Dinh thự Tĩnh An được bao quanh bởi khu rừng xanh thăm thẳm trải rộng, ôm trọn căn biệt thự trong sự yên ắng, khiến nó trông vừa tĩnh lặng lại sâu hun hút.
“Nhị thiếu gia về rồi á? Tin chính xác không đấy?”
“Mới về sáng sớm nay, giờ cậu ấy đang trên thư phòng của ông chủ.”
“Đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà vẫn chưa ra hả? Tôi nghe nói ông chủ giận đến mức dùng cả gia pháp, trên người nhị thiếu gia đang có vết thương, làm sao cậu ấy chịu được đây?”
Bên trong thư phòng.
“Bốp!”
Từng tiếng vang lên dứt khoát, cây gậy cũng cứ thế giáng thẳng vào vai Phó Tri Hoán.
Nhưng Phó Tri Hoán không trốn, thậm chí còn không nhăn mày lấy một cái, cứ thế yên lặng cụp mắt chịu trận, không hé răng nửa lời.
Phó Trường Minh tức giận nói: “Tùy tiện sửa lại tên ông nội đặt cho, đi biền biệt khỏi nhà bao nhiêu năm qua không quay về thăm cha mẹ lấy một lần. Trong mắt anh cha mẹ không là gì hết có phải không?”
Mẹ Phó xót con tới đỏ mắt, chen giữa hai người khuyên nhủ: “Thôi thế là được rồi, con nó vừa mới về, có chuyện gì nói sau đi. Anh nhìn xem trên người A Luật còn đang có vết thương, sao con nó chịu nổi sự giáo huấn của anh.”
Phó Tri Hoán nãy giờ không động đậy nghe mẹ nói vậy liền ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Mẹ, không sao đâu, lỗi do con mà.”
Phó Trường Minh mím chặt môi không nói, nhìn người Phó Tri Hoán chằng chịt vết thương lại không có cách nào tức giận nữa.
Nhưng thân là chủ gia đình, ông không thể nào hạ mình nhún nhường được. Cuối cùng, ông thở dài, ném gậy sang một bên, lạnh lùng nói: “Thôi, xuống ăn cơm đã.”
Mẹ Phó thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lên đỡ Phó Tri Hoán xuống tầng, đau lòng nói: “Con nhìn mình xem gầy đến mức nào rồi, mấy năm nay chịu khổ nhiều lắm rồi phải không? Tí nữa mẹ sẽ bảo thím Trần hầm canh gà cho con ăn. Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã, đừng vội về.”
Phó Tri Hoán vỗ vai an ủi mẹ mình, cười nói: “Con không sao cả.”
Vết thương cũ của anh mới bị toạc đêm qua, sau đó lại ngồi máy bay đi suốt đêm về thành phố Đồng thế nên hiện tại tình trạng cơ thể thật sự rất kém.
Cơn sốt nhẹ liên tục hành hạ cơ thể, lồng ngực nhức nhối khó chịu, miệng vết thương cũng càng lúc càng đau.
Nhưng Phó Tri Hoán vẫn nhịn đau gồng mình chịu mấy gậy, thậm chí còn không hé miệng phát ra tiếng nào.
Xuống tầng ngồi vào bàn ăn sáng chưa được mấy phút thì Phó Minh Hoành ngáp dài mở cửa ra: “Sao thế? Nhà có khách à?”
Anh ta mặc nguyên đồ ngủ đi từ trên tầng xuống, vừa đi vừa dụi mắt, cúi đầu một cái là tầm mắt đối diện với ánh mắt lặng yên không gợn sóng của Phó Tri Hoán.
Phó Minh Hoành sững người, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, cười nói: “Ồ, ngọn gió nào thổi em về nhà thế?”
Mẹ Phó lườm anh con trai cả: “Nói chuyện tử tế, A Luật vừa về nhà đấy.”
Phó Minh Hoành nhún vai, bất đắc dĩ kéo ghế đối diện Phó Tri Hoán ra ngồi xuống rồi đưa tay nhận lấy cháo thím Trần đưa.
Anh ta quét mắt nhìn một lượt đồ ăn trên bàn sau đó đưa tay lấy chiếc bánh bơ hình hoa hồng(1) duy nhất còn sót lại, cười cợt hỏi: “Phải rồi, dạo này quan hệ giữa em và cô bé nhà họ Ôn kia ra sao rồi? Sao tự dưng lại vội vã quay về nhà thế, có phải là không theo đuổi được người ta nên lì lợm chạy theo về tận đây không?”
(1)Dưới đây là hình bánh:
Phó Tri Hoán híp mắt, bầu không khí bao quanh bỗng lạnh đi.
“Bốp…”
Đúng lúc này, có đôi đũa vươn ra đập cái bốp vào mu bàn tay Phó Minh Hoành.
Anh ta nhanh chóng rụt tay về, tay chưa kịp đụng vào miếng bánh bơ hình hoa hồng đã vô thức rụt về theo bản năng.
Mẹ Phó lườm anh ta xong thu đũa, gắp nốt cái bánh hoa hồng cuối cùng vào bát Phó Tri Hoán, dịu dàng nói: “A Luật, con ăn nhiều vào, đây là món hồi nhỏ con thích ăn nhất này.”
“…”
Phó Minh Hoành nhìn đồ ăn trong bát Phó Tri Hoán, cau có nói: “Trong bát nó có tận ba cái mà mẹ?”
Mẹ Phó cao giọng nói: “A Luật vừa mới về nhà, con thân là anh trai không thể nhường em chút sao?”
Phó Minh Hoành: “Nhưng trong bát em ấy có tận ba…”
Sau đó, anh ta chỉ biết trơ mắt nhìn Phó Tri Hoán thong thả gắp từng miếng bánh bơ hoa hồng trong bát lên bỏ vào miệng, xong xuôi thì lạnh nhạt bảo: “Giờ thì hết rồi.” Toàn bộ lời chưa nói đành nuốt ngược vào trong bụng.
Phó Minh Hoành: “…”
Người gì đâu mà nhỏ nhen ích kỷ như trẻ con.
Mẹ Phó bừng tỉnh sau câu nói của Phó Minh Hoành: “A Luật này, mẹ biết thời gian gần đây cô bé nhà họ Ôn kia vẫn luôn sống cùng con, giờ con thử nói mẹ nghe xem, con có ưng hôn ước này không?”
“Ôn Nguyễn là một cô gái tốt, nhưng nếu con không thích thì cứ nói ra, nhà mình sẽ thương lượng ổn thỏa chuyện từ hôn…”
Phó Tri Hoán ngước lên, bất ngờ mở miệng nói: “Con đang theo đuổi cô ấy.”
Mẹ Phó ngạc nhiên.
Phó Tri Hoán bật cười, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Nhưng, vẫn chưa theo đuổi được.”
*
“Cái đầu tiên con muốn làm rõ ở đây là con không hề bị Phó Tri Hoán đuổi ra khỏi nhà! Là con quang minh chính đại, dứt khoát đá văng anh ấy!”
Trước khi cha mẹ kịp mở miệng nói chuyện, Ôn Nguyễn đã đánh đòn phủ đầu, bổ sung rằng: “Con nhấn mạnh lại một lần nữa! Là! Con! Đá! Anh! Ấy!”
Thời gian như ngừng lại.
Tới dì Trương đang chuẩn bị châm trà cũng đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, sau đó lén lút lui về sau mấy bước.
“…”
Đôi vợ chồng Ôn Phong Thần và Tạ Ngải vốn đang hứng trí bừng bừng bàn tán lúc này cũng nuốt mọi lời định nói vào trong, quay qua nhìn Ôn Nguyễn đang đứng trước cửa nhà vệ sinh với ánh mắt như thấy quỷ.
Một lúc sau, hai người cứng ngắc quay đầu lại, liếc mắt nhìn nhau rồi hắng giọng, ăn ý chuyển đề tài.
“Nào, sandwich hôm nay dì Trương làm ngon lắm. Em ăn nhiều một chút.”
“Anh có muốn thêm sữa vào café không?”
“Chương trình này chán quá, chúng ta đổi kênh đi.”
Ôn Nguyễn híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi cắt ngang màn biểu diễn của hai người: “Cha mẹ, hai người đừng có mà giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra! Làm vậy còn chẳng bằng nói luôn cho con biết tại sao ai ai cũng biết chuyện Phó Tri Hoán là Phó Luật, chỉ có mình con là không biết đi.”
“Nói linh tinh.”
Tạ Ngải vội vàng đứng dậy kéo tay Ôn Nguyễn ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó thuận thế vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dỗ dành: “Dì Trương có biết chuyện này đâu.”
Dì Trương:?
Ôn Nguyễn tức tới suýt ngất, vùng vằng rút tay ra, không thèm nhìn Tạ Ngải nữa.
Tạ Ngải thấy vậy liền dịch ly café của mình tới trước mặt Ôn Nguyễn, xoa đầu cô dịu dàng nói: “Video chương trình có con xuất hiện hot đến mức lên cả bảng xếp hạng, trên dưới công ty ai ai cũng biết, cha mẹ sao có thể không nhìn thấy được.”
“Thật ra ban đầu cha mẹ cũng không nhận ra, dù gì thì lần gặp Phó Luật gần nhất cũng cách đây mười mấy năm rồi. Chẳng qua là trùng hợp hôm xem chương trình đó lại đúng ngày ăn cơm với nhà chú Phó…”
“Ngưng.”
Ôn Nguyễn nhạy bén bắt được từ khóa quan trọng: “Thế có nghĩa là nhà họ Phó cũng thấy con trên chương trình đấy rồi?”
“Bọn mẹ cùng nhau xem mà.”
Quý ngài Ôn Phong Thần nãy giờ im hơi lặng tiếng nhấp một ngụm café, lặng lẽ bổ sung: “Hơn nữa còn là chương trình phát sóng trực tiếp.”
“…”
Không có chuyện gì đáng xấu hổ hơn việc video có mặt mình bị cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ chồng chưa cưới theo dõi, chẳng khác gì nhân đôi sự xấu hổ.
Trong suốt khoảng thời gian ngồi trên tàu về nhà, Ôn Nguyễn đã điều tiết cảm xúc đến độ hoàn hảo, tự nhận mình giờ có đủ lý trí để tiến hành đàm phán với cha mẹ, nhưng chẳng ngờ chỉ cần mười phút ngắn ngủi thôi, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều bị đánh tơi bời.
Cô cầm cốc nước đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách hai vòng, tức giận mở miệng hỏi: “Sao lúc hai người biết không nói cho con luôn chuyện này?”
Quý bà Tạ Ngải tận tình khuyên bảo: “Tại mẹ nghĩ chuyện bọn trẻ các con người lớn không nên xen vào, nhỡ làm không được việc lại đánh mất luôn duyên phận đôi bên…”
Ôn Nguyễn liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Thật ra là cha mẹ muốn hóng hớt xem sau đó xảy ra chuyện gì chứ gì.”
Quý bà Tạ Ngải buồn bã thở dài, nói với giọng ủ rũ: “Sao con lại nghĩ cha mẹ mình như thế? Cha mẹ mà là người như thế sao?”
“Hồi tiểu học con từng nhỡ tay cạo trắng lông mày, lúc đó cha mẹ không những không an ủi con mà còn chụp lại cái hình đó mang đi in hai mươi bức hình khổ lớn, đóng khung treo quanh nhà, mỗi khi có khách tới nhà chơi là lại dẫn người ta đi tham quan ngắm nghía.”
“Xong hồi bé có một lần mọi người dẫn con về trang trại ở nông thôn trải nghiệm cuộc sống cũng thế. Lúc đó con bị heo đuổi chạy ba vòng sân chẳng ai cứu, hai người còn đứng ngoài quay video rồi mỗi lần Tết đến lại mở lên cho họ hàng tới chúc Tết xem.”
Ôn Nguyễn nói tới đây thì cười khẩy, bấm tay nhẩm đếm những hành vi cực kỳ đáng trách còn y nguyên trong ký ức mình, gật đầu khẳng định: “Thế nên, hai người hoàn toàn có khả năng là người như vậy.”
Bầu không khí bất chợt trở nên yên ắng.
Tạ Ngải ngẩng đầu trao đổi bằng ánh mắt với Ôn Phong Thần sau đó bưng café đứng lên đi vào bếp, làm ra vẻ tùy ý nói: “Dì Trương, lấy cho tôi ít đường với.”
Sau đó, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Giờ đây phòng khách chỉ còn mỗi Ôn Nguyễn và Ôn Phong Thần ngồi đối diện nhau không nói gì.
Ôn Nguyễn thấy hơi tủi thân.
Hóa ra mọi người ai cũng biết Phó Luật là Phó Tri Hoán, chỉ có mình cô là như con ngốc, ngày ngày lo lắng chuyện giải trừ hôn ước, cho mình một cơ hội được theo đuổi người mình thật lòng yêu thương.
Ôn Phong Thần thở dài, buông báo xuống và nói: “Nguyễn Nguyễn, cha biết những câu nói bâng quơ khi nãy của cha mẹ nếu để con nghe được sẽ thấy khó chịu trong lòng. Nhưng đó chỉ là lời nói đùa giữa người trong nhà với nhau, buột mồm nói ra chứ không giữ trong lòng.”
“Con là đứa bé cha mẹ thương yêu từ nhỏ đến lớn, sao có thể để người ngoài chê cười con được?”
Tạ Ngải vào bếp đi một vòng rồi bưng ra đĩa trái cây nhỏ, sau đó xoa lưng Ôn Nguyễn dìu cô ngồi xuống sofa.
Bà bất lực lắc đầu, nói đôi câu khuyên nhủ: “Nguyễn Nguyễn à, ngày con lên đường tới thành phố Giang cha con đã thức trắng đêm đấy. Ông ấy sợ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi nên thuê người bám sát theo con tới tận khi con an toàn sang bên kia mới quay về.”
Nghe vậy, Ôn Nguyễn ngước mắt lên, nhưng không nói câu nào.
Tạ Ngải đưa tay vỗ nhẹ vào gáy Ôn Nguyễn, chậm rãi nói: “Quả thật việc cha mẹ không nói cho con là có chút ý riêng. Tính cách con từ nhỏ đã thẳng thắn, nếu cha mẹ nói cho con biết thân phận của Phó Tri Hoán, nói không chừng lúc đó con còn chạy đi gây gổ với người ta ấy chứ.”
“Nhưng Phó Luật là một đứa bé thành thục chững chạc. Gửi gắm con cho cậu ấy khiến cả mẹ lẫn cha đều yên tâm. Thế nên, cái cha mẹ muốn là cho hai đứa không gian riêng để tìm hiểu nhau, cho nhau một cơ hội.”
Cha mẹ Ôn cũng từng suy xét đến việc nói thẳng cho Ôn Nguyễn nghe.
Nhưng sau cùng lại nghĩ, chuyện nhạy cảm như này mà để bên thứ ba nói cho người trong cuộc nghe thì quá mức đột ngột.
Thế nên bọn họ quyết định chờ hai bạn trẻ hòa thuận sống chung một thời gian, chờ đến khi bọn họ có thể thổ lộ tiếng lòng cho đối phương nghe.
Ôn Nguyễn không nói gì, một lúc lâu sau mới vươn tay ôm lấy Tạ Ngải, dụi đầu vào eo bà: “Nhưng Phó Tri Hoán mãi không nói cho con biết chuyện đó. Nếu không phải tự con phát hiện ra, anh ấy còn định giấu con bao lâu nữa.”
Tạ Ngải thở dài, khom lưng nói: “Con cãi nhau với thằng bé à?”
Ôn Nguyễn gật đầu.
Nhưng sau nghĩ lại thấy đây cũng chẳng phải cãi nhau nên lắc đầu.
Ôn Phong Thần nhìn thấu cảm xúc của con gái. Ông đứng dậy chuyển qua ngồi cạnh Ôn Nguyễn, thấp giọng nói: “Chuyện người trẻ tuổi các con, cha nhúng tay vào không hay. Nhưng nếu con cảm thấy ấm ức vì nó, cứ nói với cha.”
“Nhà họ Ôn chúng ta không cần phải dựa dẫm gì nhà họ Phó. Nếu con không muốn hôn ước này thì hủy nó thôi.”
Ôn Nguyễn cụp mắt.
Cô thật sự muốn làm một cú vang trời như thế, khí phách hiên ngang giải trừ hôn ước, để cho Phó Tri Hoán nhận thức sâu sắc sai lầm của bản thân, khóc lóc thảm thiết hối hận không thôi.
Cơ mà sau đấy Ôn Nguyễn phát hiện, mình không thể dứt khoát thoải mái làm vậy được.
Bởi vì hình như cô thích Phó Tri Hoán nhiều hơn những gì mình tưởng tượng.
Ôn Nguyễn mím môi nhìn bộ dạng nghiêm túc sẵn sàng chống lưng cho mình của quý ngài Ôn Phong Thần, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Thế có thể giả vờ từ hôn không ạ?”
Ôn Phong Thần: “?”
Tạ Ngải: “?”
Thế giới người trẻ tuổi khó hiểu thật.
- -----oOo------