OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


“Lâm Khang Kỳ, bảo mẫu của cậu đến đón cậu tan học kìa, lo mà làm bé ngoan theo bảo mẫu về nhà đi ha ha…”
Một loạt tiếng cười cợt của đám học sinh vang lên khiến Lâm Khang Kỳ giận tím mặt hùng hổ bước nhanh về phía trước, một chàng trai vội vàng đuổi theo sau lưng cậu.

“Bé Đậu đợi anh với.


Lâm Khang Kỳ dừng bước chân sau đó quay phắt lại nghiến răng quát:
“Tôi đã nói anh không được gọi tôi là bé Đậu rồi mà, sao anh lì lợm quá vậy?”
Liam vội nhận sai:
“Anh biết rồi, lần sau anh sẽ nhớ mà, tại vừa rồi em đi gấp quá nên anh…”
“Thôi thôi thôi đừng có tại bị vì là gì ở đây nữa, anh cũng tốt nghiệp học viện rồi sao còn bén mảng tới chỗ này hả? Có biết tôi phiền chán anh lắm rồi không?”
Lâm Khang Kỳ càng nói càng nặng lời, Liam nghe xong nước mắt lưng tròng, cậu thấy vậy lập tức ôm mặt than thở:
“Khóc, chỉ biết khóc! Sao tôi lại dính phải cái thứ phiền phức như anh chứ? Trời ơi làm ơn có ai mang của nợ này đi giùm tôi được không?”
Lâm Khang Kỳ thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy bản mặt của Liam nữa rồi, anh luôn bám theo cậu mọi lúc mọi nơi khiến cậu trở thành trò cười cho chúng bạn, họ nói cậu là con nít lúc nào cũng cần bảo mẫu theo vắt mũi, thậm chí còn nói anh là vợ đính hôn từ nhỏ của cậu, chê cười cậu sợ vợ nhát gan khiến cậu tức giận không thôi.

Liam vẫn khóc, anh nhìn thiếu niên trước mặt cảm thấy cậu quá xa lạ, rõ ràng khi còn nhỏ cậu đã cầu hôn anh, sao bây giờ lại chê anh phiền chứ?
Liam hít hít cái mũi nghẹn ngào nói:

“Chú Sâm và thím Bảo đã dặn anh phải giúp họ chăm sóc em…”
Chưa nói dứt câu Lâm Khang Kỳ đã giơ tay ra hiệu Liam đừng nói nữa, sau đó chống nạnh mở miệng:
“Đó là khi tôi còn nhỏ thôi, bây giờ tôi đã lớn mà anh cũng tốt nghiệp rồi cứ tò tò theo tôi làm gì? Hay là anh nghĩ tôi sẽ cưới anh? Chậc, sao ai cũng lớn rồi mà đầu óc của anh cứ như con nít vậy?”
Liam hốt hoảng nói:
“Em… em không định cưới anh sao?”
Đây là chấp niệm suốt mười mấy năm của anh, anh luôn nghĩ rằng sau này mình sẽ là vợ của Lâm Khang Kỳ, nhưng bây giờ cậu lại nói không cưới anh, vậy anh phải làm sao đây?
Lâm Khang Kỳ nhếch môi cười nhạo:
“Tôi có ngu mới đi cưới loại omega đã xấu xí lại phiền phức như anh, mau cút khỏi tầm mắt của tôi đi.


Dứt câu Lâm Khang Kỳ lạnh lùng xoay người leo lên một chiếc taxi, để mặc Liam một mình đứng đó, nước mắt rơi xuống mất hút trong không khí.

Sao cậu lại đối xử với anh như vậy? Nếu không thích sao lúc đầu còn trêu chọc?
Lâm Khang Kỳ theo bạn bè chơi đến tận khuya mới trở về dinh thự, cậu rón ra rón rén đi lên lầu để không phát ra tiếng động, nào ngờ khi mới di chuyển qua phòng khách đã bị một giọng nói trầm thấp dọa giật mình.

“Sao giờ này mới về?”
Lâm Khang Kỳ ôm ngực thở gấp, sau đó bĩu môi không vui nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, nếu còn thức thì bật đèn lên là được rồi, dọa cậu như vậy vui lắm à?
“Cha… hôm nay bạn con tổ chức sinh nhật, con chơi vui quá quên mất thời gian.


Lâm Tử Sâm nhìn đứa con trai của mình, ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng, lúc nhỏ ngoan bao nhiêu lớn lên lì lợm bấy nhiêu, thật không biết giống ai nữa, anh và Lê Gia Bảo đâu ai nghịch ngợm đến vậy.

Anh trầm giọng nói:
“Con qua đây ngồi, cha có chuyện muốn nói với con.


Mặc dù không quá muốn nhưng Lâm Khang Kỳ vẫn rất sợ ông già của mình vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với anh.

“Cha nghe nói con đã đuổi Liam đi, không muốn thằng bé tới gần con nữa?”
Nghe vậy Lâm Khang Kỳ tức giận nói:
“Con biết ngay là anh ta mách lẻo với cha mà.



Lâm Tử Sâm thấy con trai thở phì phò, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, anh mở miệng:
“Năm xưa chính con cầm hoa cầu hôn người ta, hiện tại lại xua đuổi quát mắng, đây là hành vi của một chàng trai mười tám tuổi nên làm với lời hứa của mình à?”
“Cha à…”
Lâm Khang Kỳ thật sự sắp bị hành động trẻ trâu lúc nhỏ của mình bức điên rồi, nếu có thể quay lại quá khứ, cậu tuyệt đối không làm ra chuyện dở hơi đó đâu.

Lâm Tử Sâm không cho cậu biện giải mà hỏi thẳng:
“Con không thích Liam đúng không? Nếu vậy cha sẽ đi tìm Liam nói rõ cho nó hiểu, sau đó tài trợ nó ra nước ngoài du học rồi sắp xếp công việc để nó không chạm mặt con tại đế quốc nữa.


Lâm Khang Kỳ nghe cha mình nói xong trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cậu chê Liam phiền thật, nhưng nghĩ đến sau này không gặp đối phương nữa, cậu lại không muốn.

Lâm Tử Sâm không cho Lâm Khang Kỳ cơ hội chọn lựa mà đứng dậy đi lên phòng ôm vợ ngủ, để lại thằng con trai rối rắm ngồi trong phòng khách thừ người cả đêm.

Hôm sau, cậu vẫn nhìn thấy Liam chờ mình trước cổng trường, trong lòng cậu cảm thấy rất đắc ý, khúc mắc dày vò suốt cả đêm cũng không còn tăm hơi.

Cậu yên tâm rồi, Liam sẽ không bao giờ rời xa cậu được.

Vì thế Lâm Khang Kỳ tiếp tục giở giọng ghét bỏ đuổi Liam về, thấy anh vẫn đứng đợi mình, cậu hừ một tiếng rồi theo đám bạn đến KTV ca hát vui chơi.

Trong phòng VIP, một người bạn của cậu chợt nói:
“Liam đang ngồi ở khu vực vũ trường chờ cậu kìa, có muốn kêu người vào đây không? Một omega ở ngoài đó một mình rất nguy hiểm đấy.



Bên ngoài vũ trường có rất nhiều alpha hư hỏng, Liam ngồi tại đó thật sự khá nguy hiểm, Lâm Khang Kỳ cũng hơi lo lắng nhưng rồi nghĩ đến việc chú Will chắc chắn có bố trí vệ sĩ theo bảo vệ anh nên yên tâm hẳn, cậu lắc đầu xua tay nói:
“Mặc kệ anh ta, có bị làm sao thì anh ta tự chịu.


Reng reng…
Đúng lúc này điện thoại của Lâm Khang Kỳ đổ chuông, cậu thấy là Liam gọi tới thì lập tức tắt máy.

Sau đó điện thoại lại đổ chuông, lần này cậu dứt khoát tắt nguồn ném nó sang một bên tiếp tục vui vẻ với bạn bè.

Thiếu niên chơi đến nửa đêm lảo đảo trở về dinh thự, cậu không rón rén nữa mà đi thẳng vào trong, dù bị ông già bắt được cùng lắm lại nghe càm ràm vài câu rồi thôi.

Ai ngờ vừa bước tới cửa chính cậu đã bị giáng một bàn tay cực mạnh vào mặt khiến cậu ngã ập xuống đất.

Tiếp theo đó là giọng nói giận dữ của Lâm Tử Sâm vang lên:
“Thằng khốn! Sao mày không nghe máy? Mày có biết mày đã hại đời Liam rồi không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi