Edit: Cải Trắng
Mặc dù đã nhận ra người trên ảnh nhưng Ôn Nguyễn vẫn không dám tin, phải hỏi lại một lần nữa cho chắc: “Đây là Phó Minh Hoành?”
Tuy số lần cô liên lạc với Phó Minh Hoành không nhiều nhưng trong ấn tượng của mọi người, về cơ bản thì Đại thiếu gia nhà họ Phó là tổng tài bá đạo đúng tiêu chuẩn.
Còn trẻ nhưng xử lý rất thông thạo chuyện trong công ty, người cùng ngành thì nhận xét anh là nho nhã lễ độ trong từng hành động trên bàn tiệc. Anh ăn nói khôn khéo, làm việc trầm ổn, rất có tư thái của một doanh nhân, có khí chất của tinh anh xã hội.
Trông nó chẳng liên quan gì tới “thiếu nữ” xinh đẹp ngập tràn hơi thở thanh xuân này.
Phó Tri Hoán gật đầu, lười biếng nói: “Không giấu gì em, căn chung cư anh đang ở ở thành phố Giang là chiến lợi phẩm sau khi dùng tấm ảnh này uy hiếp Phó Minh Hoành đấy.”
Ác quá!
Ôn Nguyễn nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, lưỡng lự trong giây lát rồi rụt rè hỏi nhỏ: “Em có thể sao chép tấm ảnh này không?”
Chuyện tốt như kiểu tóm được nhược điểm của người khác thế này cô phải có cho bằng được!
Phó Tri Hoán không ngờ Ôn Nguyễn lại suy nghĩ khác người như vậy. Anh trầm ngâm khoảng mấy giây rồi trở mình tiếp tục tóm cánh tay Ôn Nguyễn, đè xuống giường, nhếch môi bỡn cợt nói: “Được chứ. Nhưng em định lấy thứ gì ra để trao đổi với anh?”
Lúc này Ôn Nguyễn mới sực nhận ra, hành động của bọn họ từ nãy tới giờ trông mờ ám tới cỡ nào.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Cô gần như nằm gọn trong lòng anh, loáng thoáng cảm nhận được cả hơi thở nóng bỏng của ai đó phả vào mặt, mang tới cảm giác tê dại.
Đã thế, Phó Tri Hoán còn cố tình đè thấp giọng, khiến chất giọng khàn thêm phần gợi cảm, nghe thôi mà nhũn cả người.
Tên đàn ông đáng chết này!
Lại thế rồi!
Lại dùng chiêu đó!
Có điều, lần này cô bướng bỉnh không chịu di chuyển tầm mắt, cứ thế nhìn thẳng vào anh, không nói câu nào.
Ngay giây sau, cô vòng tay lên ôm cổ anh, mượn lực rướn người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn chụt một phát, sau đó nhanh chóng lui người về đằng sau, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này cô đánh đòn phủ đầu, chắc chắn có thể thắng vang dội!
Phó Tri Hoán không ngờ Ôn Nguyễn lại hành động như thế. Anh bị cô dọa cho suýt chút nữa thì đổ ập người xuống giường, nhưng may mà sau đó chống tay đỡ kịp thời. Có điều, cũng chính vì như thế mà khoảng cách giữa hai người gần càng thêm gần, đến mức cảm nhận được cả hô hấp của đối phương.
Anh ngẩn ngơ mất một lúc mới lấy lại được tinh thần. Anh nhìn Ôn Nguyễn ở dưới thân mình đang giả vờ bình tĩnh bằng ánh mắt đượm ý cười, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm khóe môi.
Cô bây giờ trông chẳng khác nào một chú thỏ con to gan, kiêu ngạo giơ móng vuốt gãi cằm sư tử.
Phó Tri Hoán bật cười, buông cánh tay Ôn Nguyễn ra, đổi tư thế sang chế trụ sau lưng, tay kia thì nâng cằm cô lên, cúi người hôn.
(Đoạn tiếp theo là phần miêu tả xúc cảm giữa hai đôi môi nhưng Tấn Giang không cho tui viết)
Bàn tay ấm nóng của Phó Tri Hoán đặt sau lưng như truyền cả nhiệt cho cơ thể, đốt cháy hừng hực hòa cùng với nhịp tim đôi bên vang lên vô cùng rõ ràng.
Cảm giác mập mờ lâng lâng hòa cùng hơi thở ấm áp khiến nhiệt độ bầu không khí không ngừng tăng lên, bên tai có tiếng nổ lùm bùm như có cả trăm chùm pháo hoa đang đua nhau nở rộ.
Cùng với đó, là tiếng nhịp tim đối phương vang lên vì mình.
Ôn Nguyễn nhẹ ưm một tiếng, vô thức đưa tay lên vòng qua cổ Phó Tri Hoán, ánh mắt mơ hồ bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.
(Tấn Giang không cho tui miêu tả cảnh đá lưỡi)
Hai người lưu luyến quấn quýt lấy nhau không rời (Đây là cụm từ tả bầu không khí rất đỗi bình thường luôn nhá, câu chuyện ngọt ngào này của tui sắp 300 nghìn chữ tới nơi rồi mà mới có hai cảnh hôn, phải cho người ta tả bầu không khí tí chứ)
Phải đến một lúc lâu sau, khi hơi thở trở nên dồn dập, Phó Tri Hoán mới ngừng lại, dùng tay cái gạt đi nước mắt lóng lánh của Ôn Nguyễn đọng ở khóe mắt, giọng khàn khàn nghe như chưa tỉnh cơn say: “Nhóc con, em chưa học được gì từ nụ hôn lần trước à?”
Ôn Nguyễn há mồm thở dốc, nghe vậy lập tức cắn chặt môi, mặt đỏ bừng: “Anh cư xử giống người tí được không?”
Bực quá! Lại thua rồi!
Quả nhiên, người đàn ông đáng chết này quá lẳng lơ!
Nghĩ đến đó, cô quay ngoắt đầu sang hướng khác, chua xót hỏi: “Sao anh lại hôn điêu luyện như thế hả?”
Phó Tri Hoán ngẫm nghĩ mất mấy giây mới hiểu ý Ôn Nguyễn. Anh giãn mày, cười nhẹ nói: “Hóa ra em tức giận vì điều này.”
Ôn Nguyễn im lặng.
“Ôn Nguyễn.” Phó Tri Hoán dịu dàng gọi tên cô, nhưng từng lời nói ra lại nghiêm túc vô cùng: “Anh chưa từng thích ai, đây là lần đầu tiên anh yêu đương.”
“…”
“Em là mối tình đầu của anh.”
Chẳng hiểu sao, chỉ cần nghe đến đây thôi tim cô đã mềm nhũn, hai má đỏ bừng. Giận dỗi tính xổ một tràng dài lời than phiền, cuối cùng lại chỉ biết “ồ” một tiếng đơn giản.
Phó Tri Hoán cười khẽ, cúi người vùi đầu vào cổ cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đính hôn đi.”
“Hả???”
Tốc độ chuyển đề tài nhanh quá rồi đấy!
Ôn Nguyễn lập tức hoàn hồn. Mặc dù lòng muốn gật đầu ngay tức khắc nhưng vẫn thấy hơi buồn bực vì vừa rồi khiêu khích không thành công. Thế là, cô hừ nhẹ một tiếng, quay ngoắt sang hướng khác: “Anh đùa em đấy à? Chúng ta mới ở bên nhau chưa bao lâu, sao em có thể nhoáng cái đã đồng ý đính hôn với anh được.”
Ấy thế mà vừa mới dứt miệng, cô đã bắt đầu thấy hối hận, nhỏ giọng bổ sung rằng: “Dù gì cũng phải chờ một ngày sau mới đồng ý.”
Phó Tri Hoán mỉm cười ngồi dậy, chìa tay ra trước mặt Ôn Nguyễn.
Cô vừa mới đặt tay vào lòng bàn tay Phó Tri Hoán, anh đã kéo phắt cô về phía mình. Cả người ngã trong lòng anh, lưng kề sát lồng ngực đối phương.
“Sao dạo này anh dính người thế? Cái tính này giống hệt Bá Tước.”
Ôn Nguyễn ngượng chín mặt, giãy dụa muốn thoát ra nhưng rồi lại phát hiện mình càng giãy, Phó Tri Hoán ôm càng chặt. Cuối cùng, cô đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, thành thật ngồi im trong lòng bạn trai.
Cô phồng má, giận dỗi đưa tay lấy cuốn album nãy vứt sang một bên, lật thử vài tờ xong hỏi: “Anh không có cái ảnh dìm nào luôn hả?”
Phó Tri Hoán thản nhiên đáp: “Với trình độ của bạn trai em, kiểu ảnh chụp đấy không có khả năng tồn tại.”
Kiêu ngạo thật!
Cơ mà sau đó Ôn Nguyễn phát hiện ra, sự thật đúng là như vậy.
Cuốn album của Phó Tri Hoán trông chả khác nào một quyển tạp chí chụp chân dung, chẳng lôi được tấm này ra làm ví dụ cho lịch sử đen tối.
Lật thêm độ mấy trang nữa, Ôn Nguyễn bắt đầu nhụt chí tính khép album lại, nhưng ánh mắt lại bất chợt va phải một tấm hình.
Đây là tấm hình được chụp trong lúc thi đấu bóng rổ. Ảnh này không chụp rõ Phó Tri Hoán lắm, nhưng khung cảnh xung quanh khiến Ôn Nguyễn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây là sân bóng rổ ở trường cấp ba của cô mà?
Phó Tri Hoán thấy Ôn Nguyễn khựng lại bèn cúi xuống nhìn thử, bình thản nói: “Này là ảnh chụp trong trận giao lưu giữa các trường.”
Ôn Nguyễn hiểu ngay tức thì.
Hồi đó trường cấp ba của cô tốn cả đống tiền để tu sửa lại sân bóng rổ, khiến nó thường xuyên được trưng dụng để tổ chức thi đấu.
Phần lớn các trường cấp ba ở thành phố Đồng khá là thân thiết với nhau, vậy nên Phó Tri Hoán có từng tới đây chơi cô cũng không thấy kỳ lạ.
Sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Ôn Nguyễn lại chỉ tay vào Phó Tri Hoán trong bức hình, nhỏ giọng nói: “Tiếc quá, ngày trước mỗi lần ngoài sân bóng rổ tổ chức thi đấu, em đều chuồn êm vào trong đi mua đồ ăn vặt. Nếu không thế thì… có khi nào chúng ta sẽ gặp nhau sớm hơn?”
Lần này, Phó Tri Hoán lại không đáp lời ngay. Anh cười nhẹ, gác cằm lên hõm vai Ôn Nguyễn, bẵng đi một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Ừm, có lẽ vậy.”
“Anh nói cho em biết, hôm nay anh phải tốn rất nhiều công sức mới hẹn được địa điểm tổ chức đính hôn. Em không thể suốt ngày lôi tấm ảnh kia ra uy hiếp anh như thế được! Vụ lần này là em nợ anh rồi đấy nhé…”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói ồn ào của Phó Minh Hoành, ngay sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra.
Và rồi, anh ta bắt gặp Phó Tri Hoán và Ôn Nguyễn đang dính lấy nhau trong tư thế kỳ quái.
Cảnh tượng giống y như đúc tình huống mấy ngày trước.
Phó Minh Hoành lặng người, nhẹ nhàng lui ra sau, đóng cửa lại.
Ôn Nguyễn phản ứng lại ngay tức thì, quay đầu nhìn Phó Tri Hoán hỏi: “Anh cầm ảnh Phó Minh Hoành giả gái tới uy hiếp anh ấy giải quyết địa điểm tổ chức lễ đính hôn đấy à?”
“Ừm, mà cũng không hẳn là vậy. Chủ yếu là cha mẹ anh xử lý.”
Phó Tri Hoán xoa đầu Ôn Nguyễn, ôn tồn nói: “Chuẩn bị gấp rút quá nên không biết có đặt trước được không, anh định đến khi ấn định xong xuôi địa điểm tổ chức rồi mới nói cho em biết.”
Ôn Nguyễn gục đầu không nói.
Phó Tri Hoán đưa tay nhéo chóp mũi cô, dịu dàng dỗ dành: “Không vui à?”
“Không phải.”
Ôn Nguyễn lắc đầu, trầm ngâm trong giây lát rồi nghiêm túc nói: “Suýt chút nữa thì em quên mất, em phải sao lưu bức ảnh Phó Minh Hoành giả gái mới được.”
Món đồ này quá tốt rồi!
*
“Phải có cảm giác nghi thức! Mấy người có hiểu thế nào là cảm giác nghi thức không? Lôi đống hoa sặc sỡ như trong kế hoạch lên trang trí trên sân khấu trông rất tục, dù có là lễ đính hôn cũng không thể dùng phương án qua loa cho xong như vậy được.”
Ôn Nguyễn đứng chống nạnh trên lối đi dài, gắng sức hét lớn chỉ huy toàn bộ nhân viên ở hiện trường: “Cái tôi muốn là cảm giác đơn giản mà sang trọng, lãng mạn nhưng không tầm thường, không cần phải khoa trương nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được cái đẹp trong sự giản đơn.”
“A a a a! Ai bảo các cô cắm hình búp bê barbie lên bánh gato hả? Cô không thấy tỉ lệ dáng người của nó khủng khiếp như nào à? Với cả cái váy con búp bê mặc trên người trông không thời thượng tí nào cả!”
“Không được! Nếu mấy người kiên quyết chiếu hình tôi và Phó Tri Hoán lên màn hình ngay trước khi lễ đính hôn diễn ra, tôi sẽ đào hôn ngay tức khắc!”
Phó Tri Hoán ung dung ngồi thưởng trà trên chiếc ghế kê cách đó mấy mét, tầm mắt chưa từng rời khỏi Ôn Nguyễn, người đứng phía trước đang nổi giận đùng đùng, nhân viên bên cạnh luống cuống tay chân tốc ký lại kế hoạch chuẩn bị lễ đính hôn.
Phó Minh Hoành ngồi cạnh nhỏ giọng nói: “Hay là em đi ra khuyên mấy câu đi. Còn kéo dài tình trạng này anh chỉ sợ cô ấy bị chọc tức tới mức bỏ nhà ra đi mất.”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn anh ta: “Nếu em nhớ không nhầm thì anh cũng tham gia xây dựng kế hoạch đúng không?”
Phó Minh Hoành hất mặt kiêu ngạo nói: “Đúng thế! Anh tham gia gây dựng một nửa. Anh sớm đã muốn tham gia vào mấy hạng mục kiểu này để rèn luyện tay nghề rồi, hơn nữa anh còn cảm thấy mình rất có thiên phú. Em thấy không, Ôn Nguyễn gần như không đả động gì tới những chi tiết anh đóng góp.”
Không ngờ vừa dứt câu, Ôn Nguyễn đã bước tới chỗ hai người, ném thực đơn lên trên bàn, nở nụ cười “thân thiện” hỏi: “Bộ phận kế hoạch nói phần thực đơn do hai người quyết. Vậy một trong hai người, ai là người liệt kê món heo sữa nướng vào đây hả?”
Dứt câu rồi còn đệm thêm câu: “Đã thế còn mỗi bàn nguyên một con.”
“…”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn Phó Minh Hoành.
Phó Minh Hoành húng hắng ho, gồng mình giả vờ bình tĩnh, vỗ ngực nói: “Heo sữa nướng ngon đấy chứ, năm nay là năm con heo cơ mà. Với cả, đấy cũng là một món ăn trứ danh trên bàn Mãn Hán toàn tịch.”
Ôn Nguyễn tức phát điên: “Anh định để cho em bước trên lối đi vào lễ dưới sự chứng kiến của cả chục con heo từ bốn phương tám hướng à?”
Nói tới đây, cô cắn răng bổ sung thêm: “Đã thế nó còn là heo con bị nướng chín.”
Phó Minh Hoành xấu hổ gãi đầu. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, anh ta cũng cảm thấy làm vậy không ổn nên cũng tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Không sao, chỉ là một món ăn thôi mà, đổi món là được.”
“Đúng vậy, chỉ là một món ăn thôi.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, lật tiếp bản kế hoạch dày cộm, cong ngón tay chỉ vào hàng chữ trong đấy: “Thế cho em hỏi ai là người đưa ra kế hoạch mời ban nhạc tới đệm nhạc cho buổi hôn lễ?”
Phó Minh Hoành hăng hái giơ tay, kiêu ngạo nói: “Anh.”
Ôn Nguyễn mỉm cười nói: “Vậy sao anh lại mời ban nhạc thổi kèn souna(1)?”
(1)Kèn souna: Hay còn được gọi với các tên khác như dida, laba và haidi. Đây là nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc có sừng đôi bằng cây sậy. (Ảnh)
Phó Tri Hoán sặc trà, ho khan.
“Sao thế? Quốc hồn quốc túy đấy.”
“Vấn đề không phải là kèn souna chán mà là phong cách lễ đính hôn này theo kiểu Tây.”
“Được rồi, bỏ kèn souna thì bỏ kèn souna.”
“Em kiến nghị bỏ luôn tiết mục đọc thơ diễn cảm trong phần mở màn. Cái gì mà ‘Hôm nay chúng ta sẽ chào đón một sự kiện hết sức vui mừng dưới ánh nắng tươi đẹp này. Đó là sự kiện khiến lòng tôi vô cùng hạnh phúc, sung sướng đến phát khóc…’, đọc mấy câu như này không phải muốn làm khó MC à?”
“Phần mở đầu anh tự viết đấy.”
Ôn Nguyễn lặng người: “Em xin lỗi.”
Phó Tri Hoán lúc mới đầu vẫn còn thong thả bưng trà uống, nhưng giờ thì tách trà đã rời tay. Anh đau đầu nhéo ấn đường, cảm thấy huyệt thái dương nảy lên giật giật liên hồi.
Xem ra, tiệc đính hôn này không thể chuẩn bị thuận lợi như trong tưởng tượng.
- -----oOo------