OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


Lâm Tử Sâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bé Đậu, Lê Gia Bảo vội che thằng bé lại, cậu không thể để anh biết nó là con anh được.

Nhưng thứ gì cần thấy anh đều thấy rồi, anh vươn tay ra muốn tóm lấy bé Đậu trong lòng cậu, theo bản năng cậu vung con dao trên tay để bảo vệ con mình, kết quả cắt một đường trên tay anh, máu tươi lập tức chảy ra.

Lê Gia Bảo hốt hoảng tay chân bủn rủn đánh rớt con dao, Lâm Tử Sâm nhanh tay chộp lấy rồi quăng xuống sông, anh không sợ cậu tấn công mình mà là đang lo lắng cậu sẽ tự làm tổn thương bản thân.

“Hu hu hu… ba ơi…”
Bé Đậu bị máu trên tay Lâm Tử Sâm dọa khóc, thằng bé vốn đang sốt lúc này cơ thể càng đỏ lên thêm, Lê Gia Bảo sợ hãi ôm con vào lòng luôn miệng trấn an nó mà không nhận ra bản thân cũng đang không ngừng run rẩy.

Lâm Tử Sâm thấy bé Đậu có dấu hiệu hô hấp khó khăn bèn bất chấp tất cả đoạt lấy đứa nhỏ rồi giao cho thuộc hạ đang chờ bên ngoài thuyền.

“Anh làm gì vậy? Trả con cho tôi! Trả con cho tôi!”
Lê Gia Bảo nhào tới gào thét đòi lại con mình, cả khúc sông bị phong tỏa vang lên tiếng hét thất thanh của cậu khiến đám người đang canh gác quanh đó đều hoang mang nhìn về phía con thuyền nơi mà ngài thiếu tướng vừa đi vào.

Trong lòng họ thầm nghĩ chẳng lẽ lần này thiếu tướng truy bắt tội phạm và đang tra khảo người nọ ngay bên trong thuyền cho nên mới khiến gã đó gào khóc thảm thiết như vậy?
Nhưng làm thế có ổn không? Đế quốc rất đề cao nhân quyền, nghe tiếng hét kia mà lòng họ cũng nôn nao hết cả lên.


Lâm Tử Sâm giữ chặt Lê Gia Bảo rồi dùng tay bịt miệng cậu lại.

“Ưm ưm ưm…”
Lê Gia Bảo vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, bất đắc dĩ anh bèn nói:
“Em không thấy thằng bé đã sốt tới mức thở gấp rồi sao? Tôi chỉ đưa nó đi điều trị thôi chứ không phải cướp con của em.


Dường như nghe lọt tai lời Lâm Tử Sâm nói nên Lê Gia Bảo không vùng vẫy nữa, anh thấy vậy nên nới lỏng lực tay, nào ngờ cậu há miệng cắn một phát lên bàn tay của anh, vết cắn mạnh đến nỗi dù da của anh khá dày cũng phải rướm máu.

“Tôi không bao giờ tin lời anh đâu, anh muốn cướp con của tôi! Lâm Tử Sâm, nếu anh không trả bé Đậu lại đây thì tôi sẽ chết cho anh xem!”
Bé Đậu chính là động lực để cậu cố gắng sống trong ba năm qua, nếu không được ở gần con cậu thà chết còn hơn.

Nghĩ vậy Lê Gia Bảo xoay người bò về phía cửa sổ thuyền định nhảy xuống sông, Lâm Tử Sâm túm cậu lại ôm chặt vào trong lòng.

Ba năm không gặp, sao nhóc con này lại trở nên nghịch ngợm hiếu động quá vậy?
“Khốn kiếp! Tôi chưa trách em bày trò tự bắt cóc gây sự chú ý với tôi, còn mang con của tôi đi biệt tích đã là may lắm rồi, sao em còn dám trở mặt đòi sống đòi chết nữa hả?”
Nghe được mấy lời này của Lâm Tử Sâm, đột nhiên Lê Gia Bảo không còn kháng cự nữa, sau đó phía trước truyền ra tiếng cười chua xót của thiếu niên, khi anh chưa hiểu gì thì cậu đã lên tiếng:
“Nói ra đến tận bây giờ mọi chuyện đều là lỗi của tôi sao? Lâm Tử Sâm, anh ác lắm.


Lâm Tử Sâm cảm nhận được thiếu niên trong lòng đang run rẩy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, bây giờ điều cần thiết là trấn an cậu rồi mới tính tiếp.

“Em đừng…”
“Bị anh ghẻ lạnh suốt hơn một năm là lỗi của tôi, bị mẹ và em gái của anh hành hạ là lỗi của tôi, bị bắt cóc rơi xuống biển suýt chết cũng là lỗi của tôi.

Trong mắt anh tôi tệ hại xấu xa như vậy, sao anh không buông tha để tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh đi?”
Lê Gia Bảo nói trong tiếng nấc nghẹn, Lâm Tử Sâm lại im lặng không mở miệng.


“Anh trách tôi mang con đi biệt tích, vậy sao hôm đó anh không đến chuộc tôi? Tôi nhớ rồi, hôm đó anh bận đưa Lý Diệu Sinh đi khám thai đúng không? Ha ha, tính ra mạng sống của bé Đậu đâu sánh bằng con của người anh yêu nhỉ?”
Lâm Tử Sâm rất ghét giọng điệu mỉa mai này của Lê Gia Bảo, anh không biết cậu đã có hiểu lầm gì đó rồi nhưng trước mắt không phải là lúc giải thích, vì thế bèn nói:
“Tôi sẽ nói với mẹ và Tử Kỳ chú ý một chút, còn về phần Diệu Sinh, nếu em không thích tôi sẽ bảo cậu ấy chuyển ra ngoài, giữa tôi và cậu ấy không có quan hệ gì cả, Gia Bảo, em phải biết tôi sẽ không nói dối.


Lê Gia Bảo mệt mỏi gục đầu xuống, cậu không muốn tin bất cứ ai trong nhà họ Lâm nữa, cậu chỉ muốn anh trả con cho cậu mà thôi, nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Tử Sâm đã đánh sập hy vọng trong lòng cậu.

“Tôi là cha của đứa nhỏ kia, theo luật pháp của đế quốc tôi hoàn toàn có quyền nuôi dưỡng nó mà không cần ra tòa tranh với em, vậy nên nếu em muốn ở gần con thì ngoan ngoãn về nhà tiếp tục làm vợ của tôi đi.


Lê Gia Bảo nhắm chặt mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu tựa như một quả bóng đang căng phồng bị người ta nhẫn tâm đâm thủng không còn một chút sức sống.

Chờ thêm một lúc, sau cùng cậu cũng bất lực mở miệng:
“Được, tôi sẽ nghe lời anh.


Lâm Tử Sâm thở hắt ra một hơi, chỉ cần cậu trở về, sau này chậm rãi xóa bỏ hiểu lầm trong lòng cậu là được rồi.

Anh buông người trong lòng ra, ngay lập tức cậu rút vào một góc trong khoang thuyền rồi vòng tay ôm lấy đầu gối của mình trông cực kỳ đáng thương.


Lúc này cấp dưới của anh tiến vào, nói nhỏ bên tai anh:
“Thiếu tướng, giáo sư Dạ Phong muốn gặp.


Lâm Tử Sâm nhíu mày, anh không hiểu tại sao người này lại muốn gặp mình, nhưng bởi vì địa vị của đối phương không thấp hơn nữa còn là nhân vật quan trọng của đế quốc nên anh chỉ có thể rời khỏi thuyền đi gặp anh ta.

Trước khi đi anh quay lại nói với Lê Gia Bảo:
“Ngoan ngoãn ngồi đây chờ tôi quay lại, sau đó chúng ta về nhà.


Lê Gia Bảo lập tức bịt tai lại, bây giờ thứ cậu sợ nhất chính là hai chữ “ngoan ngoãn” thốt ra từ miệng của Lâm Tử Sâm, nó giống như gông xiềng khóa chặt tâm trí của cậu lại khiến cậu không thở nổi chỉ có thể chờ đợi người đàn ông tàn nhẫn này tới tùy tiện giày xéo.

Bên này, khi Lâm Tử Sâm ra khỏi phạm vi phong tỏa thì thấy Dạ Phong đang đứng ở một bãi đất trống, anh đi tới chưa kịp hỏi chuyện thì anh ta đã lên tiếng:
“Thả Gia Bảo và đứa nhỏ ra!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi