OMEGA ĐÓ LÀ MỘT TIỂU TINH TINH VÔ SONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Thiệu Trì gọi điện nhắc nhở, hắn rủ mọi người đi ăn lẩu vào buổi trưa, cũng coi là tụ tập mừng sinh nhật Mạnh Phiên.

Trên đường đến tiệm lẩu, Mạnh Phiên đem những lời Tưởng Vận Thăng nói với cậu vừa rồi chia sẻ với Phí Chuẩn, tâm tình thập phần sung sướng.

"Em cảm thấy như vậy rất tốt, này có thể coi như là món quà thành niên tuyệt nhất."

Không có kêu cậu cùng đi ăn sinh nhật, không có một hai phải bắt cậu nhận quà gì, chỉ là quan hệ bình thường, khoảng cách bình thường, ai cũng không ảnh hưởng đến ai.

Cậu có thể cởi bỏ cái khúc mắc này, thoát khỏi áp lực gia đình, Phí Chuẩn tự nhiên sẽ vì cậu mà cao hứng.

"Đúng là rất tốt, về sau em cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đem nhiều tâm tư hơn đặt ở việc học, đặt ở việc kết hôn."

Mạnh Phiên cười hì hì gật đầu, được một nửa, cảm thấy nơi nào đó không quá thích hợp.

"Cái gì mà kết hôn?" Cái từ này như thế nào giống như có chút quen tai?

Phí Chuẩn cong môi tiến lại gần Mạnh Phiên, nhỏ giọng nói, giọng điệu mờ ám: "Tối hôm qua không phải chính miệng em nói sao? Em muốn cùng anh kết hôn sớm một chút để có thể đưa bà ngoại về sống chung với chúng ta."

Mạnh Phiên:? ? ? ! ! !

Khuôn mặt cậu đỏ bừng, Mạnh Phiên xấu hổ thật sự, nhưng cậu đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.

"Này, làm sao em có thể nói ra những điều như vậy? Không phải anh lợi dụng trong lúc em say, không nhớ rõ, lung tung bịa ra chứ?"

Nói như vậy, Mạnh Phiên liền cảm thấy mình đã tìm lại được một chút tự tin, cơ thể thẳng tắp, áp sát vào Phí Chuẩn, không để lộ chút yếu đuối nào, ngoài miệng âm dương quái khí: "Yo yo yo! Chậc chậc chậc! Có phải chính là tiểu Alpha nào đó nóng lòng muốn cùng em kết hôn nên mới bịa ra lời nói dối như thế phải hôn, xấu hổ quá đi thôi! "

Khả năng trả đũa của cậu cũng thật lợi hại, Phí Chuẩn nhìn cậu hận không thể xông lên áp đảo anh, suýt chút nữa cũng nghĩ rằng là mình bịa chuyện.

Tùy ý Mạnh Phiên áp lại đây, Phí Chuẩn ngả người về phía sau như một kẻ đầu hàng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

"Ừ, anh nóng lòng muốn kết hôn với em."

Mạnh Phiên: ...

Vừa mới nổi lên một tia thắng lợi, khuôn mặt đã đỏ ửng một chút lại một chút tăng lên.

"Chưa đủ chưa đủ, đây còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp đâu." Mạnh Phiên vội vàng thẳng người, sau đó ngồi trở lại cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng nhiên ý thức được những lời này của chính mình, cũng có vô hạn khả năng, phi thường ái muội, càng thêm xấu hổ.

Gõ đầu vào kính cửa sổ ô tô, Mạnh Phiên không cho Phí Chuẩn cơ hội phản bác, hát: "Bé ếch nhảy vui vẻ, lý lý lý lý lý lý lý lý......"

Phí Chuẩn nhìn bóng lưng hoảng loạn của cậu, giọng hát cũng run run khẩn trương, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, không có tiếp tục trêu chọc cậu.

Để lần sau lại chọc vậy, nhưng đến tuổi kết hôn sẽ liền thành gia, anh nhất định nhớ kỹ.

Tới tiệm lẩu lần trước, Phí Chuẩn đến cốp xe lấy bánh kem.

Vì sợ Mạnh Phiên cảm thấy bị gò bó, anh đã sớm nói với Thiệu Trì rằng họ sẽ tự mang bánh đến, cũng không cần chuẩn bị quà. Rốt cuộc bọn họ và Mạnh Phiên cũng không thân, bây giờ lại tặng quà sinh nhật, Mạnh Phiên cũng ngại nhận, có tâm ý tới là được rồi.

Suốt nửa chặng đường sau, Mạnh Phiên ngồi trong xe rất khó chịu, Phí Chuẩn không nói chuyện với cậu, cậu liền não bổ một ít thứ như có như không, phi thường xấu hổ. Hiện tại nếu lại ngượng ngùng xoắn xít, có vẻ cứ giả tạo quá.

Nghĩ đến đây, Mạnh Phiên chủ động lại gần, thập phần ân cần: "Để em cầm để em cầm cho! Bánh kem đều là ngài làm, ngài đã vất vả như vậy, lý nào lại để bàn tay quý giá của ngài xách bánh kem nữa chứ!"

Phí Chuẩn cảm thấy tiểu tâm tư của cậu cơ hồ đều viết ở trên mặt, dở khóc dở cười, không cùng cậu tranh cầm.

"Ăn xong lẩu, bọn họ hẳn là còn thương lượng các hoạt động khác, em nếu cảm thấy không thích, ngại nói ra, thì cứ chọc chọc anh, chúng ta đổi hoạt động, hoặc là trực tiếp về nhà."

Cầm chiếc bánh, Mạnh Phiên cảm thấy trong lòng hơi nóng, cậu thật sự phi thường phi thường thích kiểu cẩn thận săn sóc này của Phí Chuẩn.

Hai người bước tới cửa tiệm lẩu, Thiệu Trì vốn đã ngóng trông liền vội vàng vọt tới, cầm lấy chiếc bánh trong tay Mạnh Phiên, dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn Phí Chuẩn.

"Chuẩn ca thật là, làm sao có thể để nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay mệt mỏi như này!"

Phí Chuẩn: ...

Trái phải trước sau đều là anh sai à?

"Không có không có, bánh kem là Phí Chuẩn làm, ảnh đã rất vất vả, như thế nào có thể lại để ảnh cầm đâu!" Mạnh Phiên vội che chở.

Thiệu Trì:......

Thằng hề chính là tui.

"Ờ ờ! Nên tui vì các ngài cầm nhé!"

Sau khi vào phòng, Thiệu Trì đi vào với chiếc bánh trên tay, hét lên: "Tới tới tới! Đều nhường đường nào, Chuẩn ca của chúng ta đích thân ra tay làm bánh kem vì Mạnh Phiên, chạm vào hỏng rồi thì chúng ta ai đều chạy không thoát tội đâu!"

Mạnh Phiên:......

Thật cũng không phải là "đích thân" gì, chính là cùng nhau làm bánh kem mà thôi à, bị Thiệu Trì nói thành như vậy, giống như cỡ nào ái muội.

Đám người Thẩm Nghĩa An vừa nghe, cũng đi theo ồn ào.

"Oh oh oh ~ Phí Chuẩn dụng tâm như vậy, chúng ta đây là không xứng ăn bánh sao?"

"Chuẩn ca tuyệt thế hảo A! Tui nếu có một tri kỷ như vậy, nào còn sầu tìm mãi không thấy đối tượng nữa đâu!"

Phí Chuẩn không thèm để ý đến bọn họ, đưa Mạnh Phiên đến chỗ cậu ngồi lần trước, cười nói: "Ai nói không xứng ăn, chờ lát nữa đừng trơ mặt ăn nữa nhé."

Thẩm Nghĩa An: "Haizzz! Tui đây vẫn là đến trơ mặt nếm thử thôi, dù sao cũng là Chuẩn ca đích thân làm, tui cũng muốn dính chút ánh sáng chói lóa từ Mạnh Phiên."

Sau một tràng cười nói, gọi đồ ăn, Phí Chuẩn mở hộp bánh ra, cả đám đồng thanh thán phục.

"Quả nhiên có bàn tay của Chuẩn ca, làm gì đều tốt!"

"Quả nhiên có bàn tay của Chuẩn ca, làm gì đều tuyệt vời!"

"Quả nhiên có bàn tay của Chuẩn ca, làm gì cũng nhanh!"

"Đm, câm miệng, thất bại thất bại!"

Phí Chuẩn cũng bất đắc dĩ, xua tay muốn mọi người đóng cái miệng lại, quay đầu thấy Mạnh Phiên vẻ mặt xấu hổ, cười đem cậu kéo lên, "Cắt bánh kem đi."

"Từ từ!" Thẩm Nghĩa An đứng dậy,, "Bọn này không mang theo quà, có chút ngại, như vậy đi, bọn này hát một bài chúc mừng sinh nhật cho cậu nhé! Biểu đạt tâm ý!"

Sau đó, một số người đứng lên, trong tư thế đồng ca.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, da đầu Mạnh Phiên đã bắt đầu tê dại, ngượng ngùng mỉm cười rồi lén chọc chọc sau lưng Phí Chuẩn.

Phí Chuẩn ngầm hiểu, một phen đem Thẩm Nghĩa An ấn ngồi xuống, "Được rồi, bài sinh nhật anh trai tôi và tôi tối hôm qua đã hát qua, không cần hát lần thứ hai đâu, có tâm ý là được rồi."

Thiệu Trì ha ha ha cười, "Xấu hổ chưa kìa! Tôi đã sớm bảo rồi, Chuẩn ca tuyệt đối có hát. Nhà người ta lãng mạn, đúng 0 giờ liền hát chúc mừng sinh nhật, cái giọng phá ly kia của ông sao có thể đánh đồng?"

"Ài, nguyên lai là tui không xứng."

Họ cười phá lên, Mạnh Phiên cắt bánh, xếp vào đĩa rồi đưa từng người một.

"Tôi vẫn chưa kịp cảm ơn việc ở KTV lần trước. Là tôi đã quá bốc đồng, gây rắc rối cho mọi người. Tôi thực sự xin lỗi."

Thiệu Trì gặm bánh ngọt, miệng dính đầy kem, "Đừng nói như vậy, tên A cặn bã kia đáng bị mọi người đập chết, em đánh hay lắm!"

"Đúng vậy đúng vậy, nói thật sau đêm đó tôi còn nghiêm túc nghĩ lại một chút, cũng gần đến tuổi trưởng thành rồi, không thể suốt ngày ăn ăn uống uống được. Cũng nên vì xã hội cống hiến một chút, ít nhất loại tra A này, tôi về sau thấy một đứa đánh một đứa!"

"Khục khục, tôi nói cho mọi người biết, loại tra A này cũng không hiếm thấy, có rất nhiều, Omega tuổi trẻ lỗ tai mềm, bị bọn nó dỗ dành một chút liền tưởng là tình yêu định mệnh ông trời tác hợp, bị lừa thật sự không ít."

"Ừa ừa, nếu không thì chúng ta sẽ thành lập Tổ chức xử lý tra A Hoa thị vinh quang và vĩ đại! Lát nữa để tôi tạo một cái APP, về sau Omega nào gặp phải tra A liền trình báo cho tổ chức của chúng ta, sau đó chúng ta sẽ tiến hành thanh trừng dạy bảo chúng một trận!"

Thiếu niên trung nhị luôn có vô số tưởng tượng, nhất thời thảo luận đến sôi nổi, Mạnh Phiên nghe được dở khóc dở cười.

Tuy rằng không thực tế, không nên tụ tập lén đánh nhau, nhưng nếu có tổ chức như vậy, cậu thật sự cũng muốn tham gia, để đám người cặn bã chết càng sớm càng tốt.

Phí Chuẩn đang luộc cuộn thịt cừu cho Mạnh Phiên, cho vài cuộn vào bát của cậu, liền thấy Mạnh Phiên ngốc ngốc lăng lăng, trong phòng ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt cậu ám trầm vô cùng, thậm chí phảng phất lộ ra một cỗ sát khi chết chóc tàn nhẫn.

"Làm sao vậy?" Phí Chuẩn buông đũa, xoa xoa cái ót cậu.

Mạnh Phiên định thần trở lại, cũng bị các loại tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ.

Cậu quay đầu nhìn Phí Chuẩn, cho dù ánh sáng trong phòng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Phí Chuẩn tràn đầy ôn nhu, như có tia sáng ấm áp khắp người khiến người ta thoải mái.

Thoải mái ... Mạnh Phiên đột nhiên cảm thấy góc tối âm u trong trái tim của chính mình, có chút không xứng đứng cùng anh.

Vậy... thì hãy khiến bản thân trở nên ấm áp hơn thôi, hôm nay cậu đã rũ bỏ được những muộn phiền trong chuyện gia đình bấy lâu nay, hết thảy đều sẽ tốt lên.

"Không có việc gì, có chút lơ đễnh thôi mà, lại ăn nè." Mạnh Phiên đối với Phí Chuẩn cười cười, cười đến càng ngọt, cách anh càng gần.

Phí Chuẩn nhìn cậu cười đôi mắt đều nheo lại, cũng bật cười theo, học theo cậu cùng nhau híp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi sao lại chọc anh? Không muốn nghe mọi người hát mừng sinh nhật?"

Mạnh Phiên sửng sốt, xấu hổ gãi gãi đầu, "Đúng thật ... Em nghe thấy nhiều người hát bài chúc mừng sinh nhật cho mình, tự nhiên nghĩ đến là nổi hết da gà."

Phí Chuẩn cười, gật đầu, "Vậy sang năm, một mình anh hát cho em nghe, hát thật hay, không đến nỗi da gà đâu nhỉ?"

Mạnh Phiên phụt cười ra tiếng.

Sang năm, thật tốt.

Ăn lẩu xong, mọi người bàn nhau đến cửa hàng trò chơi phía trước chơi Ma sói hoặc Script Killing, chơi mệt thì đi ăn tối rồi đi KTV.

( Đây là game Script Killing, tui cũng không biết game này nhiều lắm. )[ Đam mỹ ABO ] Omega đó là một tiểu tinh tinh vô song - Chương 52: Hận ý

Mạnh Phiên không biết kịch bản giết người sói là như thế nào, bất quá cũng không có mất hứng, bọn họ đều sẽ nguyện ý dẫn cậu chơi, cậu học là được, không có gì ghê gớm.

Tiệm trò chơi board game là nơi mọi người thường xuyên lui tới, không gian rất lớn, cũng có rất nhiều ghế lô. Mọi người đều rất quen thuộc với ông chủ, bọn họ có tám người, nhưng một bàn chơi cần 9 người, thiếu mất một chân.

Vừa bước vào, Thẩm Nghĩa An liền cùng ông chủ mập mạp kề vai sát cánh: "Ông chủ, chúng em chín thiếu một, giúp bọn em chơi 2 ván với."

Ông chủ vỗ vỗ hắn, chỉ chỉ một ghế lô khác, "Vừa vặn, bên kia vừa tới 4 người, cũng là học sinh Thành Dương trung học mấy đứa, có thể tổ nhóm 12 người người giết sói, anh cho các chú làm tiên tri."

"Yo! Học sinh Thành Dương, để em xem là ai nào."

Mạnh Phiên một câu cũng nghe không hiểu, quay đầu tìm tìm, thấy được bảng hướng dẫn WC.

"Em đi WC một chút."

Phí Chuẩn gật đầu, "Anh ở chỗ này đợi em."

Mạnh Phiên đáp lại, xoay người rẽ trái rẽ phải dựa theo bảng hướng dẫn đi toilet.

Vừa bước vào đã vô tình chạm vào vai một người đàn ông.

"Xin lỗi." Mạnh Phiên vội vàng nói.

"Ẹ! Có biết bố mày là ai không, dám đụng phải Triệu ca của bọn tao! Thân thể Triệu ca quý giá lắm mày biết không?" Một nam sinh đầu đinh thập phần kinh ngạc rú lên.

Triệu ca cũng cau mày lộ vẻ tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Phiên, cậu ta liền thu lại tính tình, cười sảng khoái, "Không có việc gì! Ai mà không có lúc vô ý chứ."

Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa WC, một phen chụp lấy vai của đầu đinh, "Mày gào to cái gì, hù sợ tiểu mỹ nhân!"

"Này không phải là em sợ Triệu ca bị làm phiền sao?"

"Đừng nói nữa, tất cả là do Triệu Côn Luân ngu ngốc, tao mẹ nó còn chưa có thành niên! Đã cho tao một cái liên hôn thương nghiệp!"

Khi Mạnh Phiên chuẩn bị bước vào WC, cậu đột ngột dừng lại khi nghe thấy ba chữ "Triệu Côn Luân".

"Nhà họ Vương cũng là đám ngu. Liên hôn với Lăng gia thất bại liền quay sang tìm gia đình tao? Omega kia lớn hơn tao tận 6 tuổi. Mấy ông già này muốn làm ăn đến điên rồi, sẵn sàng phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của con cái! Làm tao sợ tới mức suốt đêm liền chuyển trường! Ai cmn cũng không thể bức tao!"

Triệu Côn Luân, là Triệu Côn Luân kia sao?

Mạnh Phiên nhìn chằm chằm hai người bước ra ngoài, ánh mắt đầy hận ý.

Cậu vốn tưởng rằng bọn họ cả đời đều sẽ không có chút liên quan gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi