OMEGA HẮN THÍCH BIẾT THUẬT ĐỌC TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor:Eirlys
- --
Tiếng vợ này...hẳn là không phải gọi cậu đâu..
Cậu ngẩng đầu nhìn Phong Dã.
Người nọ mũi cao thẳng, môi mỏng hơi hơi nhếch, áo lông vũ rộng không kéo khoá,hai tay cắm trong túi,biểu tình lười nhác, mang theo chút tùy ý không đếm xỉa tới xung quanh.
Thật sự không nói gì, từ nãy giờ môi vẫn luôn mím chặt.
Chẳng lẽ thật sự là do cậu học nhiều nên áp lực quá lớn cho nên xuất hiện ảo giác?
Lại nói, cho dù cậu có thuật đọc tâm, Phong Dã cũng sẽ không thích cậu, sẽ càng không gọi cậu là vợ...?!
Càng không nói đến tích cách Alpha này của Phong Dã, gọi người khác là vợ thật sự quá không thực.

Huống hồ ngày thường cậu và Phong Dã nói chuyện đều không thể nói vài câu, quan hệ không được tốt lắm, thậm chí có chút mâu thuẫn nhỏ.

Cậu thường xuyên đi theo chủ nhiệm lớp, giúp chủ nhiệm bắt bọn trốn học.

Vài học sinh thể dục quen Phong Dã đều xem cậu không vừa mắt.
Lạc Uẩn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu chân chính chú ý đến hình ảnh của Phong Dã.
Cấp hai chia lớp văn lý, ban ba mới thêm rất nhiều gương mặt lạ, mọi người cùng nói đến minh tinh, ngôi sao cầu thủ mà mình thích, rất nhanh đã làm quen được với nhau.
Tính cách cậu lãnh đạm,không giống với đại đa số học sinh cấp 3, không có gì đặc biệt thích thú.
Cũng là lúc này, Phong Dã chuyển ban đến.
Ngày nọ, cậu vào văn phòng giao tài liệu, vừa lúc gặp được hắn bị chủ nhiệm giáo huấn.
Ba, năm Alpha cao lớn xếp thành hàng, lưng dựa vào tường, cúi đầu không nhìn mắt chủ nhiệm, xem những lời dạy bảo như gió thoảng qua tai, vào tai trái, ra tai phải.
Nguyên văn lời nói của chủ nhiệm là: "Da mặt của các em so với tường còn dày hơn nhiều!"
Một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Chỉ có Phong Dã, ánh mắt hơi mang ý lạnh, không tránh né đối diện với chủ nhiệm.

Hắn mặc áo tay ngắn rộng thùng thình, đường cong cánh tay thon dài, cái ót dựa tường, đứng thẳng tắp, khoé miệng căng chặt.
Chủ nhiệm thấy Lạc Uẩn đi vào, thêm mắm thêm muối mà châm chọc: "Nhìn Lạc Uẩn xem, lúc nào cũng lấy hạng nhất, nhìn lại các em xem, bùn nhão không thể trát tường,thật sự sẽ bị các em làm tức chết!"
....Lạc Uẩn đi ngang qua bị bắt tiếp nhận ánh mắt rửa tội của những Alpha đó.
Chỉ có đôi mắt đen nhánh kia của Phong Dã không có chút độ ấm,xa cách lại lạnh nhạt.Khi Lạc Uẩn đặt xong tài liệu rồi quay đầu nhìn lên, các Alpha khác lại lần nữa cúi đầu, chỉ còn Phong Dã còn nhìn cậu, khoé miệng hơi cong lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Rất nhiều người đều nói Alpha giống Phong Dã khẳng định phải đi làm sinh viên thể dục.

Đánh bóng tốt, người lại cao, thành tích kém một chút, nào biết cuối cùng lại chọn ban tự nhiên, sinh viên thể dục chơi cùng hắn đều mở rộng tầm mắt.
Tuy không thân với Phong Dã,nhưng làm bạn cùng bàn lâu như vậy,âm sắc trong câu kia Lạc Uẩn vẫn có thể phân biệt được
Thật sự là Phong Dã.
Tất cả người ở đây chỉ có mình cậu là mặc quần tây.

Gió lạnh thổi tới, hàm răng Lạc Uẩn run nhẹ.
Hẳn là ảo giác...Xem ra buổi tối không nên thức đêm làm đề, nếu không não sẽ xảy ra vấn đề mất.
***
Lễ khai giảng được diễn ra ở sân thể dục.
Đài chủ tịch ở ngay phía trước, dưới đài là tám trăm mét đường băng nhựa màu đỏ, bên trong là mặt cỏ nhân tạo.

Cách một vòng đường băng, đối diện đài chủ tịch là đài kéo cờ.

Từ đài kéo cờ kéo dài ra sau, lần lượt là sân bóng rổ, sân cầu lông,..


các loại đài khác.
Trên đường băng bày biện có vài cái ghế dựa gỗ màu đỏ, được các phụ huynh tới tham gia lễ khai giảng lấp đầy.
Lạc Uẩn tới sớm, giúp ủy viên kỷ luật chỉnh sửa lại đội ngũ.
"Lớp trưởng, phụ huynh của cậu không tới à?" Tô Nùng đi lên phía trước nhìn,ba hắn quay đầu lại phất tay cười.
Học kỳ 1 tổ chức hai lần họp phụ huynh, Tô Nùng đã gặp qua mẹ của Lạc Uẩn, là một omega có diện mạo ôn nhu, cười rộ lên giống như vùng sông nước Giang Nam ôn nhu điềm tĩnh.
"Ừ, mẹ tôi chắc là có việc, không đến được." Lạc Uẩn nghịch di động, biểu tượng tin nhắn cũng không có điểm đỏ nhắc nhở, Đường Tê còn chưa trả lời cậu.

"Là vậy à."Tô Nùng cười cười: "Tôi để ba giúp chụp vài ảnh, ăn mặc đẹp như vậy, không chụp kỉ niệm vài tấm rất lãng phí đó."
Da Lạc Uẩn trắng, lớn lên đẹp, là giáo thảo được mọi người công nhận.
Giáo thảo là do toàn trường học bình chọn để chọn ra, vài bé cấp hai cũng tham dự, số lượng Alpha và Omega ít hơn so với Beta, vô cùng quý hiếm.
Alpha trời sinh có nâng lực lãnh đạo và thân thể xuất chúng.

Omega có bộ dáng xinh đẹp, ở lớp học căn bản giống như gấu trúc*, cứ như thế Beta càng bình thường, không có gì lạ.

*Gấu trúc: Quốc bảo
Nhưng dưới tình huống như vậy, Lạc Uẩn bằng diện mạo xuất sắc và thành tích ưu việt, vinh quang an toạ trên ghế giáo thảo.
Tô Nùng nghĩ, lơ đãng nhìn thoáng qua Phong Dã đang thong thả tới muộn, hắn cao, mặc một thân đen, ở giữa một mảng trắng cực kỳ dễ thấy.

Chẳng qua nếu lúc ấy Phong Dã có tham gia bình chọn giáo thảo, nói không chừng có thể cạnh tranh một chút.

Bài văn dài dòng của lãnh đạo sắp kết thúc, người của hội học sinh đến thông báo cho Lạc Uẩn, để cậu đi chuẩn bị diễn thuyết.
Ở hậu đài, điện thoại im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng vang lên.mặt Lạc Uẩn lộ ra vẻ vui mừng, chạy chậm đến góc nhận điện thoại: "Mẹ."
"Xin lỗi Lạc Lach nhé, sáng nay mẹ mới nhìn thấy tin nhắn của con, Tiểu Vân ở bên này còn chưa ổn, nên là..." Đường Tê không nói hết lời.

Lạc Uẩn hiểu được ý của bà, sau đi ổn định tinh thần, hơi hơi mỉm cười: "Vâng, con biết.

Không tới cũng không sao, chủ nhiệm lớp chỉ là muốn con thuận tiện hỏi thôi ạ."
Đầu bên kia im lặng hai giây, truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng: "Vậy bảo bối cố lên, buổi tối mẹ làm cá rát cay cho con."
"Mẹ, đưa điện thoại cho con..." Bên kia điện thoại có giọng cô gái nhỏ vang lên, "Anh."
Lạc Uẩn nhớ tới lúm đồng tiền của em gái, đuôi mắt hơi nhếch lên, giọng nói so với ngày thường mềm hơn một chút: "Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không đó?"
"Không có không thoải mái, buổi chiều có thể xuất viện,chị y tá cho em một viên đường, buổi tối mang cho anh ăn." Lạc Vân ôm điện thoại, cười làm nũng.

Bởi vì thường xuyên chạy đến bệnh viện, trưởng thành sớm hơn so với nữ sinh cấp hai nhiều.

Tính cách Lạc Vân đơn thuần, tâm trí nhỏ, cô thích anh trai xinh đẹp, thích chui vào trong ngực Lạc Uẩn.

"Vậy buổi tối anh về nhà cũng sẽ mang cho em một cây kẹo que."
Bên kia cười ha ha đồng ý, lại hàn huyên vài câu, tâm trạng Lạc Uẩn thả lỏng một chút, nghe thấy người chủ trò giới thiệu trương trình, cậu tắt điện thoại, cởi áo khoác lông dê ra, từ từ lên đài.

***
Cậu vừa lên đài, học sinh vốn đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên tinh thần sảng khoái,Người là thị giác động vật, so với lãnh đạo hói đầu, bọn họ càng thích bộ dạng giáo thảo đẹp trai, thân hình đều đặn.

Áo sơ mi trắng phác hoạ eo thon, tóc mái trước trán được vuốt ra sau, lộ ra trán trơn bóng đều đặn.Quần bó sát chặt chẽ hai chân, làm hai chân cậu vừa dài vừa thẳng.

Giọng Lạc Uẩn réo rắt sạch sẽ, đọc từng chữ rõ ràng, giống như nước chảy xuống từ mái hiên trong những ngày mưa, tí tách, nghe vào cực kỳ thoải mái.

Không ai biết, Lạc Uẩn đã bị đông lạnh thành cún.
Cậu cực lực nhẫn nhịn hàm răng run rẩy, cong khoé miệng lên, bảo trì hình tượng tốt đẹp, hoàn thành nhiệm vụ Nhậm Doanh giao cho cậu một cách hoàn mĩ.

Tô Nùng nhận được ảnh đặc ta ba hắn gửi đến, chép miệng, thưởng thức một chút, lại click mở một nhóm Omega.

Người trong nhóm đều có biệt hiệu,Tô Nùng không có che che giấu giấu, dùng tên mình.

Trong nhóm có rất nhiều người biết hắn, phần lớn ảnh của Lạc Uẩn và Phong Dã đều là do hắn chụp lén.

Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật mà...
[ Tô Nùng ] Đẹp không? Đẹp thì tải xuống nhìn nhiều một chút! [ Hình ảnh ]
[ A a a a, đẹp đẹp, Lạc ca thật sự rất đẹp!]
[ Đáng ghét, vì sao hắn không phải Alpha chứ, phải tôi liền thượng!]
[ Vì ảnh chụp này, tôi có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm! ]
[ Tiền đồ! Tôi có thể ăn ba chén! ]
Tô Nùng cười cười, bỗng nhiên thấy trong nhóm lại có người chụp lén Phong Dã.

Là nửa sườn mặt, trong ảnh hắn cà lơ phất phơ, cánh tay đặt trên vai người khác, sống lưng hơi cong, ngủ quan lập thể trên mặt nghiêng không chút tỳ vết, hốc mắt thâm thúy, mũi thẳng tắp, nhìn thấy một đám omega lại nhịn không được thét chói tai.
Tô Nùng quay đầu lại nhìn Phong Dã, thấy Phong Dã nhìn chằm chằm đài chủ tịch không nhúch nhích.

Nghe rất nghiêm túc.

***
Người dẫn chương trình tuyên bố giải tán, bầu không khí yên tĩnh thoáng chốc liền trở nên náo nhiệt, bọn học sinh hối hả, nhốn nháo, phần lớn học sinh chui vào quầy ăn vặt.

Thượng Quan Nghị đã sớm ẩn núp trong nhóm omega nhiều năm, vì để biết thứ mà omega thích, thuận tiện cho quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt thời cấp 3 của hắn.

Nấp hơn nửa năm, rốt cuộc hắn cũng biết được thứ mà omega thích.

Một người là Lạc Uẩn, một người là Dã ca.

"Thật sự là không thể không nói, Lạc Uẩn thật sự đẹp, trong nhóm omega lại ầm ĩ." Ngón tay Thượng Quan Nghị vuốt vuốt màn hình, nhanh chóng hiện ra hình ảnh.

Hắn không khỏi cảm khái: "May mà lớp trưởng là Beta, nếu không một đám O lại la hét đòi sinh khỉ con cho cậu ta, ông đây không có khả năng cạnh tranh nữa."
Nghe vậy, Phong Dã nhướng mày nhẹ một cái gần như không thể phát hiện, cơ thể nhích lên trước đụng đụng, hắn cao hơn so với Thượng Quan Nghị tiểu học cao đẳng* nửa cái đầu, đứng ở phía sau dễ dàng thấy được giao diện điện thoại.

*Tiểu học cao đẳng:高小 (Gão xiǎo): theo Baidu là lớp 4, 5 (bên Trung), theo google dịch là Trung học phổ thông -
"Dừng một chút." Hắn đột nhiên nói.
"Hả?" Thượng Quan Nghị đơ ra, nhưng mà vẫn nghe lời mà dừng hoạt động.

Ảnh chụp trên màn hình đập vào mi mắt, hẳn là người đứng ở hàng ghế trước phóng to camera cận mặt rồi chụp.

Ảnh chụp Lạc Uẩn cúi đầu, long mi dài cong cong, ở trên khuôn mặt trắng nõn cong lên vẽ hình.


Khuôn mặt sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo có cảm giác lạnh nhạt,đôi mắt hổ phách* lại mang đến chút ấm áp.

Ảnh chụp nhanh chóng bị "A a a a" điên cuồng làm sáng lên.

"Gửi ảnh vừa rồi cho anh*." Phong Dã nói.
*Hai người học cùng lớp, hẳn là bằng tuổi, nhưng mà Nghị gọi là Dã ca, mình để anh luôn.
Thượng Quan Nghị nhướng mi, tìm được ảnh kia: "Anh muốn ảnh lớp trưởng làm gì?"
Phong Dã cười có chút tà mị: "Cậu nói, nếu anh theo đuổi cậu ta,có thể bắt được hay không?"
"....." Thượng Quan Nghị trầm mặc vài giây, hậu tri hậu giác hoàn hồn,suýt nữa hét to ra tiếng: "Không phải, anh, anh không cần phải hy sinh bản thân chứ?"
Phong Dã nhíu mày: "Gì mà gọi là hy sinh bản thân?"
Thượng Quan Nghị: "Chẳng lẽ không phải anh muốn chui vào bên trong kẻ địch, thu thập động thái của lớp trưởng, mưu lợi để chúng ta trốn học?"
"......" Phong Dã đập mạnh một cái vào đầu hắn, thầm mắng: "Ngu ngốc."
Thương Quan Nghị đứng tại chỗ che đầu,nhìn Phong Dã đi xa, nhớ lại biểu tình khinh bỉ vừa rồi của Phong Dã, giận nói: "Nhưng tóm lại anh không có khả năng thích cậu ta chứ?"
Phải hiểu rằng Lạc Uẩn là Beta, là Beta không có tin tức tố, lại không thể trấn an kì dịch cảm cho Alpha.

Alpha và omega là trời sinh một đôi, AB trời sinh là không xứng đôi đó.
Hắn đột nhiên nói lớn, người xung quanh đều nghe thấy được, xì xào vang lên tiếng cười nói chuyện.

"haha,Phong Dã có người trong lòng kìa!"
"Không phải Lâm Khả gì đó ban hai chứ?"
"Không thể nào, Phong Dã đã từ chối Lâm Khả đó, thứ hắn không thích nhất không phải là omega đáng yêu dịu dàng chứ?"
***
Từ khi đột nhiên nghe thấy lời trong lòng Phong Dã, Lạc Uẩn có chút nghi thần nghi quỷ.

Cả buổi sáng, cậu đều âm thầm quan sát.

Đại thiếu gia vẫn là đang vẻ kia, cũng không có gì kì lạ, đi học không phải nghịch điện thoại thì chính là ngủ.

Nhưng cậu lại có chút không khoẻ.
Có thể là mấy ngày gần đây cậu không nghỉ ngơi tốt, vẫn luôn rất mệt mỏi, nhìn Phong Dã ngủ ngon như vậy, cậu cũng ngáp theo vài cái.

Rất ít khi nhìn thấy Lạc Uẩn có tinh thần uể oải như thế, giáo viên liên tục nhìn cậu vài lần.Thường xuyên gọi cậu lên trả lời cậu hỏi, Lạc Uẩn vì hay đứng dậy, mới miễn cưỡng không ngủ say.

Tiết cuối cùng trong buổi sáng là tiết s inh lý sức khoẻ ABO mà nhà trường cố ý sắp xếp.

Lạc Uẩn định tiết này ngủ bù, tiết giáo dục s inh lý đối với Beta mà nói, cơ bản chỉ là râu ria.

Beta không thể ngửi được mùi tin tức tố của AO,kỳ ph át tình của Omega và kỳ dịch cảm của Alpha đối với Beta càng là khó tưởng tượng.

".....Kỳ dịch cảm của Alpha không có quy luật, đại khái một năm xảy ra một hai lần gì đó, kỳ ph át tình của Omega một tháng hai lần, một lần liên tục ba - bốn ngày, chỉ trừ người có cơ thể đặc thù."
Giáo viên trên bục giảng chậm rãi, nghe thấy có học sinh hỏi về thiên mệnh của O, độ xứng đôi AO 100% có phải là sự thật.

Phải biết là giữa AO trời sinh hấp dẫn lẫn nhau, cặp đôi phổ biến trong xã hội đều là 70%, 85% trở lên là rất ít.

Giáo viên hạ mắt kính: "Là thật đó, chính xác mà nói, trong y học cặp đôi có độ xứng đôi từ 95% trở lên, có thể gọi là thiên mệnh."
Khi PPT* chuyển sang trang chiếu s inh lý cấu tạo ABO, toàn bộ học sinh trong lớp đều phát ra âm thanh thẹn thùng, mấy omega càng không dám ngẩng đầu lên, giáo viên nghiêm túc nói:" Đây không phải việc gì ghê gớm, hiểu rõ bản thân mình mới có thể bảo vệ bản thân thật tốt."
*PPT: PowerPoint
Khi giảng đến kỳ ph át tình, toàn bộ Alpha trong lớp đều có chút xao động.

"Cho tôi ngửi mùi của cậu đi." Thượng Quan Nghị thấy tai Tô Nùng đỏ chót, không biết xấu hổ mà đùa giỡn, "Nghe nói đại đa số omega đều có vị quả, vị sữa, mùi hoa, cậu là vị gì đó?"
Tô Nùng cắn nôi, tính cách hắn so với các omega khác hướng ngoại hơn, nhưng khi bị Alpha đùa giỡn vẫn xấu hổ.


Hắn biết Thượng Quan Nghị không có ý gì xấu, nhưng đây cũng không thể vì thế mà hắn có thể đòi hắn cho nhìn tuyến thể.

Sau cổ là bộ phận bí mật, là chỗ có thể hấp dẫn Alpha cắn.

Thượng Quan Nghị còn ở đằng kia không buông tha, cơ thể hơi nghiêng, muốn đi ngửi, giống như con chó lớn.

Tô Nùng tránh hắn.

Chân bàn đột nhiên bị đạp một cái, ánh mắt Phong Dã ở hàng trước lạnh lẽo, liếc Thượng Quan Nghị một cái: "Cậu không có mặt à? Từ khi nào học được cách quấy rối tình d*c đấy? Nếu Tô Nùng đi tố cáo cậu, thế nào cũng phải nhốt cậu mấy ngày mới an phận."
Thượng Quan Nghị ngượng ngùng sờ mũi, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi,vừa nãy tôi có chút kích động, lần sau tôi mời cậu uống trà sữa."
"...À, không sao." Tô Nùng ngập ngừng ừ một tiếng, hướng ánh mắt cảm kích đến Phong Dã.

Phong Dã thấy hàng sau an phân, khi quay đầu cơ thể hơi đơ ra.

Hắm nhìn thấy Lạc Uẩn như thiên nga cao quý cúi đầu, sau cổ mảnh khảnh là làn da như tuyết trắng, trắng giống như chưa từng thấy nắng.

Mũ len che đi tóc mềm mại, một chút tóc mái nghịch ngợm chui ra từ bên cạnh,tới gần sườn cổ cạnh vành tai làm nổi bật lên nốt ruồi đỏ.

Làn da kia bóng loáng tinh tế, không có tuyến thể Alpha hấp dẫn, cũng không có tin tức tố omega đậm đặc.

Phong Dã lại không dời mắt được, hắn vẫn ngửi được, bằng vào mũi chó của Alpha.
Một chút hương vị cam, quýt, chanh nhàn nhạt,vị nắng ngọt ngọt, lôi kéo tóc mềm, bị đè ở mũ.

Hàm răng có chút ngứa,mang theo dục niệm cầm lòng không đặng mà chui từ dưới đất lên.

[ thơm quá.

]
[ Thật muốn cắn.

]
[ cắn xuống là có thể đánh dấu à?]
Bên tai Lạc Uẩn quanh quẩn âm thanh điên cuồng kêu gào, làm người không thể yên giấc.

Cậu từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Phong Dã.

......Đôi mắt tràn ngập thú tính, d*c vọng.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
1.

Sửa lại chỗ Thượng Quan Nghị ngửi thấy mùi tin tức tố.

2.

Truyện này thiết lập công thầm mến thụ, công chính là chua, không tiếp nhận được thì hữu duyên gặp lại.

Nếu như thụ không chấp nhận được tính cách của hắn thì sẽ nói ra, công biết chắc sẽ sửa, sau đó công biết như thế đã mạo phạm người, sẽ thẳng thắn, không đóng kịch nữa orz.
- --
*Mắt hổ phách:
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi