ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN



Sáng hôm sau, mặt trời từ từ hé mắt sau rặng mây, len lỏi qua khe hở tấm rèm chiếu vào bên trong.
“A…”
Phó Tri Hoán tỉnh giấc.

Anh nhăn mày, lông mi khẽ cử động rồi từ từ mở mắt.
Tỉnh lại sau khi say rượu mang tới cảm giác không mấy dễ chịu.
Có lẽ do hôm qua đã uống thuốc giải rượu nên cảm giác choáng váng khi tỉnh không mãnh liệt, chỉ là ở huyệt thái dương vẫn hơi trướng.
Phó Tri Hoán ngồi dậy, đưa tay nhéo ấn đường hòng giảm mệt mỏi, về phần việc xảy ra tối qua…
Anh chỉ nhớ hôm qua mình gặp được Ôn Nguyễn ở nhà hàng, sau vì muốn cô thoát thân, anh đã cầm ly rượu uống.
Sau đấy nữa, mảng ký ức trong đầu anh trắng xóa, chỉ thấp thoáng một vài hình ảnh mơ hồ không rõ.
“Ưm.”
Tiếng rên nhẹ vang lên khiến Phó Tri Hoán giật mình, anh quay đầu xem thử.
Ôn Nguyễn ngồi trên ghế, ngả người nằm úp sấp bên mép giường, mày nhíu chặt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cô vẫn mặc bộ đồ tối qua, trên người không đắp thêm áo khoác, ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh thế này quả thật đồ cô mặc hơi mỏng.
Sao cô ấy lại ở đây?
Rất nhanh, anh đã có câu trả lời cho câu hỏi này.
Phó Tri Hoán cúi xuống nhìn, phát hiện tay mình đang nắm chặt lấy cánh tay Ôn Nguyễn.
“…”
Anh húng hắng ho khan, đồng thời buông tay cô.
Nhưng trên cổ tay người nào đó vẫn lưu lại vết đỏ.
Anh tựa người vào đầu giường, đưa tay vò nhẹ phần tóc rối tung, ánh mắt âm u nhìn chăm chăm gương mặt say ngủ của Ôn Nguyễn.
“Hắt xì.”
Trong lúc say ngủ, Ôn Nguyễn vô thức hắt xì một cái rồi vươn tay tự xoa mũi mình cho đỡ khó chịu, bả vai co rúm, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó trông ấm ức thấy mà thương, nhìn thôi cũng đủ khiến người khác đau lòng.
Phó Tri Hoán mím môi, nhẹ thở hắt một hơi rồi vươn tay túm góc chăn tung lên, cúi đầu nhẹ nhàng, cẩn thận đắp lên cho Ôn Nguyễn.
Đúng lúc anh đang khom lưng đắp, người trước mặt khẽ cử động, điều chỉnh sang tư thế ngủ khác thoải mái hơn.
Ôn Nguyễn quay đầu bất thình lình nên vô tình quẹt tóc vào phần cằm Phó Tri Hoán, khiến anh thấy ngứa ngứa.
Cô và Phó Tri Hoán mặt đối mặt, chóp mũi cách nhau chưa tới 0,5cm, đến cả hô hấp của đối phương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Con ngươi Phó Tri Hoán co rụt.
Anh giơ tay chống mép giường, nhanh chóng lùi lại phía sau, đứng dậy.
Nơi đầu tim như vừa có sợi lông vũ cọ qua, nhẹ nhàng đáp xuống chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng, đồng thời khơi gợi lên cảm xúc nôn nóng và mất kiểm soát, muốn vứt cũng vứt không nổi.
Cảm giác mới lạ bất chợt tới khiến Phó Tri Hoán hơi bực bội.

Anh đưa tay vỗ vỗ chỉnh sơ lại đầu tóc, xuống giường tiện tay vớ cái áo khoác gần đấy choàng lên người, mở cửa đi ra ban công phòng khách.
Giờ mới tờ mờ sáng, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Thi thoảng lại nghe được tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió thổi.
Phó Tri Hoán móc trong túi ra bao thuốc lá, cúi đầu cắn đầu lọc, rút ra.
Sau đó, bật lửa tanh tách le lói chút ánh lửa.
Khói trắng phả ra, lượn lờ xung quanh.
Tiếng dép lê trong nhà loẹt quẹt vang lên.
Ôn Nguyễn vừa đi vừa dụi cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ, hai mắt cứ díu lại chẳng mở nổi, xong còn há mồm ngáp một cái, thanh âm phát ra mơ hồ: “Anh tỉnh rồi?”
Vừa dứt câu, cô há miệng ho khan.
Có vẻ như vì ngửi được mùi thuốc lá, không kịp thích ứng nên sặc.
Phó Tri Hoán nghe tiếng cô ho, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy bực.

Anh im lặng bóp nát tàn thuốc, dụi tàn điếu thuốc rồi tiện tay thả nó vào thùng rác, đáp: “Ừm.”
Cái ngáp dài ban nãy giúp Ôn Nguyễn xua tan đi được đôi phần cơn ngái ngủ.

Cô chớp mắt mấy cái, khởi động lại đầu óc, sau đấy quay sang nhìn Phó Tri Hoán…
Biết ngay người đàn ông này sau khi tỉnh rượu sẽ trở mặt không nhận người mà.
Tỉnh cái mặt lạnh như băng, thờ ơ với người ta chết đi được.
Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn quyết định giúp Phó Tri Hoán “khôi phục ký ức”.

Cô khoanh tay hắng giọng, nói: “Ngài Phó, nếu anh đã tỉnh, chúng ta bàn chút chuyện xảy ra hôm qua đi.”
Phó Tri Hoán lười biếng tựa người vào lan can, nhìn cô không nói câu nào.
… Không được, không thể để anh uy hiếp thành công.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, tự tiếp thêm cho bản thân can đảm, sau đấy ra vẻ như luật sư đang ngồi trên bàn đàm phán, nói: “Ngài Phó, hôm qua tôi vất vả chăm sóc anh cẩn thận lúc say, có công lao rất lớn nhưng anh chẳng những không cảm kích mà còn coi tôi là Bá Tước mà động tay động chân.

Chính vì thế, anh phải chịu trách nhiệm.”
“Không phải tối qua cô cũng say sao?”
Phó Tri Hoán nhướn mày, kiên nhẫn nghe Ôn Nguyễn nói hết rồi mới bình thản hỏi vặn lại.
“…”
Rồi xong, toang!
Dây pháo nổ Ôn Nguyễn đã gặp đối thủ.

Bản thân phải soạn sẵn bản thảo từ tối qua, quyết định sáng ra tỉnh dậy sẽ ra oai phủ đầu anh, ai mà ngờ đối phương lại một nhát đâm trúng tim đen, trực tiếp bắt chẹt.
Cao thủ.
Ôn Nguyễn ngang ngạnh cãi tiếp: “Ngài Phó, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi say anh…”
“Không phải tối qua cô cũng say sao?”
Anh là cái máy nhại đấy hả?
Ôn Nguyễn cắn môi nhịn.

Xem ra ý đồ ra oai phủ đầu của cô không thể thành hiện thực được rồi, bị chắn ngang bởi vấn đề sống chết kia thì làm ăn gì được nữa.
Quả nhiên đêm qua cô nên để người đàn ông thối tha này tự sinh tự diệt.
Ôn Nguyễn càng nghĩ càng giận, dẫm dép lê loẹt quẹt đi về phía sofa ngồi xuống, trên mặt hiện rõ sự không vui.
Cô oán hận ngồi ôm gối co ro trên ghế, quai hàm bạnh ra trông như chuột hamster, thi thoảng lại u oán liếc mắt về phía Phó Tri Hoán, có ý muốn dùng ánh mắt khiến anh xấu hổ.
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười, đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, đồng thời cất bước tới chỗ Ôn Nguyễn, cúi đầu hỏi: “Bạn nhỏ giận à?”
Gọi ai là bạn nhỏ hả?
Ôn Nguyễn thở phì phì ngẩng đầu, giương nanh múa vuốt phản kích: “Bạn nhỏ đây không phải một ly là gục đâu nhá.”
Không khí chợt yên lặng lạ kỳ.
Sau một hồi lặng thinh, Phó Tri Hoán không nhịn nổi nữa, anh bật cười khẽ, chất giọng trầm khàn quyến rũ.
Tiếp đó, Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn, đôi mắt đào hoa thoáng ý cười, câu từ thốt ra nghe nhẹ nhàng rung động: “Vậy cô thử nói cho tôi xem, tại sao lúc đấy cô giả say?”
… Má nó
Phản kích phạm quy thế này ai mà chống đỡ nổi?
Nếu trận cãi nhau này có trọng tài, chắc chắn Ôn Nguyễn sẽ giơ tay tố cáo tuyển thủ Phó Tri Hoán vi phạm quy định.
Anh làm thế thì đây đâu còn là trận đấu võ mồm bình thường, đang quyến rũ người ta thì có.
Bao lời muốn nói của Ôn Nguyễn nghẹn ứ trong cổ họng, cơn giận cũng vơi hơn phân nửa.

Cô bấu chặt cái gối trong tay, hoảng loạn quay đầu tránh ánh mắt Phó Tri Hoán, lắp bắp nói: “Em, em đói! Em đi nấu đồ ăn sáng đây.”
Phó Tri Hoán lúc này như chợt nhớ ra gì đó, không trêu cô nữa mà đứng thẳng dậy, xắn tay áo đi vào trong bếp.
Ôn Nguyễn tò mò nhìn theo anh, hỏi: “Anh đi nấu bữa sáng hả?”
Tuy Ôn Nguyễn được nuông chiều mà lớn, sống xa hoa như chú chim hoàng yến nhưng điều đó không hề cản trở niềm yêu thích vào bếp của cô.
Mặc dù sau bao nhiêu năm quấn lấy mẹ Vương để được vào bếp nấu nướng, những gì cô thu được chỉ là biết làm cà chua xào trứng nhưng việc đơn giản như nướng bánh mì và ốp trứng cho bữa sáng cũng không làm khó được cô.
Mà giờ trông Phó Tri Hoán như xắn tay chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng, Ôn Nguyễn rất chi là cảm động.
Cuối cùng lương tâm của anh cũng thức tỉnh, hiểu được tối qua cô khổ sở thế nào nên tính làm bữa sáng cho cô đúng không? Cảm động quá đi!
Nhưng…

“Không.” Phó Tri Hoán liếc cô, đáp.
Trên đầu Ôn Nguyễn mọc một loạt dấu chấm hỏi: “Thế anh vào bếp làm gì đó?”
“Nhờ có cô nhắc nhở tôi mới nhớ ra.” Phó Tri Hoán kéo tủ đựng đồ ra, lấy cái túi: “Bá Tước đến giờ ăn sáng rồi.”
Ôn Nguyễn im luôn.
Bá Tước.
Lại là Bá Tước.
Sau đấy cô thấy con mèo nào đó nhảy từ trên nhà cây xuống, bước những bước đi ưu nhã đầy kiêu ngạo đến bên hộp thức ăn, lòng thầm nhủ…
Đừng vui mừng quá sớm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tao sẽ đưa mày đi thiến.
Hề hề =))
“Phải rồi.” Phó Tri Hoán lại nhớ ra thêm chuyện nữa, ngước mắt nói: “Chuẩn bị giúp tôi một phần đồ ăn sáng.”
Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm: “Xem như tiền thuê nhà của cô.”
Ôn Nguyễn: Chờ cô nhìn chán gương mặt của tên đàn ông chó chết này rồi, cô sẽ giết chết anh.
*
Chuẩn bị xong bữa sáng vẫn còn dư khá nhiều thời gian, chưa đến giờ đi làm.
Ôn Nguyễn có thói quen lúc ăn sẽ xem video, thế nên tiện tay vớ cái điều khiển gần đấy lên bật TV, sau đó cầm bánh mì nướng lên bắt đầu phết mứt.
“Chào mừng mọi người đến với tập hôm nay.

Giờ mọi người hãy theo chân tôi đi phỏng vấn hai người ở đằng kia nhé.”
Quan sát con người?
Ôn Nguyễn cau mày suy ngẫm, tự dưng thấy cái tên này quen quen, vì thế ngẩng mặt lên nhìn màn hình.
Đài truyền hình thành phố Giang đang phát lại chương trình tối qua.
Khung hình chậm rãi dịch chuyển đến gương mặt của một chị gái xinh đẹp…
Này không phải là cô saoooooooo
Cái muỗng trên tay Ôn Nguyễn “lạch cạch” một tiếng rơi xuống mặt bàn.
Không còn gì xấu hổ hơn việc thấy chính mình trên TV.
Đã thế chương trình còn không thêm filter làm đẹp cho cô nữa chứ!
Phó Tri Hoán ngồi quay lưng với TV, thấy Ôn Nguyễn hoảng sợ mới cau mày ngoái đầu nhìn.
Màn hình TV xuất hiện hai người đứng cạnh nhau, xung quanh có bong bóng hồng đầy mộng mơ, lan tỏa hương vị tình yêu.
“…”
Ngại lắm rồi.
Ôn Nguyễn nhảy dựng lên chuyển kênh.
Filter làm đẹp thì không thêm, toàn cho vào mấy cái hiệu ứng vớ vẩn! Mắt thẩm mỹ kiểu gì không biết.
Tuy đã chuyển kênh nhưng bầu không khí trong phòng khách vẫn lặng ngắt, lạnh băng.
Phó Tri Hoán nâng ngón trỏ đánh nhịp trên mặt bàn, im lặng một lúc mới cầm điện thoại trên bàn lên, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Ôn Nguyễn cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh gửi tin nhắn cho ai thế?”
“Tôi đang xem xem bao giờ chương trình này dừng phát sóng.”
Tàn nhẫn thật.

Chuyển kênh xong, phải mất thêm vài phút nữa Ôn Nguyễn mới khôi phục tinh thần, thoát ra khỏi bầu không khí ngượng chết người kia.

Cô chết lặng cầm dao nĩa xắn miếng trứng, thất thần đưa đồ ăn vào miệng nhai nuốt.
Chả có vị gì.
Giờ TV đang chiếu chương trình phóng sự về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, xem khá dễ chịu.
Bỗng dưng, Ôn Nguyễn nảy ra suy nghĩ, chương trình này nhìn qua thì nhàm chán nhưng rất lành mạnh và yên bình, sẽ khiến người xem thích mắt, thoải mái cực kỳ.
Đúng lúc này:
“Vì đang trong dịp nghỉ hè nên số lượng người đổ về nhà ga tăng mạnh.

Hôm nay tôi đứng đây muốn gửi lời cảnh báo đến các bậc phụ huynh rằng, hãy để ý và bảo vệ con mình thật chặt, không để trẻ nhỏ lạc đường.

Phải luôn chú ý xem xung quanh có người nào khả nghi không, đề phòng có bọn buôn người lảng vảng xung quanh.

Mới hôm trước thôi, ở ga tàu phía Đông thành phố Giang suýt chút nữa đã xảy ra vụ bắt cóc đáng tiếc, dưới đây là video do nhân viên ở đây quay được…”
Ôn Nguyễn nhíu mày.
Địa điểm và thời gian xảy ra sự việc nghe quen thế nhỉ?
Tự dưng cảm nhận được có gì đó không ổn?
Ngay giây sau, sự thật đã chứng minh cho Ôn Nguyễn thấy, trực giác của cô là chính xác.
Bởi vì “nhân viên ghi hình” quay được video cực kỳ rõ nét, Ôn Nguyễn liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay cái người kiêu ngạo đứng trong đám đông kia không ai khác, chính là bản thân.
“Hôm nay tôi không áp giải anh đến được cục cảnh sát để anh ba quỳ chín lạy trước cảnh sát nhân dân thì tên tôi sẽ viết ngược lại! Này thì bắt nạt phái nữ, vi phạm tiêu chuẩn xã hội!”
Cái người đang vặn người tay tội phạm ra đằng sau nói như vậy đấy.
Ôn Nguyễn bình tĩnh vươn tay tắt TV, sau đấy cùng Phó Tri Hoán bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
“Xem TV vui không?” Phó Tri Hoán hỏi.
“Ngủ ngon.” Anh câm miệng lại cho tôi.
Ôn Nguyễn chết lặng rồi, chẳng còn sự kiện gì xảy ra có thể khơi gợi lại cảm xúc trong cô nữa.
Nhưng sự thật chứng minh, cô còn non và xanh lắm.
Bởi vì ngay giây sau, điện thoại Ôn Nguyễn đổ chuông…
“A a a a! Nguyễn Nguyễn, mày thành người nổi tiếng rồi.

Top 10 hot search weibo có tới năm cái là của mày đấy! Phóng viên mò tới tận văn phòng mình rồi.

Cái video kia của mày đang được share ầm ầm trên mạng đấy.

Đến văn phòng nhanh lên.”
Tần Tố San ở đầu bên kia thét lạc cả giọng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi