chiếu lệnh khẩn, dẫn người gấp rút về Đại Đô, tuy nhiên đi nhanh cũng phải mất nửa tháng chứ đừng nói đến việc tiếp tục lên phía Bắc.

Trong triều đang thiếu thốn tướng võ trầm trọng. Những quan viên có thể vào chầu kia thì được bá tánh cung cấp chất dinh dưỡng nuôi thành hạng tai to mặt lớn, đến mặc áo giáp còn khó nữa là. Bấy giờ, ai nấy thi nhau ôm bệnh nặng, thưa bệnh nhẹ, chỉ sợ người ta không biết họ rén. Có vài lão tướng sớm đã nghỉ hưu, đang ở nhà dưỡng già chủ động xin ra chiến trường. Lương Diệp nhìn những người tầm tuổi Văn Tông run rẩy quỳ dưới đất xin đợi lệnh, quả thực không cách nào mở lời đồng ý.

Chiêu này của Đông Thần thực sự quá bất ngờ, vượt xa dự đoán của mọi người... Bởi Đông Thần và Lâu Phiền có mối thù sâu sắc, xưa giờ toàn liều mạng với nhau. Hiện giờ, Đông Thần đã sắp đánh tới vương đình của Lâu Phiền, không lý nào lại rụt tay từ bỏ. Thế mà Đông Thần chẳng những rụt tay, còn thuyết phục được Lâu Phiền đánh Bắc Lương.

Tuy mấy năm nay Bắc Lương đầy rẫy tiêu cực nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Đông Thần gặm thịt dễ gãy răng. Vội vã đánh như vậy đúng là mù quáng.

Song, dẫu Thân Nghiêu già hồ đồ hay đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì thì trong mắt Lâu Phiền, việc Bắc Lương mới trận đầu đã chết mất một trăm nghìn người đã khoét ra một cái lỗ khổng lồ tại tuyến phòng thủ phía Bắc. Lương Diệp mà không có tính đa nghi bẩm sinh, cử người canh chừng sát sao Dương Vô Cữu, cộng thêm việc thằng nhóc này phát tín hiệu tầm cỡ lớn thì đến tết Thượng Nguyên, đại quân Lâu Phiền đã đạp vỡ Đại Đô chúc mừng năm mới muộn rồi.

Dường như cuối cùng ông trời cũng thiên vị Bắc Lương một lần, tuy nhiên lại không thiên vị hẳn. Bản thân Hoàng đế và trọng thần trong triều giũ túi quá nửa đêm vẫn không tìm được nổi một tướng lĩnh đủ sức dẫn quân ra trận.

Nếu trường hợp này xảy ra vào một năm trước, khả năng cao Lương Diệp sẽ thấy vui, thong dong nhanh nhẹn phủi mông bỏ của chạy lấy người, có khi còn châm một mồi pháo hoa chúc mừng. Thế nhưng giờ đây, vài chục cặp mắt đang nhìn hắn đắm đuối, chờ đợi hắn đưa ra quyết định. Tính mạng của mấy triệu bá tánh Bắc Lương đang đè nặng trên vai hắn. Vì thế, Lương Diệp cũng kiềm chế đôi chút biểu cảm bực bội của mình.

Hắn vốn định nghỉ thêm hai hôm nữa, tranh thủ đến Nam Triệu xem múa lân cùng Vương Điền, nhân lúc đối phương thiếu đề phòng thì bắt về luôn.

Toàn bộ kế hoạch biến thành bong bóng nước, nó khiến Lương Diệp càng phiền lòng hơn.

Với gương mặt vô cảm, hắn nhìn các đại thần gây nhau thành nồi cháo bên dưới, nhẹ nhàng chém đầu hai tên hèn nhát làm ồn đòi cắt đất xin hòa, cuối cùng đôi tai cũng được yên tĩnh.

Các thần tử sục sôi ngất trời nơm nớp lo sợ. Họ đã nhớ ra rốt cuộc đối tượng đang ngồi trên long ỷ là con hàng nào, lập tức thấy đường tương lai của Đại Lương mù mịt thêm.

Lương Diệp cạn sạch kiên nhẫn, tay chống đầu, quan sát các thần tử quỳ đầy đất, ngậm cười vỗ bàn.

"Trẫm ngự giá thân chinh."

Lực sát thương của năm chữ này quả thực sánh kịp chuyện thành Tử Nhạn bị phá, đầu gối của các đại thần như bị đặt trên sàn nhà ghim châm. Nguyên đám khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn suy nghĩ kỹ.

Không có Văn Tông, Yến Trạch với thân phận "cải tà quy chính" không tiện khuyên nhủ, mà dù mất đi thân phận ấy, ông ta cũng không thạo cách ứng xử với nhóc điên Lương Diệp này. Thôi Vận đanh mặt, tán thành vô điều kiện mọi quyết định của Hoàng đế. Biện Thương nhíu mày, muốn nói rồi lại thôi. Ba lão làng phía trên còn không giải quyết được thì người phía dưới cũng chỉ biết gào khóc.

Thông thường, Hoàng đế ngự giá thân chinh chủ yếu để khích lệ tinh thần quân đội. Trên chiến trường sẽ có các tướng soái phụ trách việc chém giết. Thế nhưng hiện giờ Hoàng đế muốn tự dẫn quân đánh giặc lại không phải Thánh Võ Đế oai hùng dũng mãnh, đọc binh thư vanh vách, chiến trăm trận trăm thắng. Quan văn tướng võ khắp triều đều biết đến số sách Lương Diệp đã đọc chẳng vượt quá hai. Hắn chưa nổi khùng lên, chịu làm con người thôi là tất cả đã đội ơn trời đất rồi.

Để hắn ngự giá thân chinh khác nào vội vàng dâng hiến đồ ăn tới trước Lâu Phiền và Đông Thần, tiến thẳng đến bờ vực mất nước.

Các thần tử bên dưới hận không thể kéo lão thái phó Văn ra khỏi quan tài, cầu xin ông cụ đợi thêm mấy ngày nữa hãy chết, trước quản lý tên điên không biết trời cao đất dày này đi đã.

Bấy giờ, để ngăn hắn, đến những người vốn rụt đầu giả bệnh cũng run rẩy ngỏ ý bản thân có thể ra trận.

Lương Diệp chẳng thèm nâng cả mí mắt.

Hoàng đế quyết tâm chịu chết, triều đình chìm trong cảnh đau thương, chỉ biết lùi bước vì tương lai, mong Lương Diệp lập Thái tử trước lúc xuất chinh.

**

Tan triều, Lương Diệp ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm trong điện Nghị Sự. Hắn sống tại thâm cung hơn hai mươi năm, không cần thầy dạy cũng hiểu và học được thế nào là âm mưu quỷ kế, toan tính lòng người. Hắn dành phần lớn thời gian để nghĩ xem bản thân sẽ sống hay chết ra sao.

Đến sách lược trị quốc cũng là thứ mà mấy tháng qua hắn vất vả học được từ chỗ Văn Tông và Vương Điền. Chưa kịp hiểu rõ, hai người họ đã một chết - một đi, không chịu dạy thêm.

Hắn có thể giết người dễ như bỡn nhưng không cách nào cứu người ta sống lại. Độ may mắn ở khía cạnh này của hắn phải nói là thấp thảm hại.

Lương Diệp phiền lòng đến mức muốn bỏ gánh không khiêng nữa, làm Hoàng đế rắc rối quá. Đang nghĩ vậy, ánh mắt hắn sững lại.

Một góc áo nhung trắng bỗng ló ra từ sau cây cột rồng cuộn, lại bị dè dặt túm về. Dao lá liễu lao nhoáng đi, ghim góc áo đó tại cây cột: "Lăn ra đây."

Một cục bông mềm mại trắng muốt run rẩy bò ra từ sau cây cột, vịn vào vuốt rồng trên cây cột, đỏ mắt rưng rưng nhìn hắn.

Nghĩ đến việc phải lập thứ đồ chơi này làm Thái tử, Lương Diệp càng đau đầu hơn.

"Qua đây." Lương Diệp nhịn, vẫy tay.

Lương Hoàn lập tức sợ đến nỗi nước mắt rơi xoành xoạch. Lương Diệp phiền ghét nhìn bé: "Cút đi."

Lương Hoàn hiểu ý hắn nhưng cũng sợ sệt không thôi, hai tay nhỏ nhắn kéo lấy áo bào lông xù của mình, dùng hết sức từ thuở bú sữa, nghẹn đỏ mặt vẫn không túm nổi chiếc áo của mình ra khỏi lưỡi dao. Bé con vừa vội, vừa sợ, khóc càng dữ hơn, giẫm cả chân nhỏ lên cây cột, khóc đến nấc cụt, âm thanh vang dội lạ thường trong đại điện trống trải.

Lương Diệp cười nhạo thành tiếng một cách vô tình. Thấy nhóc tì này sắp sốt ruột chết đến nơi, cuối cùng hắn cũng hạ mình đứng dậy từ bậc thềm, chầm chậm đi đến trước bé con và ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú bé với ánh mắt dữ dằn: "Lương Hoàn."

Lương Hoàn chỉ nhớ rằng người lớn khủng khiếp này ăn thịt trẻ con. Bị hắn nhìn như vậy, bé con lập tức sợ đến nín cả khóc. Không kéo nổi áo bào bị ghim ở cây cột ra, bỏ chạy cũng không chạy thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng nõn giờ cắt không còn một giọt máu, bé lắp bắp hồi lâu mới nặn ra được vài chữ: "Không... không ăn ta được đâu..."

Đại Lương hết cứu thật rồi.

Lương Diệp cất giọng u ám: "Trẫm chuẩn bị lập ngươi làm Thái tử. Nếu trẫm chết thì ngươi chính là Hoàng đế."

Lương Hoàn hơi rúm người. Có vẻ sợ quá rồi, bé con òa khóc thành tiếng, tay nhỏ trắng nõn bất chấp tất cả chộp lấy lưỡi dao mỏng trên cây cột, liều mạng lôi nó ra, thế mà kéo được nửa đoạn thật. Máu nhỏ tong tong xuống sàn nhà.

Lương Diệp nhướng mày, âm thầm bỏ vào chút nội lực giúp đỡ, để bé rút được con dao lá liễu kia ra.

Lương Hoàn nắm chặt dao quay gót chạy thẳng, nào ngờ bị thằng cha ác độc đằng sau giữ lấy một góc áo, chạy hồi lâu vẫn đang co duỗi chân tại chỗ.

Lương Hoàn nức nở, thình lình quay lại, siết chặt lưỡi dao đâm thẳng về phía mắt của Lương Diệp. Kết quả nó bị Lương Diệp búng đi nhẹ như bẫng, ghim sâu vào mắt của rồng vàng trên cây cột.

Thái tử tiêu chuẩn vừa rồi còn định hành thích vua, giờ đã khóc rấm rứt như thể người suýt bị chọc mù mắt ban nãy là mình vậy.

Lương Diệp xách cục bột nếp trước mặt lên, hơi cạn lời: "Khóc nữa trẫm cắt lưỡi ngươi đấy."

Lương Hoàn nấc nghẹn, nhất thời không dám khóc tiếp, nước mắt đong đầy quanh khóe mắt, hai tay nhỏ đầm đìa máu, thấm đỏ áo bào trắng muốt.

Lương Diệp xách đứa nhỏ đi tới chỗ long ỷ to rộng rồi quăng bé lên đó. Quan sát kỹ một lúc lâu, hắn vẫn thấy thỏ con này đẹp xinh quá, chẳng có tí tẹo khí thế oai nghiêm nào, vì vậy cất giọng lạnh buốt: "Hung dữ thử cho trẫm xem."

Lương Hoàn cuộn tròn tại một góc long ỷ, ôm bàn tay nhỏ đang chảy máu của mình, nước mắt rơi như mưa, buồn đau đến tột cùng: "Đau... muốn a thúc..."

Hiếm khi nghe được từ ngữ khác từ miệng bé con, Lương Diệp hứng thú hơn chút: "A thúc của ngươi là người phương nào?"

Lương Hoàn vừa lo, vừa sợ hắn. Trước ánh mắt đe dọa như sắp ăn thịt người của Lương Diệp, bé nức nở: "A thúc... A thúc tên Vương Điền... Ta... ta tên Lương Hoàn, năm nay năm tuổi rưỡi... A thúc tên Vương Điền... Thập cửu thúc tên Lương Diệp... Cha tên Lương Huyễn... Thầy tên Lưu Sách... Sống tại điền trang ngũ cốc... ở vùng ngoại ô, cách Bắc Lương... Đại Đô Bắc Lương... ba mươi dặm... Hức... Ngươi mà ăn thịt ta thì... Thập cửu thúc của ta biết võ công... Ta bảo Lương Diệp giết... giết ngươi!"

Lúc nói đến việc "giết", nhóc tì hung dữ thật sự, trông như thỏ trắng nhỏ nổi giận muốn cắn người ta. Cách tự giới thiệu quái lạ này nghe là biết do Vương Điền dạy. Dù sao thì chẳng con trẻ nhà ai lại dám to gan gọi thẳng tên trưởng bối kiểu vậy cả.

Thập cửu thúc tạm hài lòng đôi chút, chọt khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn, nhe răng hệt hung thần: "Trẫm chính là Lương Diệp."

Lương Hoàn ngẩn ra một thoáng. Có lẽ vì từng uống canh Bạch Ngọc nên trí óc thiếu đi sự linh động, mãi lâu sau mới định hình được. Bé con nhìn hắn, vừa hoảng sợ, vừa thảng thốt, khóc lóc nói: "Ta... ta mách a thúc... giết ngươi."

"A thúc ngươi yêu trẫm còn chưa kịp." Lương Diệp mặt dày khoe khoang với một đứa nhỏ, đắc chí nói: "A thúc của ngươi nghe lời trẫm nhất, chính ngươi cũng do hắn đưa tới cho trẫm."

Hắn tiện tay chọc vào khuôn mặt mềm như bông của đứa nhỏ. Kết quả, Lương Hoàn bị ép tới đường cùng cứ thế cắn phập vào bàn tay hắn. Lương Diệp giũ mãi mà bé không chịu nhả ra, vận lực mạnh lại sợ bóp ch3t thỏ con, đành phải đen mặt đi ra ngoài đại điện để cung nhân hỗ trợ.

Các cung nữ, thái giám sợ đến biến sắc, nôn nóng quýnh quáng muốn kéo ông tướng con này khỏi Lương Diệp. Tiếc rằng dù đang khóc đến thảm thương, Lương Hoàn vẫn giữ nguyên tư thế liều mạng chết chùm với Lương Diệp, nhất quyết không chịu nhả ra. Khung cảnh trước điện Nghị Sự bỗng chốc gà bay chó sủa.

Tại Thái Y Viện, Lý Bộ đang sắp xếp thuốc thì thấy Bệ hạ đen mặt xách theo một tay nải trắng lớn bước vào. Ông ấy vội vàng ra ngoài cửa quỳ xuống nghênh đón, bất ngờ va vào đôi mắt khóc đến đỏ ửng của đứa bé, suýt nữa quên cả hành lễ.

"Gỡ xuống cho trẫm." Lương Diệp sốt ruột nói.

Lý Bộ nhìn một lớn một nhỏ với móng vuốt cùng đang nhoen nhoét máu me, rơi vào lặng thinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi