ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN

Edit: Cải Trắng

Tần Tử Nhiên ngớ người.

Vốn anh định đưa tay ra bắt tay với Ôn Nguyễn để bày tỏ sự chân thành trong lời cảm ơn, nhưng đúng lúc ấy lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Phó Tri Hoán, khiến cánh tay vừa mới đưa ra khựng lại giữa không trung.

Tình huống gì thế này?

Sao anh lại có cảm giác ánh mắt Phó Tri Hoán nhìn mình như đang nhìn quân địch vậy?

Không lẽ, chuyện anh với Tần Tố San hai người tới nhưng chỉ đi một bao tiền mừng bị phát hiện rồi sao?

“Ô, anh tới rồi hả?”

Ôn Nguyễn lại có vẻ không cảm nhận được sự khác thường, nghe tiếng anh cũng chỉ nghiêng đầu qua nhìn.

Sau đó, cô vui vẻ nhếch môi đi tới túm tay áo anh kéo người qua, cười nói: “Giới thiệu với anh, đây là…”

“Anh biết…”

Phó Tri Hoán mở miệng cắt ngang lời cô, liếc mắt nhìn Tần Tử Nhiên đứng đối diện, lạnh nhạt nói: “Người này là Tần Tử Nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp Simon, là bạn thời đại học của em kiêm chủ tịch hội học sinh.”

Ôn Nguyễn ngạc nhiên.

Sao trí nhớ anh tốt thế?

Ngay lúc Phó Tri Hoán bước về phía này, Tần Tử Nhiên đã lặng lẽ thu tay để ra sau lưng, tự cảm thấy lúc này phía sau mình mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.

Sao người này lại nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ thế? Anh ta làm như anh định cướp bạn gái của anh ta không bằng? A a a a a!

Bầu không khí căng thẳng chừng mấy giây, Phó Tri Hoán thả lỏng cơ mặt, vươn tay ra nói: “Hân hạnh.”

Tuy chỉ có hai từ vô cùng đơn giản nhưng Phó Tri Hoán lại nói với ngữ điệu vô cùng trầm, thậm chí còn loáng thoáng nghe ra được ý uy hiếp đằng sau câu từ.

“…?”

Lúc này Ôn Nguyễn đứng bên cạnh mới thấy sai sai.

Cô ngẩng lên nhìn vẻ mặt tươi cười của Phó Tri Hoán, nhìn là vậy nhưng ánh mắt lại cực kỳ “hung dữ”. Sau đấy, cô quay sang nhìn dáng vẻ gồng mình giữ bình tĩnh của Tần Tử Nhiên, cơ mà ẩn sâu bên trong sự ung dung đấy lại là câu nói “cứu tôi với”.

Hai người đàn ông này tính làm gì thế?

Ôn Nguyễn xoa cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ…

Khoan đã.

Không phải Phó Tri Hoán hiểu lầm gì rồi chứ?

Đúng lúc ấy, Tần Tố San uất hận dẫm trên đôi cao gót gót nhọn từ WC trở về, miệng liến thoắng oán trách: “Ôn Nguyễn, mày có biết vì người bạn thân là mày tao đã phải hi sinh lớn lao như thế nào không? Đây là cái giày cao gót nhỏ nhất tao từng đi từ lúc lọt lòng mẹ tới giờ đấy.”

Vừa dứt câu, cô ngẩng lên, tức khắc cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng.

Tần Tố San đánh hơi được drama, lặng lẽ đi tới kéo ống tay áo Ôn Nguyễn, nhỏ giọng nói bên tai cô rằng: “Bạn trai tao với bạn trai mày sao thế? Quen nhau à? Sao trông tình hình như sắp đánh nhau đến nơi rồi thế?”

Ôn Nguyễn cau mày, bối rối nói: “Không đâu, tao thấy hình như là ghen.”

“Ghen?”

Đột nhiên, Tần Tố San cao giọng nói: “Mẹ nó, ghen vì tao hả?”

“…?” Ôn Nguyễn quay qua nhìn cô bạn bằng ánh mắt khó hiểu.

Có điều, Tần Tố San nhìn không hiểu ánh mắt Ôn Nguyễn, xoa cằm sốt ruột nói: “Sao lại thế? Phó Tri Hoán làm vậy không thấy vô đạo đức hả?”

Nói tới đây, cô căng thẳng nhìn Ôn Nguyễn, luôn miệng giải thích hết sức thành khẩn: “Thật đấy, tao còn không có bất cứ phương thức liên lạc nào với Phó Tri Hoán nhà mày cơ.”

Ôn Nguyễn mệt mỏi nói: “Mày thôi được rồi đấy.”

Những câu nói mà hai cô tự cho là thì thầm vốn đã đủ to rồi, sau Tần Tố San lại còn kinh hoàng hét to hơn, vậy là tất nhiên hai người đàn ông đứng cạnh đó cũng nghe được vô cùng rõ ràng.

Phó Tri Hoán, người vừa được mệnh danh là không có đạo đức quay đầu nhìn Tần Tố San, sau đó anh lại nhìn Ôn Nguyễn với ánh mắt khó hiểu.

Ôn Nguyễn lúng túng lui về sau một bước.

Tần Tử Nhiên đỡ trán, con tim “yếu đuối” mới nãy bị Phó Tri Hoán uy hiếp còn chưa sốc lại tinh thần, nay Tần Tố San còn thụi thêm một vố.

Nhưng chính vì cơ sự đó, cuối cùng anh cũng thông suốt…

Hóa ra Nhị thiếu gia nhà họ Phó nghĩ anh định cướp bạn gái của anh ta thật!

Tần Tử Nhiên hít sâu một hơi, kéo Tần Tố San tới bên cạnh mình, lịch sự cười nói: “Anh Phó, xin giới thiệu với anh, đây là bạn gái tôi.”

Phó Tri Hoán quay đầu, vẻ mặt trông vô cùng khó hiểu.

Tần Tử Nhiên thừa thắng xông lên, tiếp tục giải thích: “Mới nãy tôi tính mời em Ôn ăn cơm là vì muốn cảm ơn cô ấy trước đó đã tạo cơ hội cho tôi theo đuổi bạn gái.”

Nói đến đây, anh hùng hồn khẳng định lại một lần nữa, chỉ thiếu nước giơ lên thề: “Tôi rất chung thủy với bạn gái.”

Có lẽ là do ngay từ đầu bản thân đã không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào nên khi nói Tần Tử Nhiên lên giọng rất đanh thép, thậm chí còn nghe được cả tiếng vọng lại.

Tần Tố San nghe thế cũng không quá cảm động, ngược lại còn suy ngẫm kỹ lưỡng hồi lâu rồi ồ lên như hiểu ra gì đó: “Vậy là vừa rồi hai người ghen vì em thật à?”

Tần Tử Nhiên: “Em bớt nói đi.”

Mà người xấu hổ nhất bây giờ là Phó Tri Hoán.

Anh im lặng một lúc rồi húng hắng ho, mất tự nhiên đưa tay lên chỉnh cổ áo, bình thản “ồ” một tiếng.

“Phụt!”

Ôn Nguyễn không nhịn được, cười tới gập người. Cô đưa tay lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, khó nhọc chống hông đứng thẳng: “Sao anh có thể ghen mù quáng như thế hả?”

Phó Tri Hoán liếc cô, nói dối không chớp mắt: “Anh không ghen.”

Ôn Nguyễn dùng khuỷu tay huých vào eo anh: “Lại chối đi? Thế nãy anh hung dữ thế với người ta làm gì?”

Hỏi thế này đúng là làm khó Phó Tri Hoán rồi. Sau vài giây ngẫm nghĩ, anh quyết định bịa bừa một lý do, dứt khoát lôi Triệu Tử Thâm ra làm bia đỡ đạn: “Đâu có, anh nghe Triệu Tử Thâm nói hai người họ gửi chung tiền mừng nên qua hỏi thăm tí thôi.”

Anh vừa dứt câu, ba người còn lại không hẹn mà cùng im bặt.

Phó Tri Hoán hoang mang ngẩng đầu, thấy hai người đối diện nháy mắt với nhau, thoáng chốc hiểu ra.

Nói bừa không ngờ lại trúng phóc.

Ôn Nguyễn híp mắt hỏi: “Thật à?”

Tần Tố San húng hắng ho, dựng thẳng ngón tay cái lên nói bằng giọng chắc nịch: “Người một nhà tất nhiên phải đi chung một bao lì xì rồi. Mày thấy đấy, bọn tao là người yêu của nhau mà, việc gì phải rành rọt thế.”

“Mày bớt đi. Thế trước đó là đôi chim cu nào sau khi yêu nhau lập tức lập nhóm chat ba người xong bắt tao gửi bao lì xì chúc mừng, đã thế còn gửi hai cái hả?”

Ôn Nguyễn chống hông nói: “Dám tìm cớ hả? Khi yêu nhau mỗi người đều là một cá thể độc lập vậy nên bao lì xì chúc mừng phải hai cái, giờ đi gửi tiền mừng mày lại để hai hợp thành một? Nghĩ cũng đừng mơ, bỏ tiền!”

Tần Tố San chợt thấy trái tim mình đau nhói, quay qua nhìn Phó Tri Hoán cầu xin sự giúp đỡ.

Ai ngờ Phó Tri Hoán lại gật đầu, đồng tình với Ôn Nguyễn: “Đúng vậy, phải bỏ thêm.”

“…”

Chịu rồi, ở đây có hai người giàu mà keo kiệt dính chặt vào nhau.

*

Nửa tiếng trước khi diễn ra buổi lễ đính hôn, Tạ Yếm Trì mới thong dong có mặt.

Tây trang là bộ đồ vô cùng thần kỳ. Khi Triệu Tử Thâm khoác lên người, cảm giác mang lại sẽ là hơi thở tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, toát lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát. Phó Tri Hoán thì mang tới cảm giác cấm dục lạnh lùng, là vẻ đẹp thanh cao trong trẻo không thể với tới.

Đến lượt Tạ Yếm Trì mặc, toàn thân từ trên xuống dưới, tới cả cọng tóc bé xíu trên đầu cũng nồng mùi bất cần đời, cực kỳ lẳng lơ.

Lúc Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán trông thấy người, anh đang lười biếng đứng dựa vào cái bàn gần đó, bên cạnh có mấy em gái xinh đẹp vây quanh cười nói gì đó, ai nấy đều tươi tắn bắt chuyện cùng anh.

Tạ Yếm Trì đứng đó kiên nhẫn trò chuyện, khóe môi hơi nhếch, ánh mắt nhìn vừa lưu manh lại tùy tiện. Chẳng biết anh đang tiện miệng nói cái gì mà chọc cho người ta ngượng đỏ mặt.

“Khụ khụ!”

Ôn Nguyễn đứng cách đó mấy mét đưa tay bịt miệng húng hắng ho, ra chiều cảnh cáo.

Tạ Yếm Trì nghe tiếng ngẩng đầu, nụ cười bên môi càng tươi hơn, ánh mắt lóe chút tia sáng lấp lánh.

Anh đứng thẳng dậy, chậm rãi nói: “Thôi không nói nữa, bà cô tổ của tôi đến rồi.” Dứt câu, anh cất bước đi tới bên cạnh Ôn Nguyễn.

“Từ bạn đánh cờ của ông nội tới chồng con của đồng nghiệp công ty em đều tới cả rồi, anh thân là anh họ của em sao giờ mới đến hả?”

Ôn Nguyễn mất kiên nhẫn dùng mũi chân nhịp đều trên mặt đất, giơ tay nói đầy hùng hồ: “Không những thế còn vừa tới đã thả thính các chị gái xinh đẹp. Em nói trước là em cấm anh có những hành vi quá trớn trong tiệc đính hôn của em đấy.”

Tạ Yếm Trì hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nhéo ấn đường: “Anh không lừa em, lần này anh gặp tình huống đặc biệt thật.”

“Tình huống đặc biệt như nào?”

Mí mắt Tạ Yếm Trì giật nhẹ: “Anh gặp lại mối tình đầu.”

Ôn Nguyễn thấy lý do này nghe rất quen tai: “Anh tự đếm xem mình lấy cớ bằng lý do vô nghĩa ấy bao nhiêu lần rồi.”

Tạ Yếm Trì xoa cổ, bình thản nói: “Không, lần này anh không lừa em. Hơn nữa em biết rồi đấy, đối với đàn ông, mối tình đầu luôn mang ý nghĩa đặc biệt.”

“Được, cứ cho là mối tình đầu đi.” Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, phồng má nói: “Chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả tiệc đính hôn của em gái anh à?”

“Sao em lại nghĩ thế?” Tạ Yếm Trì khiếp sợ đáp lời: “Em nghĩ sao mà lại cho rằng mình quan trọng hơn mối tình đầu của anh?”

Ôn Nguyễn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Anh chết chắc rồi! Tí nữa em phải nói cho cậu biết mấy hôm trước anh bảo mình ra ngoài đưa em đi dạo phố thực chất là trộm chạy ra chỗ bạn chơi đấu địa chủ.”

Dứt câu, cô lại bổ sung thêm: “Sau đấy còn thua nguyên con xe.”

“Sao em có thể khó lừa như vậy nhỉ?”

Tạ Yếm Trì không giải thích nữa, đưa tay vỗ ót nhìn sang Phó Tri Hoán đứng cạnh Ôn Nguyễn, cười cợt nói: “Này, dù thế nào đi nữa tôi cũng có công quạt gió thêm củi cho tình yêu hai người đấy, nói đỡ cho tôi mấy câu đi?”

Phó Tri Hoán không thèm để tâm tới Tạ Yếm Trì, nhướn mày ung dung bảo: “Không giúp nổi.”

“Sao lại không giúp được?”

Phó Tri Hoán bật cười, choàng tay ôm vai Ôn Nguyễn, chậm rãi nói: “Hết cách rồi, đây là mối tình đầu của tôi.”

“…?”

“Với cả anh biết đấy.” Giọng Phó Tri Hoán nghe vừa trong vừa rõ, lặp lại y nguyên lời Tạ Yếm Trì mới nói: “Mối tình đầu luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng đàn ông.”

“…”

Tạ Yếm Trì bỗng thấy mình phải thích tự chuốc nhục nhã tới mức nào mới có thể nghĩ ra chuyện đi tới chọc ghẹo đôi tình nhân xấu xa này.

Chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị bón cho tô cơm chó to bự.

Loanh quanh một hồi, cuối cùng Ôn Nguyễn cũng nhớ ra vấn đề chính: “Phải rồi, anh đừng nghĩ mình là người thân nên được phép không gửi tiền mừng. Em vừa xem sổ ghi chép rồi, còn thiếu mỗi anh thôi.”

Nhắc tới vấn đề này, Tạ Yếm Trì nhíu mày: “Em giận đùng đùng như thế làm gì, tiền mừng ấy mà…”

Ôn Nguyễn nghe đến đây hai mắt sáng lên như đèn pha, tưởng anh định gửi tiền mừng, toan mượn cơ hội này đòi lại số tiền bị anh cuỗm mất trước đó.

Ai ngờ, Tạ Yếm Trì lại nhìn thấu ý đồ của cô, nhún vai, cố tình kéo dài giọng nói: “Còn lâu anh mới đưa em.”

“Anh!”

“Em cứ việc mắng anh, dù sao anh cũng không cần thể diện.” Tạ Yếm Trì cười híp mắt, nói: “Tính lấy tiền của anh hả? Không có cửa đâu.”

Suýt chút nữa thì cô quên mất Tạ Yếm Trì là đại ca của nhóm keo kiệt.

“Có điều…”

Ngay lúc Ôn Nguyễn chán nản định xoay người bỏ đi thì nghe tiếng Tạ Yếm Trì thong thả nói: “Anh đã gửi cho em một món quà nhỏ, gửi vào hòm thư của em.”

Ôn Nguyễn tỉnh ngay tức thì, hai mắt sáng lên: “Quà gì thế?”

Tạ Yếm Trì hất cằm, cười nói: “Về xem thì biết.”

Tuy bình thường Tạ Yếm Trì rất không đàng hoàng, nhưng một khi đã tặng quà thì chưa bao giờ làm người ta phải thất vọng.

Ôn Nguyễn đặt di động ở hậu trường, nghe anh nói thế lòng hiếu kỳ trỗi dậy, dẫm lên giày cao gót lạch cạch chạy qua xem thử.

Phó Tri Hoán mỉm cười bất lực, xoay người tính đuổi theo nhưng Tạ Yếm Trì ở phía sau lại chậm rãi nói:

“Cậu đừng đi vội.”

Phó Tri Hoán quay đầu.

Lúc này, nụ cười trên gương mặt Tạ Yếm Trì dần tắt. Tuy rằng vẫn vương chút nét cười nhưng không còn thoải mái như vừa rồi.

Anh quay đầu, dùng tay gõ nhẹ lên ly thủy tinh để trên bàn, nói: “Đối với tôi, Ôn Nguyễn không khác gì em gái ruột.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi