ÔN NHU LUÂN HÃM


Tang Tửu không hề biết sau khi cô ngủ say, ngày nào Ôn Quý Từ cũng đến ngắm cô.
May mà mấy ngày đến tháng cảnh quay của cô không nhiều lắm.
Tang Tửu vẫn như trước đây, đợi cả một ngày mới đến lượt cô quay.
Hôm nay, cảnh của cô tiến hành quay vào buổi sáng.
Cổ Sa và Tang Tửu quay ở tổ A, hôm nay nam chính Tông Ngộ không quay ở bối cảnh này, anh ta ở tổ B.
Cảnh Tang Tửu phải quay là cảnh chạy trốn truy sát, cô phải trốn trong nước, một lúc sau mới ra.
Thời tiết rất lạnh, hơi thở ra đều biến thành làn khói trắng, càng khỏi nói phải xuống nước, quả thực là giày vò mà.
Dáng người Tang Tửu mảnh mai, cho dù mặc nhiều nhưng vòng eo của cô vẫn rất thon.

Dù vậy, khi cả người đều ngâm trong nước thì vẫn rất đau khổ.
Cảnh quay bắt đầu.
Tang Tửu hít sâu một hơi, cô bước chân vào nước, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô lại đi vào nước không hề do dự.
Cổ Sa luôn ở bên cạnh nhìn Tang Tửu quay, đáy mắt cô ta lạnh lẽo, cô ta vừa nhìn thấy Tang Tửu là sẽ nghĩ đến chiếc nhẫn đáng giá năm mươi triệu kia do Ôn Quý Từ tặng cho Tang Tửu.
Rốt cuộc Ôn Quý Từ thích gì ở Tang Tửu?
Cho dù Cổ Sa có không muốn thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải thừa nhận rằng đường nét khuôn mặt của Tang Tửu vô cùng nổi bật, trong showbiz rất khó tìm được người ngang hàng với cô.
Cả Nghiêm Mô nữa, anh ta bị Tang Tửu hắt rượu nhưng vẫn tặng xe tiếp ứng cho Tang Tửu, khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Một người là người đàn ông Cổ Sa tán thưởng, một người là bạn trai cũ của Cổ Sa, hai người họ đều yêu thích Tang Tửu, sao Cổ Sa có thể không tức cho được?
Tang Tửu đã quay xong phân cảnh dưới nước, thời tiết rất lạnh nhưng cô không hề oán than tiếng nào, ánh mắt mọi người đều tỏ ý khen ngợi.
Lúc Tang Tửu ra khỏi nước thì luôn run lẩy bẩy, cô vừa lên thì chị Hân đã đưa một chiếc khăn bông, Tang Tửu quấn khăn bông quanh người, cô vẫn còn hơi run.
Động tác của Tang Tửu rất đẹp, hiệu quả cảnh quay cũng rất tốt, đạo diễn hài lòng gật đầu, đang muốn sang cảnh tiếp theo.
Lúc này, Cổ Sa đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Mọi người đều nhìn sang Cổ Sa.
Cổ Sa nhìn đạo diễn, nói: “Động tác vừa rồi của Tang Tửu hơi có vấn đề, động tác lúc cô ấy ra khỏi nước chậm quá, ảnh hưởng đến tình tiết.”
Đạo diễn không nói gì, địa vị trong giới của Cổ Sa rất cao, cô ta nói vậy thì quả thực cần phải cân nhắc, đạo diễn lên tiếng: “Tang Tửu, cô làm lại lần nữa theo lời Cổ Sa nói đi.”
Tang Tửu gật đầu.
Quần áo cô mặc đã ướt hết rồi, nhân viên công tác sấy khô quần áo và tóc cho cô, sau đó cô lập tức bắt đầu quay lại.
Tang Tửu lại đi vào trong nước, lạnh đến thấu xương.

Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghiêm túc hoàn thành cảnh diễn của mình.
Vì lạnh nên mặt cô càng thêm tái, nét mặt xinh đẹp tăng thêm vài phần thanh tú rung động lòng người.
Tang Tửu diễn theo như Cổ Sa nói, lúc cô đứng trên mặt đất, Cổ Sa lại lên tiếng.
“Đạo diễn, vừa rồi lúc Tang Tửu đứng lên tóc mai bị lệch, vạt váy cũng nhăn, có phải nên quay lại một lần nữa không?”
Đạo diễn nhìn tóc mai hoàn hảo và váy không chút nhàu nhĩ nào của Tang Tửu, rồi im lặng.
Thái độ của Cổ Sa rất rõ ràng, cô ta tuyên bố cô ta đang dạy người mới quay phim.
Nhưng người có mặt ở đó đều nhận ra điều không ổn, nếu lần đầu NG thì còn có thể miễn cưỡng nói là Cổ Sa rất kính nghiệp.

Nhưng rõ ràng động tác của Tang Tửu không hề có vấn đề gì, mà Cổ Sa lại cứ kiên quyết bảo Tang Tửu NG, người tinh mắt đều có thể nhìn ra Cổ Sa đang cố ý nhắm vào Tang Tửu.
Nhưng Tang Tửu chỉ là một người mới, tại sao Cổ Sa lại nhắm vào cô?
Lúc họ nhìn thấy Tang Tửu thì lại bừng tỉnh, Tang Tửu vừa mới vào giới nhưng khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô vẫn rất nổi bật.
Cho dù cô nhìn làng giải trí bằng nửa con mắt thì cũng chẳng quá đáng, thảo nào Cổ Sa lại không ưa Tang Tửu.
Mặc dù vài người không nhẫn tâm, nhưng chuyện này rất thường thấy trong showbiz, cho dù truyền ra ngoài thì người khác cũng chỉ tin vào Cổ Sa vì cô ta nổi tiếng hơn.
Tang Tửu chỉ đành im lặng chịu thiệt.
Ánh mắt Tang Tửu tối lại, cô suy nghĩ cẩn thận, ngoài quay phim ra thì kỳ thực cô chẳng qua lại gì nhiều với Cổ Sa, sao cô ta lại nhắm vào cô nhỉ?
Tang Tửu bỗng nghĩ ra gì đó, lúc cô vừa vào đoàn phim, trước đó Cổ Sa đột nhiên đến phòng trang điểm, còn trò chuyện với cô vài câu.
Lúc đó có đồ rơi xuống đất, cô cúi người nhặt, cô nhớ rất rõ, hôm đó cô đeo chiếc nhẫn Ôn Quý Từ tặng cô vào dây chuyền trên cổ.
Chẳng lẽ lúc đó chiếc nhẫn rơi ra bị Cổ Sa nhìn thấy?
Tang Tửu lại nghĩ ra, hôm đó cô trốn trong xe Ôn Quý Từ, trùng hợp nghe thấy Cổ Sa ở bên ngoài gõ cửa kính xe, nói chuyện với Ôn Quý Từ.


Bây giờ cô nhớ lại cẩn thận giọng điệu của Cổ Sa.
Lúc Cổ Sa nói chuyện với Ôn Quý Từ, giọng điệu rất dịu dàng, cô ta nói cô ta rất thích chiếc nhẫn đó, hi vọng Ôn Quý Từ có thể nhường cho cô ta.
Tiếc là bị Ôn Quý Từ phũ phàng từ chối.
Tang Tửu nheo mắt, hiểu ra sự thật.
Cổ Sa thích Ôn Quý Từ, chiếc nhẫn cô ta muốn bị Ôn Quý Từ tặng cho cô, chẳng trách cô ta nhắm vào cô như vậy.
Tang Tửu nghiến răng, đây là họa do Ôn Quý Từ gây ra nhưng lại bắt cô phải gánh.
Lúc này, Cổ Sa nhìn Tang Tửu, cố ý hỏi: “Tang Tửu, quay lại lần nữa được không?”
Tang Tửu thầm cười khẩy, chị đã nói vậy rồi, tôi có thể từ chối sao?
Nhưng mặt cô nở nụ cười: “Tất nhiên là được, nếu tiền bối cảm thấy không hài lòng thì tôi luôn sẵn lòng quay đến khi tiền bối hài lòng mới thôi.”
Tang Tửu làm như vô tình nhắc một câu: “Dù sao thì ý kiến của tiền bối là quan trọng nhất, ai cũng phải lấy tiền bối làm trọng mà.”
Câu nào câu nấy cũng tiền bối, còn cố ý bảo đến khi Cổ Sa hài lòng mới thôi, bóng gió Cổ Sa cố ý ức hiếp, ngay cả đạo diễn mà cô ta cũng không xem ra gì.
Nhưng trong lời nói của Tang Tửu không nghe ra một chút bất mãn nào, cũng chẳng bới ra được lỗi gì.
Đạo diễn nghe hiểu, nhìn Cổ Sa với ánh mắt hơi bất mãn.
Tính Tang Tửu mạnh mẽ, nếu Cổ Sa muốn bới móc cô, vậy cô cứ phải làm tốt hơn thì mới thôi, xem như lần này cô tích lũy kinh nghiệm diễn xuất vậy.
Nhưng lần này cô chịu khổ, chắc chắn lát nữa cô sẽ đòi lại trên người Cổ Sa.
Bắt đầu quay lại lần nữa.
Tang Tửu lại vào trong nước, cả người hơi run rẩy nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Nước chảy qua cằm cô, môi cong lên một vòng cung không chịu khuất phục.
Quay xong, đạo diễn cảm thấy lần này thực sự rất hoàn hảo rồi, nhưng Cổ Sa lại định bới móc: “Đạo diễn…”
Lần này, một giọng nói bỗng ngắt lời Cổ Sa: “Đạo diễn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người quay đầu, là Tông Ngộ.
Đạo diễn giải thích: “Cổ Sa không hài lòng với cảnh quay của Tang Tửu, NG hai lần rồi.”
Tông Ngộ hiểu ra gì đó, ánh mắt anh ta như có như không lướt qua người Tang Tửu, sau đó lại bình tĩnh dời mắt đi.
Anh ta nhếch môi: “Cho tôi xem đoạn quay trước đó được không?”
Đạo diễn gật đầu, Tông Ngộ nghiêm túc nhìn màn hình, lúc anh ta nhìn thấy Tang Tửu xuống nước hết lần này đến lần khác, sắc mặt cô ngày càng tái, mắt anh ta dần tối lại.
Tông Ngộ thẳng người, nhìn đạo diễn: “Tôi lại thấy Tang Tửu diễn rất ổn, một người mới có thể diễn được thế này đã vô cùng hiếm có rồi.”
Anh ta lại nhìn Cổ Sa, ẩn ý nói: “Tiền bối, Tang Tửu chỉ là một người mới, cô ấy đã quay được đến thế này, có phải cô hà khắc với cô ấy quá không?”
“Hơn nữa, nếu mỗi cảnh đều phải thực hiện theo tiêu chuẩn của cô, xem ra hôm nay đoàn phim đừng nghĩ đến chuyện kết thúc công việc nữa.”
Tông Ngộ biến sắc, nhếch mép cười: “Tiền bối, cô nói xem phải không?”
Giọng Tông Ngộ rất ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Cổ Sa quá khắt khe, ngay cả những người trong đoàn phim cũng bắt đầu không vui.
Cổ Sa nghĩ bản thân cô ta là ai, xem đoàn phim là của một mình cô ta sao? Đang chỉ tay năm ngón cho ai xem?
Cổ Sa không hiểu tại sao Tông Ngộ lại giúp Tang Tửu, nhưng bây giờ tình hình thế này, cô ta cũng không thể gây khó dễ cho Tang Tửu nữa, chỉ đành thôi.
Tang Tửu gật đầu với Tông Ngộ, dùng khẩu hình nói ‘cảm ơn’, Tông Ngộ nhướng mày.
Tang Tửu quay xong phân cảnh của hôm nay, chị Hân đưa cho cô một ly trà gừng.
Tang Tửu cầm ly, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mặt cô ẩn sau làn khói mang theo vẻ lạnh lùng.
Tang Tửu uống xong trà gừng, cô đặt ly sang một bên, đứng lên đi ra ngoài, chị Hân không kéo cô lại được, khó hiểu hỏi: “Cô đi đâu?”
Tang Tửu không đáp, mục đích của cô rất rõ ràng, cô đi thẳng đến trước mặt Cổ Sa.
Người có mặt đều nhìn thấy cảnh này, họ thở dài, có thể Tang Tửu muốn hạ mình để lấy lòng Cổ Sa, như vậy sau này sống ở đoàn phim cũng yên ổn hơn.
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, Cổ Sa cũng thế, cô ta đợi Tang Tửu cúi đầu trước cô ta, cầu xin cô ta giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó cô nữa.
Cổ Sa bảo quản lý đi, cô ta tỏ ý bảo Tang Tửu ngồi xuống.
Tang Tửu cong môi, như cười như không nói: “Tiền bối, vui không?”
Cổ Sa khựng lại, có vẻ Tang Tửu không đến để cúi đầu trước cô ta.
Tang Tửu nhìn chòng chọc Cổ Sa, đáy mắt toát lên vẻ mỉa mai: “Không đúng, sao tôi có thể gọi chị là tiền bối nhỉ?”
Đôi môi đỏ quyến rũ, gằn từng chữ một: “Chị trơ trẽn như vậy, chị xứng sao?”
Cô vẫn cười, chỉ là giọng điệu lạnh lùng hơn, người khác không nghe thấy lời cô nói, chỉ có thể nhìn thấy Tang Tửu đang cười.
Cổ Sa hoàn toàn ngây ra, cô ta đã vào nghề nhiều năm, vì nổi tiếng nhanh nên gần như chưa từng chịu bất cứ uất ức gì, càng khỏi phải nói đến chuyện bị một người mới sỉ nhục ngay tại chỗ.
Cô ta cực kỳ tức giận, vô thức muốn giơ tay lên.

Vẻ mặt Tang Tửu không hề thay đổi, thậm chí nụ cười của cô còn tươi hơn: “Sao, muốn đánh tôi?”
Cô từ tốn nói, giọng rất nhẹ nhàng: “Có bản lĩnh thì giờ chị tát tôi một cái đi, để mọi người nhìn thấy phong độ của ảnh hậu?”
Câu này như sấm vang bên tai Cổ Sa, cô ta buộc phải dằn cảm xúc lại, hạ tay xuống.
Cổ Sa nén giận: “Tôi không so đo với cô.”
Tang Tửu nhướng mày: “Sao không đánh nữa? Lá gan của chị đâu rồi?”
Cổ Sa biết Tang Tửu đang nói khích cô ta, cô ta cười khẩy, không đáp.

Tang Tửu để ý đến sắc mặt Cổ Sa, bỗng lên tiếng: “Để tôi đoán xem, tại sao chị lại ghét tôi đến thế?”
“Tôi dạy một người mới còn cần phải có lý do sao?” Cổ Sa nói vô cùng hùng hồn.
Ánh mắt Tang Tửu lạnh tanh, lời nói đường đường chính chính đấy.

Tang Tửu hoàn toàn phớt lờ cô ta, nhìn chằm chằm vào Cổ Sa, hỏi: “Vì chiếc nhẫn đó sao?”
Cổ Sa không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Quả nhiên đúng như Tang Tửu đoán, Tang Tửu cười hờ hững.
Cổ Sa lập tức hỏi, giọng điệu rất kém: “Cô cười cái gì?”
Tang Tửu nghiêng đầu nhìn cô ta, thốt mấy chữ đầy mỉa mai: “Tôi cười chị thật thảm thương.”
“Cô nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Tang Tửu nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Ôn Quý Từ dành cho Cổ Sa hôm đó, rõ ràng Ôn Quý Từ chẳng có ý gì với Cổ Sa cả, cho dù Cổ Sa nói gì thì anh cũng trưng ra vẻ lạnh lùng.
Không thể không nói, thái độ phũ phàng từ chối Cổ Sa của Ôn Quý Từ đã lấy được cảm tình của Tang Tửu.
Giọng Tang Tửu rất thờ ơ: “Cảm giác hao tâm tổn sức lấy lòng anh ấy nhưng lại bị từ chối thế nào? Chị muốn có được sự thương hại của anh ấy đến thế sao?”
Cổ Sa ngạc nhiên: “Cô nói cái gì?”
Anh ấy đó là đang chỉ ai? Sao Tang Tửu lại biết cô ta từng bị Ôn Quý Từ từ chối?
Không biết tại sao, trong lòng Cổ Sa bỗng có dự cảm không lành.
Tang Tửu bỗng nghiêng người qua, kề sát bên tai Cổ Sa.

Cô hơi nghiêng đầu, đáy mắt vừa tinh ranh vừa lạnh lùng: “À phải rồi, có một chuyện quên nói với chị.”
Tang Tửu nhìn Cổ Sa, gằn từng chữ: “Lúc chị bật đèn xanh với anh ấy, khi đó tôi ở trong xe anh ấy đấy.”
Sắc mặt Cổ Sa trắng bệch.
Giọng Tang Tửu hệt như mũi kim đâm vào tai Cổ Sa: “Tôi thấy anh ấy lạnh nhạt với chị, tôi thấy chị cô đơn rời đi.”
Cô cười rất khẽ, mỉa mai và giễu cợt: “Chị nói xem, có phải chị rất đáng thương không?”
Ý của cô là, chẳng phải chị thích Ôn Quý Từ sao? Vậy tôi nói toạc ra cho chị nghe, Ôn Quý Từ từ chối tình cảm của chị, nhưng lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi.
Đây là lời thách thức mạnh mẽ nhất đối với Cổ Sa.
Nói xong câu này, Tang Tửu bỏ đi, chỉ để lại Cổ Sa ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không ngờ lúc đó Tang Tửu lại ở bên Ôn Quý Từ! Vậy những lời cô ta nói đều bị Tang Tửu nghe thấy hết rồi.
Đời này Cổ Sa chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, đó là lần đầu tiên cô ta bày tỏ tình cảm với một người đàn ông, cô ta không chỉ bị từ chối, sự lúng túng và ngượng ngùng của cô ta đều bị Tang Tửu nhìn thấy hết.
Quả thật là mất hết cả thể diện.
*
Ôn Quý Từ không biết chuyện xảy ra bên Tang Tửu, anh về nhà tổ họ Ôn, tắm rửa xong thì nằm trên giường.

Màn đêm buông xuống, bóng dáng mảnh mai tựa hoa hồng đó lại lần nữa xuất hiện trong lòng anh.
Suy nghĩ của Ôn Quý Từ trôi xa, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu anh.
Năm đó Tang Tửu mười tám, anh hai mươi tư.
Tang Tửu vừa tổ chức sinh nhật mười tám tuổi xong, cả nhà đều rất vui, thái độ của anh vẫn hờ hững như mọi khi.
Ngày hôm sau, Ôn Hành Tri và Tang Mai có việc ra ngoài, họ bảo anh chăm sóc Tang Tửu, anh thờ ơ đồng ý.
Chạng vạng, Ôn Quý Từ ngồi trên sofa, quản gia đi tới trước mặt anh, nói: “Sắp ăn tối rồi nhưng mãi không thấy tiểu thư xuống lầu…”
Anh hiểu ra, đáp: “Tôi đi gọi cô ấy.”

Ôn Quý Từ đứng lên, đi đến phòng Tang Tửu, anh đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong lặng thinh, anh lại gõ thêm vài cái nhưng vẫn không ai đáp lại.
Anh đẩy cửa ra.
Xung quanh vô cùng mờ mịt, chỉ có ngọn đèn nhỏ trước giường đang bật, dưới ánh sáng mờ ảo, Ôn Quý Từ ngẩng đầu, nhìn rõ mặt của Tang Tửu.
Tang Tửu ngủ rồi, cô nhắm mắt, đôi môi mỏng cong lên.
Cánh môi cô có màu hoa hồng, màu sắc khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Cô rất gầy, nhưng đường nét gợi cảm quyến rũ, đường cong cơ thể còn đẹp hơn tranh.
Ôn Quý Từ luôn biết, Tang Tửu rất xinh đẹp.
Có đôi khi Ôn Hành Tri và Tang Mai sẽ nhắc đến có người tỏ tình với Tang Tửu, rất nhiều người theo đuổi Tang Tửu khiến cô hơi phiền não.
Còn anh luôn hờ hững lắng nghe, thỉnh thoảng trong lòng sẽ xuất hiện những bực bội không nghe lời.
Ôn Quý Từ tiếp tục nhìn Tang Tửu.
Đôi khi anh cũng nghĩ, Tang Mai và Tang Tửu cùng đến nhà họ Ôn, tại sao anh có thể thản nhiên đối mặt với Tang Mai nhưng lại chỉ lạnh nhạt với một mình Tang Tửu?
Ôn Hành Tri cũng hay hỏi anh, tại sao không thể gần gũi với Tang Tửu hơn?
Ôn Quý Từ chưa từng trả lời, bởi vì anh không biết đáp án.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu đăm đắm, với anh mà nói, người em gái này gần như là người xa lạ, lần đầu tiên anh nhìn cô lâu như vậy.
Da Tang Tửu rất trắng, dưới tia sáng mờ ảo như vậy mà vẫn trắng đến phát sáng.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đi tới như bị ma xui, rồi lại như bị quỷ khiến mà cúi người xuống, đến khi anh hoàn hồn lại thì tay anh đã chạm vào mặt Tang Tửu rồi.
Người anh cứng đờ, nhưng nhất thời không nỡ rời đi.
Anh im lặng rất lâu, ngón tay hơi run, vuốt ve vài cái như bị trời xui đất khiến, mềm mại như trong tưởng tượng.

Lòng dạ anh rối bời.
Lúc này, Tang Tửu bỗng xoay người, môi cô vô tình sượt qua môi anh, mặt cô lại gần trong gang tấc, một dòng điện phút chốc bao phủ toàn thân Ôn Quý Từ.
Hơi thở của Tang Tửu rất gần, hệt như rượu hổ phách tinh khiết.
Ôn Quý Từ nghĩ, có thể là anh say rồi.
Anh vốn nên lập tức rời đi, nhưng anh lại giữ nguyên tư thế như vậy, để mặc cho mùi hương của Tang Tửu tràn ngập trong hơi thở.
Giây phút này, Ôn Quý Từ nghe thấy rõ ràng nhịp đập của anh.
Thậm chí mỗi một dây thần kinh của anh cũng run lên vì cái chạm của cô.
Nhưng ngay sau đó, cơn hoảng sợ trước nay chưa từng có xộc lên sống lưng của Ôn Quý Từ, rất lạnh, vô cùng rét buốt.
Ôn Quý Từ, cô ấy là em gái của mày, bây giờ mày đang làm gì vậy?
Ôn Quý Từ đột nhiên ý thức được gì đó, có một suy nghĩ vô cùng đáng sợ xuất hiện trong đáy lòng anh.
Lúc này, Tang Tửu bỗng cử động, cô lại kề sát tới, cơ thể Ôn Quý Từ càng cứng đờ.
Môi của hai người vẫn rất gần nhau, Tang Tửu hé môi, âm cuối nỉ non phát ra từ bên môi cô.
Cô như đang cười, gọi hai tiếng: “Anh trai.”
Giọng cô rất khẽ, nhưng lại như một sợi dây cung sắc bén, hoàn toàn cắt đứt tất cả những đẹp đẽ.
Như giấc mơ vừa bừng tỉnh, đôi đồng tử của Ôn Quý Từ bỗng co lại, anh đứng dậy, lùi về sau vài bước như đang né tránh.
Ôn Quý Từ đứng đó, anh nhắm mắt lại.

Hồi lâu sau, anh cười giễu.
Những thứ thầm kín, những cảm xúc chưa biết đó, cho dù anh không muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng nó vẫn trở thành một sự thật mà anh không dám tin nhất.
Anh cũng không thể lừa dối chính mình nữa, anh thích em gái của mình.
Anh điên rồi sao? Anh lại dám tơ tưởng đến em gái của mình.
Trong phòng rất nóng, nhưng môi Ôn Quý Từ lại rất lạnh, còn trắng hơn cả tờ giấy.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao anh luôn có tâm lý né tránh không thể giải thích được với Tang Tửu, và tại sao trước giờ anh chỉ gọi tên của cô.
Vì trong tiềm thức của anh vẫn chưa từng thừa nhận cô là em gái của mình.
Sao cô có thể là em gái của anh được chứ?
Anh nhận ra mình thích cô từ khi nào? Là vừa rồi.
Và bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ rất lâu trước đây.
Ôn Quý Từ thẫn thờ đứng đó, sắc mặt trắng bệch, như thể mất đi linh hồn.
Kháng cự Tang Tửu, lạnh nhạt với cô, anh vốn cho rằng đó là phản ứng bình thường với một người xa lạ, anh cũng luôn nói với bản thân như vậy.
Anh hết lần này đến lần khác tự nhủ rằng, có giả thế nào đi nữa thì cũng thành thật rồi.
Cho đến đêm nay, tất cả ngụy trang và đau khổ đều bị phá vỡ, ép anh phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên là anh đã cảm thấy mình phạm tội ác tày trời, càng khỏi phải nói đến việc nó sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Đi tới trước một bước là vách núi dựng đứng, lùi về sau một bước là lưỡi dao sắc bén.
Ôn Quý Từ, bây giờ mày nên làm thế nào?
Ôn Quý Từ im lặng đứng đó, bóng tối bao trùm cơ thể anh nhưng anh lại bất động, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Tang Tửu.
Thời gian dần trôi, đêm dần tan, bầu trời đen thẳm được thay bằng tấm màn xám nhạt.

Trời sắp sáng rồi.
Đêm này, Tang Tửu mãi không tỉnh, cô ngủ rất say, Ôn Quý Từ đứng bên giường ngắm cô thật lâu, một bước không rời.
Tia sáng le lói chiếu vào cửa sổ.
Ôn Quý Từ đưa ra quyết định.
Anh gần như quyến luyến nhìn Tang Tửu lần cuối cùng, ngay sau đó dứt khoát xoay người, kiên quyết rời khỏi đây.
Dưới tình huống không ai hay biết, Ôn Quý Từ mua một tấm vé, bay ra nước ngoài.
Chỉ cần cho anh chút thời gian, anh sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại, anh tin tất thảy rồi sẽ quay về điểm ban đầu.
Giống như những chuyện anh từng trải qua trước đây, anh đều xử lý rất tốt.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Một lần đi là ba năm trôi qua.
Suy nghĩ của Ôn Quý Từ từ trong ký ức quay về, anh im lặng nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lại lần nữa cuộn trào.
Lúc đó Tang Tửu vừa trưởng thành, anh ra nước ngoài không hề thông báo gì, lần đầu tiên Ôn Hành Tri nổi cơn tam bành, ông đã chất vấn anh mấy lần, hỏi anh tại sao lại làm vậy.
Không muốn ở chung một mái nhà với Tang Tửu đến thế sao?
Ôn Quý Từ không giải thích dù chỉ một câu.
Anh để mặc cho người khác hiểu lầm, khiến họ nghĩ rằng anh ghét Tang Tửu.

Đau khổ trong lòng không thể cho ai biết, nhất là Tang Tửu.
Ba năm rồi, số lần anh về nước có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh ép mình điên cuồng vùi đầu vào công việc, gần như không cho bản thân thời gian để dừng lại.
Nhưng chỉ cần vừa dừng lại thôi là khuôn mặt tươi tắn tựa như đóa hồng đó sẽ hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Ôn Quý Từ chưa từng nói với bất kỳ ai, trong ba năm ở nước ngoài, anh đã mơ một giấc mơ rất nhiều lần.
Tang Tửu chân trần đứng bên bờ vách đá, gió kéo tà váy trắng của cô hệt như một chú chim không cánh.
Ôn Quý Từ đến gần một bước, Tang Tửu lùi lại một bước, chân cô ở bên mép vách đá, còn lùi nữa sẽ rơi xuống dưới.
Tang Tửu quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, ánh mắt cô quen thuộc đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Cô chớp mắt, đôi môi tái nhợt cong lên nhưng nước mắt lại lã chã rơi.
Cô gọi thầm một tiếng, anh trai.
Tỉnh mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cuối cùng Ôn Quý Từ cũng hiểu, anh cho bản thân ba năm để chiến thắng bí mật đen tối trong đáy lòng anh, nhưng cuối cùng anh lại thua không còn mảnh giáp.
Sau đó, anh nhìn thấy tin Tang Tửu hắt rượu Nghiêm Mô, toàn mạng đâu đâu cũng mắng chửi Tang Tửu, anh gần như ngay lập tức đặt vé máy bay về nước.
Anh nói với mình rằng, Tang Tửu bị bắt nạt rồi, anh nên về giúp cô.
Nhưng bí mật trong lòng lại nhắc nhở anh, anh về là muốn cho bản thân một cơ hội cuối cùng.
Giống như ba năm trước, lần này Ôn Quý Từ vẫn về mà không thông báo gì.
Ba năm trước, anh gần như là hoảng hốt chạy trốn.
Ba năm sau, anh biết rõ đó sẽ là cơn ác mộng, nhưng anh vẫn quay về không hề chùn bước.
Ôn Quý Từ đến nhà tổ họ Ôn, anh căng thẳng bước đi, càng đến gần thì càng căng thẳng, trong lòng còn thoáng mong đợi.
Đến phòng thay đồ, sau ba năm, anh lần nữa nhìn thấy người mình nhớ thương.
Tang Tửu đưa lưng về phía anh đứng, anh nhìn cô qua tấm gương, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.
Bờ vai gầy, mái tóc đen, vòng eo thon, đôi môi màu hoa hải đường.
So với ba năm trước, mỗi đường nét đều xinh đẹp hơn nhiều.
Ôn Quý Từ nhận ra, Tang Tửu của anh đã hai mươi mốt rồi, cô trưởng thành rồi.
Đóa hoa hồng được bảo vệ cẩn thận giờ đã nở rộ, dễ dàng chiếm hết tâm trí anh rồi.
Tang Tửu cũng nhìn thấy anh, dường như thái độ của cô không thay đổi, vẫn hơi chống đối gọi anh là anh trai.
Nhưng anh lại cười.
Anh vẫn quay về rồi, cho dù anh biết rõ vạn kiếp không quay lại được.
Tầm mắt Ôn Quý Từ rơi vào bóng tối, môi anh nở nụ cười, đôi mắt trầm đục.

Trong tĩnh lặng, anh khẽ gọi tên cô.
“Tang Tửu…”
Anh đọc rất chậm, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm dịu dàng lưu luyến bên môi anh, cái tên này như một dấu ấn khảm sâu vào xương máu anh.
Nhìn thoáng qua rồi không làm sao quên được nữa.
Trái tim Ôn Quý Từ chưa từng kiên định đến thế.
Lần này, anh muốn ở lại bên cô, bằng một cách khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi