ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN



Edit: Cải Trắng
Nhìn gương mặt in to rõ ràng hai chữ “lưu manh” của Tạ Yếm Trì, Ôn Nguyễn tức đến nghiến răng.
Cô đưa tay lên như vận nội công, hít sâu một hơi nhằm nén ngọn lửa đang bốc lên trong mình, mỉm cười nói: “Một cốc nước bình thường thôi à? Ở đây bọn em còn có nước chanh đấy, không biết anh có muốn uống không?”
Tạ Yếm Trì ngáp dài, đưa ngón út lên ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: “Không cần, nước chanh chua lắm, anh không thích.

Hay em pha cho anh ly café đi?”
“Café đúng không?”
Tạ Yếm Trì: “Ừm, không đường không sữa, cho thêm vài viên đá càng tốt.

Pha nhanh lên đấy.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, ý cười trên mặt nhạt dần, đanh lại, ba bước đi thành hai bước, giơ tay túm cổ áo Tạ Yếm Trì: “Café? Lại còn muốn không đường không sữa? Tạ Yếm Trì, bảo anh gọi đồ anh dám gọi thật đấy à? Dám lấy em ra làm tấm chắn để đi vi vu với người mẫu, anh đang ngại mình sống quá lâu hay là sướng quá hóa rồ luôn rồi?”
Tạ Yếm Trì bật cười để mặc Ôn Nguyễn trách móc, chờ cô nói xong mới híp mắt hờ hững nói: “Nghe nói em đang để mắt đến một anh chàng kiểm sát trưởng? Không những thế còn giả nghèo giả khổ ăn vạ ở nhà người ta? Liêm sỉ của em đâu hả Ôn đại tiểu thư?”
Ôn Nguyễn có cảm tưởng như mình vừa bị người ta dội cả gáo nước lạnh.

Cô cứng đơ tại chỗ, tay túm cổ áo Tạ Yếm Trì cũng nới lỏng.
Tạ Yếm Trì nhân cơ hội đó thoát khỏi sự khống chế của Ôn Nguyễn, sửa sang lại cổ áo, hắng giọng nói một cách đắc ý: “Vậy xin hỏi, văn phòng luật sư các em có café không?”
“…”
Ôn Nguyễn chết trong tim một chút.

Giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Tạ Yếm Trì, cô chỉ hận không thể đưa tay bóp chết anh tại văn phòng.
Cô hít sâu thêm lần nữa, nặn ra nụ cười tiêu chuẩn: “Có, ngài chờ tôi một lát.”
Chờ pha café xong đi ra, cô trông thấy Tạ Yếm Trì chắp tay sau lưng như lãnh đạo dạo bước quan sát cả văn phòng: “Nơi này của em được đấy, cách bày trí rất độc đáo.

Này, cô gái đứng phía trước trong tấm ảnh bọn em treo trên tường kia còn làm việc ở đây không? Nét đẹp đoan trang quá.”
Huyệt thái dương Ôn Nguyễn giật liên hồi: “Cô bạn gái người mẫu của anh đâu?”
“Vừa chia tay rồi.

Bằng không anh đến tìm em làm gì, rỗi phát điên chắc?”
Tạ Yếm Trì đáp mà không thèm quay đầu, tay xoa cằm ngắm nghía những khuôn mặt trong bức hình: “Đệch, cô gái này cũng được nốt, theo style ngự tỷ cơ à? Anh thích.”
Xứng danh đàn ông cặn bã.

Mới sáng nay còn ngọt ngào đăng ảnh lên vòng bạn bè, ai ngờ vừa xuống máy bay chưa bao lâu đã chia tay.
Ôn Nguyễn đặt café xuống, tức giận nói: “Chia tay rồi sao anh không về thành phố Đồng luôn? Có khi cậu đang tức điên lên rồi đấy.”
Tạ Yếm Trì bật cười, xoay người đi về sofa ngồi xuống: “Em ác lắm Ôn Nguyễn, bản thân tìm được chân mệnh thiên tử rồi lại không cho anh đi tìm tình yêu mới.

Anh vừa xuống máy bay chưa được mấy tiếng đã tức tốc đuổi anh đi.

Sao vậy, sợ anh vạch trần em à?”
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn Tạ Yếm Trì từ đầu đến chân, sau đó dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bỡn cợt, loáng thoáng cảm giác được có điềm chẳng lành đang tới.
Ôn Nguyễn: “Nói đi, anh muốn gì ở em?”
“Vẫn là em biết nói chuyện.”
Tạ Yếm Trì cười, nâng tay phải làm động tác xoa ngón: “Tiếp tế cho anh đi? Em biết đấy, cha anh không thương anh như cha em đâu, anh vừa ra khỏi nhà là bị đóng băng tài khoản rồi.”
Biết ngay thiếu gia ngài đây có âm mưu khác mà.
Nếu là ngày trước, Ôn Nguyễn sẵn sàng vung tay quẹt thẻ mua bình yên, nhưng lúc này, nhìn con số hiện trong tài khoản, cô có chút do dự.
Ôn Nguyễn: “Không giấu gì anh, ngay hôm đầu tiên đến thành phố Giang em đã bị trộm mất túi xách, giờ ví rỗng tuếch.

Anh là người trưởng thành cơ mà, nếu không có việc làm thì quán trà sữa dưới tầng đang tuyển nhân viên…”
“Ấy, cái cậu em nhìn trúng tên gì thế? Hình như anh từng thấy người này trên TV rồi, Phó gì ý nhỉ…”
Tạ Yếm Trì hạ chân đang vắt chéo xuống, cau mày, gãi đầu, diễn một cách rất chuyên nghiệp, nghe giọng thôi là đã thấy tràn ngập sự uy hiếp.
“200 nghìn, nhiều hơn em không có.” (khoảng 710 triệu VNĐ)
“Thôi cũng được.

Dùng tạm vậy.

Thành giao.”
Ôn Nguyễn nghe tiếng Alipay của Tạ Yếm Trì vang lên chuông báo, lòng nhất thời đau như dao cắt.
Đàn ông quả nhiên không phải thứ gì tốt.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Ôn Nguyễn, hiếm khi Tạ Yếm Trì động lòng trắc ẩn: “Thôi được rồi, để anh trả lại em một ít.”
Ôn Nguyễn hớn hở ngay tức thì.
Sau đó, cô nghe thấy…
“Alipay vừa nhận được 13.14 tệ.”

Tạ Yếm Trì hất mặt nói: “Thấy anh lãng mạn không?”
Ôn Nguyễn: “…”
Cậu cô giàu như thế, sao lại sinh ra đứa con trai keo kiệt như này nhỉ?
Hai anh em họ đã trưởng thành cùng nhau, đến biệt thự hai nhà cũng làm một lối thông sang nhà bên kia để đi lại cho tiện.

Tuy tính cách hai người trái ngược nhau nhưng tình cảm còn tốt hơn cả anh em ruột.
Tạ Yếm Trì bị dáng vẻ đau thương của Ôn Nguyễn chọc cười, đưa tay nhéo mặt cô và nói: “Thôi nào, chờ anh họ em đứng vững gót chân ở thành phố Giang rồi sẽ để em ăn sung mặc sướng luôn.”
Ôn Nguyễn quay đầu, vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau mất hai trăm nghìn: “Đừng có chạm vào em.”
Tạ Yếm Trì rất vui, không những không thu tay mà đưa tay còn lại lên xoa mặt cô luôn: “Không đến mức đấy chứ, em gái bé bỏng của anh? Có hai trăm nghìn thôi mà, em xem chúng ta yêu thương nhau bao nhiêu năm như vậy…”
Ôn Nguyễn nghẹn ngào nói: “Em với anh không có tình cảm gì ở đây hết.”
*
Đêm khuya.
Lúc lái xe ra khỏi viện kiểm sát, Phó Tri Hoán phát hiện văn phòng luật sư gần đấy còn sáng đèn.
Với cả nãy anh thử gọi điện thoại về nhà nhưng không ai nhấc máy, đoán chắc Ôn Nguyễn chưa về nên mới quay đầu đón cô để cùng nhau về nhà.
Ai ngờ vừa lên đến nơi lại trông thấy cảnh tượng ấy.
Anh có thể trông thấy rất rõ, ở chỗ cửa kính văn phòng luật sư có một người đàn ông trẻ tuổi với vóc dáng cao gầy, toàn thân mặc đồ hiệu đang một tay nắm tay Ôn Nguyễn, tay kia thân mật xoa mặt cô, cứ thế dây dưa không dứt.
Có vẻ Ôn Nguyễn đang rất giận, muốn quay người bỏ đi nhưng bị người đàn ông kia kéo về…
“Em với anh không có tình cảm gì ở đây hết!”
“Sao lại không có? Hồi bé em chả bảo em thích anh nhất còn gì.”
“Đó là quá khứ rồi, chúng ta không thể trở về như hồi đấy đâu.

Giờ em cung kính mời anh biến khỏi văn phòng cho em nhờ.”
“Muốn anh đi cũng được thôi, cho anh địa chỉ đi? Em nghĩ mà xem, sau này nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ nhiếc gì hết, đừng có tới làm phiền em.”
Tạ Yếm Trì bất lực bật cười, vươn tay muốn chạm vào bả vai Ôn Nguyễn…
“Bộp!”
Đúng lúc này, cánh tay anh bị người khác giữ chặt.
Người đó dùng lực rất mạnh, Tạ Yếm Trì cảm nhận được ngay cơn đau từ cổ tay truyền tới, kèm theo đó hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt.

Anh ngước mắt, đụng ngay phải ánh mắt lạnh như băng của Phó Tri Hoán.
Tạ Yếm Trì cau mày, vẻ mặt không còn vẻ cợt nhả như lúc nãy, hất tay Phó Tri Hoán ra, vô thức nói: “Cậu làm cái trò gì thế?”
Vẻ mặt Phó Tri Hoán vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng ẩn giấu trong đó là sự sắc bén khiến đối phương muốn bỏ qua cũng không được.

Anh đi lên phía trước một bước, kéo Ôn Nguyễn ra đứng sau mình.
Tạ Yếm Trì nheo mắt nhìn, lúc này mới nhận ra người đàn ông cao xấp xỉ mình đang đứng trước mặt là ai.
Anh ngay lập tức thu lại vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, liếc mắt nhìn Ôn Nguyễn đầy ẩn ý.
Sau khi nhận ra Phó Tri Hoán, Tạ Yếm Trì cười hết sức lưu manh: “Cậu nhảy bổ vào cuộc trò chuyện giữa tôi và cô gái xinh đẹp đây làm gì? Có biết tôi và cô ấy có quan hệ gì không?”
“Mối quan hệ giữa hai người là như nào không liên quan đến tôi.

Nhưng nếu vừa rồi tôi nghe không lầm thì cô ấy đang từ chối anh.”
“Không sao cả.” Tạ Yếm Trì như đang cố tình kiếm chuyện làm Phó Tri Hoán khó chịu, đút tay túi áo, ngẩng đầu cười: “Tôi thích nhất việc gây khó dễ cho người khác.”
Phó Tri Hoán nhíu mày, nhiệt độ xung quanh anh tức khắc giảm thêm vài độ.
Tuy biểu cảm không có thay đổi gì nhưng từ ánh mắt có thể thấy, nó trở nên lạnh lẽo, có sức uy hiếp hơn ban nãy nhiều.
Thế trận giằng co giữa hai người chẳng khác nào giông tố.
Ôn Nguyễn nóng nảy chen vào giữa hai người, cắt ngang: “Tạ Yếm Trì, anh nói vớ vẩn cái gì thế hả?”
Dứt câu, cô quay về phía Phó Tri Hoán muốn giải thích: “Em với anh ấy là…”
Nói được một nửa, cô ngừng.
Cái bộ dạng đỏm dáng của Tạ Yếm Trì, nhìn thế nào cũng thấy giống một công tử nhà giàu sống trong nhung lụa.
Nếu giờ thừa nhận hai người là anh em họ thì không phải bao lời nói dối cô gây dựng lúc trước đổ sông đổ bể hết sao?
Ôn Nguyễn ngập ngừng muốn nói lại thôi, bầu không khí xung quanh như bị bấm nút tạm dừng.
Cô cứng ngắc quay đầu, cầu cứu Tạ Yếm Trì.
Tạ Yếm Trì nhận được tín hiệu, ngón trỏ và ngón cái chụm lại xoa xoa, ám chỉ bằng mắt…
Thu tiền.
Ôn Nguyễn lòng như tro tàn, ngậm ngùi gật đầu.
Tạ Yếm Trì hài lòng gật đầu, chỉnh trang lại quần áo, hắng giọng nói: “Không dám giấu gì anh, quan hệ giữa tôi và cô gái này rất phức tạp.”
Ôn Nguyễn gật đầu phụ họa: “Ừm, phức tạp lắm.”
“Tôi là bạn trai cũ của cô ấy.”
Ôn Nguyễn tiếp tục gật đầu: “Ừm, đó là bạn trai cũ.”
Từ từ.
Có gì đó sai sai.
Ôn Nguyễn quay đầu.
Bạn trai cũ???
Ấy thế mà Tạ Yếm Trì còn đắc ý hất cằm kiêu ngạo, dáng vẻ như muốn nói: Anh thông minh không?
Anh bật cười, nói tiếp: “Việc tôi ôn lại chuyện xưa với bạn gái cũ hình như không liên quan gì đến cậu đây nhỉ? Nói đến đây tôi cũng có một câu muốn hỏi, cậu và bạn gái cũ của tôi có quan hệ gì?”

Xung quanh yên ắng đến lạ thường, bầu không khí như bị đông cứng.
Ước chừng sau đó nửa phút, Phó Tri Hoán bật cười nhẹ đánh tan sự im lặng.
Phó Tri Hoán cụp mắt, nét mặt thoáng ý cười, toàn thân không còn tản ra hơi thở lạnh băng như ban nãy nhưng khí thế trấn áp lại không vơi đi chút nào.
“Được rồi.”
Phó Tri Hoán ngẩng đầu, nhìn Tạ Yếm Trì một lượt từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Là tôi xen vào chuyện của người khác.”
Dứt câu, anh liền xoay người rời khỏi văn phòng luật sư.
Tuy Ôn Nguyễn không hiểu ý Phó Tri Hoán lắm nhưng lòng cô lại loạn như cào cào, như bị người ta nhóm lửa thiêu đốt.
Cô trừng mắt nhìn Tạ Yếm Trì: “Đi ra ngoài, em phải khóa cửa.”
Tạ Yếm Trì lười biếng bước từng bước ra phía cửa, nhìn xuống bên ngoài qua lớp kính: “Ái chà, kiểm sát trưởng nhà em sắp đi rồi kìa.”
Ôn Nguyễn nghe vậy càng sốt ruột hơn.

Cô khóa kỹ cửa văn phòng luật sư rồi quay sang lườm Tạ Yếm Trì một cái sắc lẻm, nói: “Anh chờ đấy, một thời gian nữa em sẽ đến xử anh sau.”
Nói xong, cô nhanh chóng đuổi theo Phó Tri Hoán.
Tiếp đó, có thể nghe thấy liên tiếp một loạt âm thanh.
“Chờ em với, chờ em với! Ai da! Hu hu hu, em trẹo chân rồi, đau quá.

Anh đi nhanh như thế làm gì.”
Tạ Yếm Trì buồn cười nhìn theo cô em họ chạy xuống tầng, sau đó đứng yên ở cửa không nhúc nhích một lúc.

Đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào bên dưới nữa, anh mới thu lại nụ cười bên môi.
Anh bình tĩnh rút điện thoại từ trong túi áo ra, nghiêng đầu lười nhác gửi tin nhắn cho ai đó…
“Lão Lý, tôi nhớ không nhầm cậu học chung trường đại học với Phó Luật đúng không? Gửi tôi xem ảnh Phó Luật đi.”
Tạ Yếm Trì có thấy video chương trình Ôn Nguyễn vô tình lên sóng nhưng cũng chỉ xem lướt lướt cho có, mặc dù xem xong thấy người đàn ông kia hơi quen nhưng không để tâm quá nhiều.
Lần này gặp đối mặt, cảm giác quen thuộc trong lòng Tạ Yếm Trì càng rõ hơn.
Hơn nữa, tuy Phó Tri Hoán nói chẳng được mấy câu nhưng Tạ Yếm Trì vẫn nhận ra, anh không phải là người dễ trêu chọc.
Người như vậy, sao có thể không nhìn thấu lời nói dối của Ôn Nguyễn?
Một lúc lâu sau, người kia trả lời:
“Ảnh chụp Phó Luật khó kiếm quá, nhưng may mà tôi có người bạn trước tham gia cùng câu lạc bộ với cậu ta nên có một tấm ảnh chụp tập thể.”
Đính kèm tin nhắn là một tấm hình.
Tạ Yếm Trì nhấn mở tấm hình, tỉ mỉ quan sát gương mặt người nọ trong bức hình và nở nụ cười.
Quả nhiên.
Tạ Yếm Trì đưa tay xoa cằm, ý cười trong mắt càng nồng hơn.
Hai người này thú vị đấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi