ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN



Edit: Cải Trắng
Lúc Phó Tri Hoán mới lên đại học, anh từng đến tìm một chuyên gia tâm lý có tiếng trong ngành để khai thông tâm lý bản thân.
Thời gian đó, nhờ vào sự trợ giúp của người nhà mà Kim Thần Hách đã lập gia đình.

Một thời gian sau, vợ gã ta có thai, còn gã thì nhờ người nhà móc nối quan hệ tìm được công việc thích hợp, cuộc sống gần như đã đi vào quỹ đạo.
Chỉ dựa vào suy đoán của bản thân thì không thể nào tiến hành điều tra một người được.

Dù Phó Tri Hoán dám chắc rằng, với cái tố chất tâm lý của Kim Thần Hách mà nói, nếu gã không phải hung thủ giết người thì cũng là kẻ nắm rõ tình hình vụ án.
Suốt hai mươi năm điều tra không được kết quả gì, các thành viên trong gia đình cũng dần học cách quên đi, nghênh đón cuộc sống mới.
Không có nhân chứng, không có manh mối liên quan, thêm nữa là thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, những thông tin tìm được ngày một ít.
“Người chết không thể sống lại, người đang sống phải học cách nhìn thẳng về phía trước.”
Mọi người ai cũng khuyên anh như vậy.
“Phó Minh Hoành, anh không hiểu đâu.

Nếu lúc đó em nắm chặt tay Tiểu Tình, để con bé đi sát bên mình thì em ấy sẽ không đi lạc, cũng không bị giết.”
Phó Tri Hoán cụp mắt, lầm bầm trong miệng rằng: “Rõ ràng khi ấy em chỉ cần vươn tay là tóm được.”
Bao giờ tha thứ cho người khác cũng dễ dàng hơn tha thứ cho chính mình.
Vậy nên Phó Tri Hoán không thể nào làm ngơ chân tướng đang sờ sờ trước mắt.
Và anh đã đến tìm chuyên gia tâm lý có tiếng kia.
“Có nghĩa là cậu sợ bản thân sẽ dùng cách cực đoan để lấy lại công bằng?”
Ông bác sĩ ấy bình tĩnh nói: “Với hoàn cảnh ấy, không có người nào là không muốn thay người thân mình báo thù.

Nhưng Phó Luật này, chỉ bằng việc cậu chủ động đến tìm bác xin được điều trị đã cho thấy cậu sẽ không chạm vào điểm giới hạn của pháp luật.”
“Chẳng qua là cậu chưa yêu bản thân.”
Chán nản.
Thứ cảm xúc chẳng biết đã nhen nhóm trong lòng từ bao giờ.

Phó Tri Hoán sẽ không lựa chọn con đường cực đoan để đi tìm chính nghĩa, bởi vì anh biết, chẳng ai là đủ tư cách để tự thiết lập nơi xử án.
Pháp luật không tồn tại vì bất cứ ai, nó sinh ra là để duy trì trật tự xã hội, là chính nghĩa của sự lý trí tuyệt đối.
Phó Tri Hoán căm ghét bản thân vô dụng, quãng đời còn lại chỉ biết sống trong áy náy.
“Cha mẹ đã sắp xếp cho em một cuộc hôn nhân, vợ chưa cưới của em tên Ôn Nguyễn, em ấy là người rất được yêu thích.” Phó Minh Hoành nói: “Cha mẹ đều cảm thấy nếu có em ấy ở bên, cuộc sống của em sẽ vui vẻ hơn, chờ em gặp là biết.

Với cả mẹ bảo giờ em cũng 26 rồi, bên cạnh nên có chút hơi ấm của người.”
Phó Tri Hoán: “Không, em sẽ tìm cha mẹ thuyết phục họ từ hôn.”
Một người rạng rỡ và có cuộc sống tươi đẹp như cô, không cần phải sống với sứ mệnh “làm anh vui vẻ”.
Nhưng Phó Tri Hoán không ngờ duyên phận lại đưa đẩy cho anh gặp được Ôn Nguyễn dưới tình trạng hiện tại.
Phó Minh Hoành nói rất đúng.
Cô là một cô gái rất dễ có được thiện cảm từ người khác.
Nó khiến cho cuộc đời khô khan của một người bỗng trở nên có nhiều điều đáng để mong chờ.
Chợt, Phó Tri Hoán hiểu ra lời bác sĩ tâm lý năm đó nói…
“Con người chúng ta không ai sống vì quá khứ, rồi sẽ có một ngày cậu gặp được sự việc hoặc người nào đó khiến cậu tràn ngập mong đợi vào tương lai.”
“Lúc ấy, cậu sẽ hiểu, cuộc đời không chỉ có quá khứ.”
Giờ, anh tìm được rồi.
*
Lời xin lỗi bất thình lình làm Ôn Nguyễn kinh ngạc.
Cô nghiêm túc quan sát nét mặt Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn bất ngờ phát hiện ra luồng áp suất thấp bao quanh Phó Tri Hoán không phải là do anh tức giận mà thành, nó đem lại cảm giác như người này đang suy sụp, con người ảm đạm khiến cho ta cảm nhận được sự uể oải và chán nản.
Tuy Ôn Nguyễn không hiểu nguyên nhân do đâu nhưng cô biết tâm trạng Phó Tri Hoán hiện tại không phải buồn bã, mà là đau đớn.
Ôn Nguyễn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ vào mu bàn tay anh.
Tay anh… lạnh quá.
Thấy người trước mặt không có hành động gì, Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, nắm lấy tay phải của Phó Tri Hoán, bao nó lại bằng bàn tay của mình.
Hơi thở ấm áp xoa dịu đầu ngón tay cứng đơ.
Phó Tri Hoán ngẩn người, ngước mắt hỏi: “Em làm gì thế?”
“An ủi anh đó.”

Ôn Nguyễn tươi cười thành thật đáp lời, không quanh co lấy cớ: “Em làm vậy không phải là vì muốn sàm sỡ anh đâu nha, ngày bé học mẫu giáo cô giáo hay dỗ em như này á! Anh có cảm thấy làm vậy trông thân thiết hơn không?”
… Tuy là cũng có chút xíu xiu suy nghĩ muốn sờ mó anh.
Nhưng xét thấy lý do muốn an ủi lớn hơn nên thôi, bỏ qua chút suy nghĩ không đáng kể ấy đi.
Phó Tri Hoán cúi đầu ngắm Ôn Nguyễn.
Quả thật, cô gái nhỏ chưa bao giờ cáu giận đến mất kiểm soát.
Cho dù có cáu, cô cũng không để cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến người khác.

Giận dỗi được một lúc là có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, còn quay sang dỗ ngược lại ấy chứ.
Dễ lấy được hảo cảm của người khác.
Phó Tri Hoán run lên, vô thức muốn rút tay về.
Anh nhìn người trước mặt và không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên xúc động muốn ôm chặt Ôn Nguyễn vào lòng.
Cứ như thể chỉ cần chạm vào cô, là trái tim băng giá sẽ được vỗ về bởi sự ấm áp.
Nhưng cuối cùng Phó Tri Hoán lại chọn đè nén, bao cảm xúc hóa thành tiếng thở dài.
Anh cụp mắt cười khẽ, buông tay Ôn Nguyễn ra, cất giọng khàn khàn đầy bất lực: “Thế có nghĩa là em đang xem tôi là học sinh mầm non để dỗ dành hả?”
Ôn Nguyễn giải thích hết sức logic: “Dù là trẻ con hay người lớn thì đều cần được an ủi.”
Gương mặt đỏ hây hây rạng rỡ của Ôn Nguyễn lúc cố gắng tìm từ để giải thích thành công chọc Phó Tri Hoán bật cười.

Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó xoay người đi về hướng nhà Lục Kha Trần: “Đi thôi.”
Ôn Nguyễn đứng ngớ ra tại chỗ nhìn theo bóng lưng Phó Tri Hoán mất một lúc mới sực tỉnh, đưa tay lên tự xoa đầu mình.
… Tên đàn ông tệ hại kia, vừa xoa đầu cô à?
*
Vì đặc thù nghề nghiệp nên Phó Tri Hoán không thể tự tiện đến thăm nơi ở của kẻ tình nghi hay liên lạc riêng với họ mà không báo cáo lên cấp trên.
Thế nên anh chỉ có thể đứng chờ dưới tầng và để Ôn Nguyễn lên một mình.
Nơi Lục Kha Trần sống là khu tập thể kiểu cũ, thùng rác bên dưới chất đống thối um lên, đèn hành lang lẫn lối đi của tòa nhà phần lớn hỏng hết, tay vịn cầu thang cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, bám đầy bụi và các chất bầy hầy.
Phần tường thì chẳng có chỗ nào trống, dán đầy tờ rơi quảng cáo.

Hoàn cảnh nhà Lục Kha Trần ra sao, Ôn Nguyễn đã sớm biết từ ba năm trước, khi mới tiếp xúc với cậu.

Cuộc sống của bọn họ cực kỳ khó khăn.

Cha cậu kinh doanh một cửa hàng sửa vật dụng, tiền thuê nhà có khi còn không cáng đáng nổi.

Mẹ cậu thì đã bỏ rơi hai cha con lúc cậu lên ba, chạy theo người khác.
Vậy thì… số tiền Lục Kha Trần gửi cho Tần Tất Dương mỗi tháng từ đâu mà có?
Ôn Nguyễn đứng trước cửa nhà Lục Kha Trần hít sâu một hơi rồi đưa tay lên gõ cửa.
Đợi một lúc, không có ai trả lời.
Thế nên, cô gõ thêm lần nữa.
Phía trong cánh cửa vang lên tiếng nói đầy giận dữ của người đàn ông trung niên: “Chúng mày cút hết đi cho tao! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không nhận phỏng vấn là không nhận phỏng vấn! Chúng mày muốn tao phải tận tay đuổi hết đi mới vừa lòng đúng không!”
Theo sau là cánh cửa trước mặt Ôn Nguyễn được mở ra.
Cha Lục xuất hiện đằng sau cánh cửa với vẻ mặt bực tức, lông mày nhíu chặt, đôi mắt hằn cả tơ máu.

Ông mặc trên người chiếc áo ba lỗ nên khi tức giận có thể thấy rõ gân xanh dưới da nổi lên.
Hiện giờ, cha Lục trông già hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, dưới cằm cũng lún phún râu.
Ôn Nguyễn vẫn nhớ ngày mình gặp cha Lục vào ba năm trước, khi đó, người đàn ông khỏe mạnh ấy im lặng hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Có lẽ hôm nay rất nhiều phóng viên tìm đến nhà họ nên mới khiến cha Lục nhạy cảm như thế này.
Ôn Nguyễn không bị cha Lục dọa sợ, ngược lại cô còn bình tĩnh lên tiếng chào hỏi trước: “Ông Lục, đã lâu không gặp.”
Cha Lục nhận ra Ôn Nguyễn ngay, nét mặt giận dữ ban nãy hòa hoãn hơn nhưng ông đứng chống tay vào cửa, không có ý định mời cô vào trong: “Xin lỗi luật sư Ôn nhé, tôi không biết là cô… Hôm nay cô tới đây có chuyện gì thế?”
“Ừm, tuy rằng nói thế này hơi đường đột nhưng tôi có chuyện… liên quan đến vụ án gần đây muốn trao đổi với Lục Kha Trần.” Nói đến đây, Ôn Nguyễn khựng lại rồi nghiêm túc nói thêm: “Ông Lục, tôi tới đây để giúp cậu ấy.”
Sắc mặt cha Lục thay đổi ngay tức khắc.

Ông nắm chặt tay chốt cửa, hàm hồ nói: “Lục Kha Trần không có nhà.”
Ôn Nguyễn nhìn cái là biết ngay ông đang nói dối: “Ông Lục à…”
“Tôi nói rồi! Lục Kha Trần hôm nay không ở nhà, thằng bé không liên quan gì đến vụ án gần đây hết.”
Cha Lục như bị dẫm phải đuôi, giọng nói khôi phục sự sắc bén ban đầu: “Cô Ôn này, ngoài kia biết bao nhiêu người muốn đòi lại công bằng, vậy có ai lấy lại công bằng cho con trai tôi không? Chuyện người khác ra sao tôi không quan tâm! Dù sao thì con trai tôi cũng không liên quan đến vụ đấy.”
Ôn Nguyễn vẫn nhớ hình ảnh cha Lục vào lúc Lục Kha Trần bị đưa ra xét xử, từ đầu đến cuối, ông giữ im lặng.
Ông ấy ngồi xổm ở hành lang, tay bấu chặt đốt ngón tay, mím môi không lên tiếng nhưng đôi mắt lại phiếm hồng.
Ông ấy là cha của Lục Kha Trần, là người không có tinh thần cao thượng gì cả, chỉ có tình thương của một người cha thôi.

Ôn Nguyễn không đề cập đến chuyện trước đó nữa mà cho ông sự lựa chọn.

Cô lấy danh thiếp của mình ra và đưa sang bằng hai tay: “Thành thật xin lỗi ông Lục, là do tôi quá sốt ruột.

Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện cần giúp, bất cứ khi nào ông cũng có thể liên lạc với tôi.”
Ngón tay cha Lục run rẩy.

Cuối cùng ông vẫn nhận tờ danh thiếp rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ông vừa xoay người liền trông thấy Lục Kha Trần đứng trước cửa phòng nhìn ông.
Nét mặt Lục Kha Trần rất bình tĩnh.

Cậu đứng một tay chống cửa, ánh mắt mơ màng như lạc trong sương mù, thâm thúy mà khó đoán.
Cha Lục không đề cập đến chuyện vừa rồi mà thản nhiên đi về phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Về phòng ngủ đi.

Mai con không đi học à?”
“Cha.” Đột nhiên, Lục Kha Trần mở miệng nói: “Con xin lỗi.”
Cha Lục khựng lại.

Ông hít sâu một hơi, xoay người nhìn con trai mình và nói: “Con à, con nói thật cho cha biết đi, người đó có phải do con giết không? Nếu là thật, cha sẽ cùng con gánh vác trách nhiệm, nhưng con không được nói dối.”
Lục Kha Trần nhìn chằm chằm cha mình.
Nhiều năm sau ngoảnh đầu nhìn lại mới ngỡ ngàng phát hiện, mình sắp cao hơn cha một cái đầu.
Cậu nhếch môi, cười nói: “Cha đừng lo, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”
Nghe thế, con ngươi cha Lục co rụt.

Ông run rẩy đưa tay nắm lấy bả vai Lục Kha Trần, hốc mắt đỏ bừng: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch con nhé, con phải tin rằng chúng ta sẽ tìm được cách đòi lại công bằng.”
Lục Kha Trần gục mặt không đáp.

Một lát sau, cậu đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cha mình, bình thản nói: “Cha mau đi ngủ đi ạ.”
“Ngày mai gặp.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi