ÔN NHU LUÂN HÃM


Hôm nay Tang Tửu tham gia một bữa tiệc do Hình Tu tổ chức, anh ta mặc kệ sự phản đối của gia đình, đính hôn riêng với Nhan Gia.
Người trong giới đều biết Nhan Gia bất hòa với người nhà họ Hình, nhưng Hình Tu và Nhan Gia quen nhau không phải bí mật gì.
Mọi người đều hiểu, bữa tiệc lần này là Hình Tu muốn chính thức giới thiệu Nhan Gia với mọi người, để người khác thừa nhận Nhan Gia.
Tang Tửu vốn không muốn đi, nhưng Hình Tu mời cô, còn mời cả Lâu Nguyệt và Trang Lan, cô không thể từ chối được nên xem như tùy tiện đến chơi.
Buổi tối ngày đông đến sớm, màn đêm đen kịt bao trùm bầu trời.
Lối vào của nhà hàng Quảng Thịnh đỗ đầy xe, ánh sáng từ trong đại sảnh chiếu ra, mặc dù là buổi tối nhưng lại sáng hơn cả ban ngày.
Khách khứa lục tục đến, người của mấy nhóm nhỏ tụ lại với nhau, nói cười vui vẻ.
Lâu Nguyệt và Trang Lan đến trước, hai người gọi cho Tang Tửu nhưng không ai bắt máy.
“Sao Tiểu Tửu chưa đến?” Lâu Nguyệt cúi đầu, lại gọi thêm lần nữa.
Lúc này, mắt Trang Lan sáng lên, nhìn về phía cửa, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải giờ đến rồi à?”
Lâu Nguyệt nhìn ra cửa, màn đêm ngoài cửa thăm thẳm, có dáng người mảnh mai đi tới, trong tĩnh lặng, hệt như hương gió thoảng qua.
Hôm nay Tang Tửu mặc một chiếc váy màu vàng sáng, mái tóc đen của cô không cài thêm bất cứ phụ kiện gì, thoải mái xõa tung.
Vài viên ngọc trai trắng khảm trên thắt lưng, tôn lên vòng eo thon gầy của Tang Tửu.

Màu vàng sáng rất khó mặc, nhưng cô mặc vào lại khiến màu sắc này thêm vài phần xinh đẹp và quyến rũ.
Lúc cô cúi đầu, vẻ phong tình lộ rõ khiến hô hấp của người ta như ngừng lại.
Tang Tửu đi thẳng đến bên cạnh hai người, cười nói: “Hai cậu đến sớm thế?”
Trang Lan nhìn Tang Tửu, đặt lay lên eo cô, cô ấy ngạc nhiên cảm thán: “Tiểu Tửu, sao cái eo này của cậu còn thon hơn cả người mẫu là tớ thế?”
Tang Tửu nâng mặt Trang Lan, cảm xúc dạt dào nói: “Vậy cậu nói cho tớ biết, sao da cậu trắng thế? Sao lông mi cậu đen thế? Cậu thật sự không phải Bạch Tuyết sao?”
Trang Lan bật cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn Lâu Nguyệt rồi cười gian: “Tớ nghe Tiểu Tửu nói, mấy hôm trước Tưởng Thiếu Du gọi cho cậu tỏ tình à?”
“Tỏ tình quái gì, đó là anh ấy đùa với tớ.” Lâu Nguyệt vừa nhớ tới những lời nói đùa của Tưởng Thiếu Du là lại tức điên lên.
“Anh ấy nên thấy mừng vì anh ấy không nói trước mặt tớ, nếu không tớ xé mồm anh ấy ngay tại chỗ.”
Tang Tửu và Trang Lan đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Lâu Nguyệt và Tưởng Thiếu Du là cặp đôi oan gia gây hài, hai người họ là thanh mai trúc mã, chỉ cần gặp nhau là sẽ đầy mùi thuốc súng.
Nhóm Tang Tửu đang trò chuyện, lúc này Nhan Gia cũng đi vào.
Hôm nay cô ta ăn vận lộng lẫy, vẻ mặt đắc ý.

Kế hoạch quyến rũ Ôn Quý Từ của cô ta thất bại, bây giờ cô ta chỉ có để giữ chặt lấy Hình Tu, đây là đường lui duy nhất của cô ta.
Nhan Gia đứng thẳng người, thỉnh thoảng đi tới bên người khác nói chuyện, hệt như đang coi mình là nữ chủ nhân.
Nhưng cô ta hoàn toàn không biết, vài người có mặt ở bữa tiệc biết rõ, dường như nhà họ Hình đã chọc giận Ôn Quý Từ.

Ánh mắt họ nhìn Nhan Gia mang theo vẻ giễu cợt và mỉa mai.
Nhưng cô ta hoàn toàn không ý thức được điều này, vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp của cô ta.
Lúc này, Nhan Gia nhìn thấy một người, là Hà Nhã.
Hà Nhã là con gái ông trùm vận tải biển, cô ta kiêu ngạo, bối cảnh không tầm thường, rất nhiều người nịnh bợ, muốn kết thân với cô ta.
Hiện tại có rất nhiều người vây quanh Hà Nhã.
Nhan Gia suy nghĩ, nếu cô ta có thể kết thân với Hà Nhã, vậy thì có thể thuận lợi bám vào mối quan hệ này rồi.
Nghĩ vậy, Nhan Gia chủ động cầm một ly rượu lên, đi đến trước mặt Hà Nhã.

Cô ta tươi cười, đưa rượu cho Hà Nhã: “Hà tiểu thư.”
Hà Nhã vốn đang nói chuyện, nghe thấy giọng nói thì quay đầu, thấy người nói là Nhan Gia, vẻ mặt cô ta hơi nghiêm lại.
Nhan Gia thấy Hà Nhã không nhận rượu, cô ta lại đưa rượu đến sát hơn đôi chút: “Hà tiểu thư?”
Hà Nhã vẫn không nhận rượu, cô ta cười mỉa một tiếng rồi dứt khoát xoay người đi, để mặc Nhan Gia đứng đó, tiếp tục nói chuyện với người khác.
Sắc mặt Nhan Gia trắng bệch, cô ta không ngờ Hà Nhã lại không nể mặt cô ta trước mọi người như vậy.

cô ta không muốn tự rước lấy nhục, thế nên xoay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, phía sau vang lên giọng nói châm biếm của Hà Nhã.
“Cô ta thật sự coi mình là nữ chủ nhân đấy, chọc giận đến vị tôn thần kia, lại còn dám mặt dày trơ trẽn tổ chức tiệc.”
Giọng nói không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, tỏ rõ là nói cho Nhan Gia nghe.

Trái tim Nhan Gia chùng xuống, tiếng cười giễu lại lần nữa lọt vào tai cô ta: “Mắt Hình Tu kém quá, ngay cả loại phụ nữ này mà cũng dám rước vào nhà, đúng là gia môn bất hạnh mà.”
Mặt Nhan Gia càng tái hơn, lẽ nào bọn họ biết chuyện Ôn Quý Từ hủy hợp tác với nhà họ Hình rồi?
Nhan Gia càng nghĩ càng sợ, nhưng với cô ta mà nói, hôm nay vô cùng quan trọng, cô ta gắng gượng bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn về phía trước, ánh mắt bỗng khựng lại, là Tang Tửu.
Nhan Gia vừa thấy Tang Tửu là nhớ đến lời Ôn Quý Từ cảnh cáo cô ta, trong lòng dâng lên nỗi sợ.

Nhưng, lòng đố kỵ điên cuồng lại nuốt chửng cô ta.
Cũng không biết sự bốc đồng của cô ta từ đâu tới, cô ta cầm ly rượu đi đến trước mặt Tang Tửu.
Tang Tửu vốn đang nói chuyện với Lâu Nguyệt và Trang Lan, thấy Nhan Gia đi về phía cô, tiếng nói chuyện im bặt.

Nhan Gia đứng trước mặt Tang Tửu, đưa ly rượu tới, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì: “Tang Tửu.”
Tang Tửu nhìn ly rượu trong tay Nhan Gia vài giây, quan hệ giữa cô với cô ta rất kém, nhưng trước giờ cô chuyện nào ra chuyện nấy, sẽ không làm mất mặt Nhan Gia ở dịp thế này.
Cô đưa tay ra, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh phủ lên ly rượu, chuẩn bị nhận lấy.

Không biết Nhan Gia nghĩ gì, cô ta đột nhiên nắm chặt ly rượu, không định đưa tới.
Tay hai người đều nắm chặt ly rượu, cứ thế giằng co.
Trang Lan và Lâu Nguyệt cau mày, Nhan Gia làm sao thế? Muốn gây chuyện tại bữa tiệc của cô ta sao?
Vẻ mặt Tang Tửu vẫn chẳng hề thay đổi, ngược lại còn thản nhiên nói: “Một ly rượu cũng tiếc?”
“Cô đã bước một chân vào cửa nhà họ Hình rồi, ngay cả chút phong độ cũng không học được à? Nhà họ Hình dạy cô thế nào vậy?”
Nhan Gia nghe được ẩn ý trong lời của Tang Tửu, cô ta nhớ tới việc nhà họ Hình hoàn toàn không chấp nhận cô ta, cô ta vô thức thả lỏng tay.
Tang Tửu xoay cổ tay, trong thoáng chốc, ly rượu chuyển đến tay cô.

Tang Tửu không nhìn Nhan Gia nữa, vẻ mặt thản nhiên.
Sau khi Nhan Gia đi, Lâu Nguyệt hờ hững nói: “Thật sự không biết Hình Tu thích cô ta chỗ nào.”
“Còn phải nói à, đăng ký kết hôn cũng sẽ cãi nhau, giờ cô ta chỉ mới đính hôn thôi, cuộc hôn nhân này cuối cùng có thành hay không còn chưa chắc.” Trang Lan nói một câu nhẹ bẫng.
Lâu Nguyệt nhìn Tang Tửu: “Mặt cô ta dày thật sự, rõ ràng có chồng chưa cưới rồi mà còn muốn theo đuổi anh trai cậu.”
“Mắt anh trai tới không kém thế.” Tang Tửu bỗng lên tiếng.
Cũng không thể nói được tại sao, cô cứ cảm thấy Nhan Gia không xứng với Ôn Quý Từ, không chỉ Nhan Gia mà rất nhiều cô gái khác cô cũng cảm thấy không làm sao xứng với Ôn Quý Từ được.
Một lúc sau, Hình Tu nắm tay Nhan Gia đi ra chính giữa, mặt nở nụ cười tươi: “Các vị, tôi muốn tuyên bố một chuyện.”
Tiếng ồn dần lặng, mọi người đều nhìn về phía hai người họ.
Hình Tu giơ hai bàn tay đang nắm chặt lên, anh ta dịu dàng nhìn thẳng vào Nhan Gia: “Tôi nghĩ, tôi đã tìm được người muốn đồng hành với tôi trọn đời…”
Nhan Gia xấu hổ cúi đầu, nhưng sống lưng lại thẳng tắp.

Cho dù người khác không công nhận cô ta thì có làm sao, chỉ cần Hình Tu thích cô ta là đủ rồi.
Hình Tu đang muốn nói tiếp thì lúc này, một giọng nữ giận dữ la lên, chọc thủng bầu không khí: “Không được, em không đồng ý.”
Mọi người nhìn ra cửa, một cô gái từ ngoài cửa đi vào, cô ta mặt mày sa sầm, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Mặt Nhan Gia trắng bệch, cô ta nhận ra người này, là Hình Vi – em gái của Hình Tu, trước giờ cô ta và Hình Vi không hợp nhau.
Hình Tu cau mày, mặc dù Hình Vi không thích Nhan Gia, nhưng chưa từng không biết lễ phép như bây giờ.
Hình Vi lạnh lùng nói: “Anh, cô ta không thể trở thành chị dâu em được.”
Hiện trường xôn xao, Nhan Gia đã gả vào nhà họ Hình rồi, bây giờ em chồng ra mặt phản đối, chuyện này là sao?
Nhan Gia kiềm cơn giận, cô ta gắng gượng dịu giọng nói: “Có phải em hiểu làm gì không? Có gì chúng ta về nhà nói…”
“Cô câm miệng cho tôi.” Hình Vi quay đầu, thốt ra mấy chữ chẳng chút nể tình.
Đáy mắt Nhan Gia lóe lên vẻ căm hận, cô ta nhìn Hình Tu với vẻ vô cùng tủi thân.
Hình Tu thấy vẻ mặt của Nhan Gia thì trách: “Hình Vi, em quá đáng rồi đấy.”
Hình Vi cười khẩy một tiếng: “Anh, anh đối đầu với cả nhà, khăng khăng làm theo ý mình rồi cưới cô ta thì cũng thôi đi, giờ con khốn này phá hoại cuộc hôn nhân của em, anh nói xem có phải em nên tìm cô ta tính sổ không?”
Người có mặt ở đó đều biết Hình Vi đã hứa hôn với nhà họ Chu, mặc dù hai nhà liên hôn vì lợi ích, nhưng đều có tình cảm với nhau, xem như một cặp xứng đôi vừa lứa.
“Hôn nhân của em làm sao?” Hình Tu cũng rất ngạc nhiên.
Hình Vi chỉ vào Nhan Gia, tức giận nói: “Anh hỏi người phụ nữ này xem rốt cuộc là chuyện gì, tại sao lại đắc tội với nhà họ Ôn?”
“Nhà họ Chu biết chúng ta chọc giận nhà họ Ôn nên chấm dứt hợp tác rồi.” Cô ta càng nói càng giận: “Bây giờ nhà họ Chu còn kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với em.


Anh nói xem, cô ta có phải sao chổi không?”
Vừa dứt lời, hiện trường yên tĩnh.
Nhà họ Ôn? Nhắc đến nhà họ Ôn, mọi người chỉ nghĩ đến một người, là Ôn Quý Từ.
Ôn thái tử xưa này lạnh lùng, trên thương trường thủ đoạn dứt khoát.
Người biết chuyện không lên tiếng, những người khác thì mặt đầy ngờ vực, chuyện này liên quan gì đến Ôn thái tử?
Nhưng Lâu Nguyệt và Trang Lan lần đầu nghe nói đến chuyện này, hai người nhìn Tang Tửu, tò mò hỏi: “Tiểu Tửu, Nhan Gia làm chuyện gì rồi?”
Tang Tửu lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Gia ngày càng lạnh lùng.

Cô cũng không biết Nhan Gia đã làm gì khiến Ôn Quý Từ tức giận như vậy.
Trang Lan lạnh lùng nói: “Không cần đoán cũng biết, Nhan Gia lại quấn lấy anh Tang Tửu, anh Tang Tửu ra tay làm gì đó rồi.”
Hình Vi quả thực muốn đi tới xé Nhan Gia ra: “Cô phá hỏng chuyện hôn nhân của tôi, bây giờ còn muốn kết hôn với anh tôi, cô cũng không nghĩ xem cô có xứng để bước vào cửa nhà họ Hình hay không?”
Sắc mặt Nhan Gia trắng bệch, cô ta cũng không ngờ Hình Vi hoàn toàn không hề nể mặt cô ta.
“Hình Vi, cô ấy là chị dâu em, em có thái độ gì thế này?”
Mặc dù Hình Tu không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vẫn bảo vệ Nhan Gia: “Mau xin lỗi chị dâu em đi!”
Hình Vi mặt mày chẳng cảm xúc gì, cười nói: “Xin lỗi chứ gì.”
Ngay sau đó, cô ta tiến tới mấy bước, mạnh tay vả thẳng vào mặt Nhan Gia.
‘Chát’, Nhan Gia ôm mặt hét lên rồi ngã xuống đất.

Hình Vi dùng hết sức, mặt Nhan Gia lập tức sưng lên.
Không khí vang lên tiếng thở gấp, Nhan Gia vô cùng xấu hổ và tức giận, cô ta che mặt nhìn phía trước, ánh mắt khựng lại, cô ta nhìn thấy Tang Tửu.
Tang Tửu đứng trong vầng sáng tối đan xen, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Mặt Tang Tửu xinh đẹp như hoa hồng, nhưng vẻ mặt lại lạnh tanh, đầy tôn quý và kiêu ngạo.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tang Tửu, hệt như nhìn lên những bông tuyết trên bầu trời xa không thể với tới.

Tuyết rơi xuống đất, tất thảy đều hóa thành bùn ngay dưới chân Tang Tửu.
Còn cô ta ngã trong vũng bùn, vô cùng nhếch nhác.

Nhưng điều khiến cô ta xấu hổ là ánh mắt Tang Tửu nhìn cô ta, không có thương hại, không có mỉa mai, thậm chí chẳng chút gợn sóng.
Cô ta thật sự thua không còn mảnh giáp.
Ôn Quý Từ bảo vệ Tang Tửu là thế, mà cho dù Hình Tu muốn bảo vệ cô ta thì bây giờ cô ta vẫn trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Hình Tu đau lòng đỡ Nhan Gia dậy, lúc này, một giọng nữ gay gắt bỗng vang lên: “Ầm ĩ đủ chưa?”
Mọi người quay đầu thì thấy Dư Dung – mẹ của Hình Tu.
Dư Dung nén cơn giận, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh: “Để mọi người chê cười rồi, chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa, A Tu sẽ tiếp tục tiếp đãi mọi người.”
Lúc này Dư Dung nhìn Hình Vi và Nhan Gia, trầm giọng nói: “Hai đứa theo mẹ.”
Hình Tu lo lắng cho Nhan Gia, anh ta cũng muốn đi theo, Dư Dung biết suy nghĩ của anh ta, trước khi đi thì quay đầu nhìn Hình Tu: “Con ở lại đây.”
Hình Tu chỉ đành thôi.
Mấy người rời đi, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lâu Nguyệt bỗng lên tiếng: “Sao tớ cảm thấy hơi hả giận nhỉ? Có phải tớ xấu xa quá không?”
“Cậu xấu xa chỗ nào?” Tang Tửu biếng nhác nói: “Cô ta tự làm tự chịu thôi.”
Tang Tửu nghĩ ngợi, nói: “Tớ đi toilet.”
Cô định đi theo xem thử, dù sao chuyện có liên quan đến Ôn Quý Từ, không hiểu sao trong lòng cô không yên tâm.
Tang Tửu nhanh chóng đi theo, cô nhìn mấy người Hình Vi đi đến hành lang, bầu không khí giằng co.
Giọng Hình Vi nức nở: “Mẹ, hôn ước của con làm thế nào bây giờ?”
“Về rồi nói.” Dư Dung cũng sứt đầu mẻ trán vì chuyện này.
Nhan Gia im lặng vài giây, lớn gan lên tiếng: “Mẹ, con có thể giải thích chuyện này…”
Nghe giọng Nhan Gia, Dư Dung đã tức càng thêm tức, bà ta quay đầu giáng một cái tát: “Ai cho cô gọi tôi là mẹ?”
Mặt truyền đến cơn đau, Nhan Gia không dám tin che mặt lại, đây là lần thứ hai cô ta bị đánh trong tối nay.

Dư Dung giận dữ nói: “Cô lấy đâu ra can đảm mà dây vào nhà họ Ôn? Ôn Quý Từ không phải người dễ chọc, rốt cuộc cô đã làm gì?”
Tang Tửu nghe thấy tên Ôn Quý Từ, đôi đồng tử vô thức co lại.
Trước giờ khó mà phân biệt được Ôn Quý Từ vui hay giận, rốt cuộc Nhan Gia đã làm chuyện gì quá đáng?
Đối diện với lời chỉ trích của Dư Dung, Nhan Gia hoàn toàn không nói nên lời.

Bởi vì cô ta biết, một khi cô ta nói chuyện đó ra thì chuyện đáng sợ hơn sẽ đợi cô ta.
“Nhà mấy người sớm đã suy tàn rồi, một gia tộc phá sản mà còn không biết xấu hổ bám vào nhà nhà chúng tôi, tôi xem như bố thí cho cô như một đứa ăn mày.”
Gia tộc phá sản? Ăn mày? Mặt mày Nhan Gia trắng bệch.
Dư Dung cười khẩy: “Cho dù cô với A Tu đính hôn thì cô vẫn là một đứa con của gia tộc phá sản tầm thường quê mùa thôi.

Bắt đầu từ hôm nay, chẳng những nhà họ Ôn không tha cho cô mà nhà họ Hình cũng chẳng tha cho cô đâu.”
Trước khi rời đi, Dư Dung để lại một câu: “Cô không được bước vào nhà họ Hình dù chỉ nửa bước nữa, nếu để tôi phát hiện cô lén lút liên lạc với Hình Tu thì cô cút khỏi đây đi.”
Sắc mặt Nhan Gia vô cùng khó coi, cô ta vốn cho rằng tối nay cô ta có thể trở mình, không ngờ lại chịu nhiều sỉ nhục như vậy.
Nhưng cô ta không biết, cô ta sắp mất cả con cờ cuối cùng là Hình Tu rồi.
Tiếng nói lọt vào tai Tang Tửu, cô dằn suy nghĩ, quay trở lại bữa tiệc.
Xảy ra chuyện này, tất nhiên bữa tiệc kết thúc trong không vui.
Lúc về nhà, Ôn Quý Từ lái xe đến đón Tang Tửu.

Mặc dù Ôn Quý Từ không đến bữa tiệc, nhưng đề tài vừa rồi đều xoay quanh anh.
Tang Tửu không muốn thu hút nhiều sự chú ý nên lập tức lên xe, dứt khoát nói: “Anh mau lái xe đi, em muốn về nhà sớm một chút.”
Vừa dứt lời, cô nhận ra giọng mình hơi gấp gáp.
Quả nhiên Ôn Quý Từ muốn làm ngược lại cô, người anh ngả ra sau: “Anh là tài xế của em?”
Tang Tửu lười so đo với anh, cô ngồi ở ghế phụ lái, dáng vẻ anh thích thì lái không thì thôi.
Anh cũng không chọc cô nữa, giẫm chân ga, lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Chuyện xảy ra ở bữa tiệc vẫn quanh quẩn trong đầu Tang Tửu, chẳng phải Nhan Gia luôn thích Ôn Quý Từ à, sao lại đắc tội với anh rồi?
Tang Tửu càng nghĩ càng thấy tò mò, không khỏi nhìn qua Ôn Quý Từ.
Anh không quay đầu, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Tang Tửu bỗng thấy chán, cô dời mắt đi, tiếp tục nghĩ nhưng vẫn không có câu trả lời.
Lại nhìn lén lần nữa.

Ôn Quý Từ cảm nhận được người bên cạnh không yên, anh quay đầu sang, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Tang Tửu nghẹt thở, bỗng sững người, tất cả ngờ vực trong đầu đều nghẹn ứ trong miệng.
Đôi mắt đen kịt của Ôn Quý Từ nhìn cô, giọng nói đè nén: “Em nhìn cái gì?”
Những gì muốn hỏi bỗng quên mất sạch, Tang Tửu buộc miệng nói: “Đừng tự kỷ, chắc không phải anh cho rằng em đang nhìn mặt anh đấy chứ?”
Ôn Quý Từ nhếch mếp, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, hệt như đang đáp lại câu nói vô lý của cô.
Xe lái vào Cầm Thủy Loan, cuối cùng Tang Tửu hỏi: “Có phải anh đang nắm thóp Nhan Gia không?”
Ôn Quý Từ không đáp, vẻ mặt anh không rõ nông sâu dưới màn đêm mờ mịt.
Xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nhà rồi.

Ôn Quý Từ không xuống xe, anh ngồi đó, lấy điện thoại ra, ngón tay chạm vào màn hình, ấn mấy cái.
Tang Tửu đang định mở cửa, phía sau truyền đến một câu thản nhiên: “Chẳng phải em cũng bị anh nắm thóp à?”
Tang Tửu bỗng có dự cảm không lành, cô quay đầu, trên màn hình lại xuất hiện bức ảnh Ôn Quý Từ đã lấy ra uy hiếp cô tận mấy lần.
“Em còn nhớ em trộm ngủ trên giường anh không?” Ôn Quý Từ nhìn vẻ mặt cô, phì cười: “Trông thế này là vẫn chưa quên.”
“Trả cho em.” Tang Tửu tức giận, vươn tay ra, thoáng cái chỉ bắt lấy không khí.
Ôn Quý Từ cong ngón tay, đơn giản dễ dàng cầm điện thoại trong tay, tỏ ý với cô: “Xuống xe đi.”
Lại một cuộc tranh đấu với Ôn Quý Từ.

Tang Tửu, chết.
Tang Tửu chuồn về phòng, cô không nghĩ tới Nhan Gia nữa, lực chú ý đã hoàn toàn chuyển sang bức ảnh kia rồi.
Tình trạng như tối nay đã từng xuất hiện không chỉ một lần, không thể cứ để Ôn Quý Từ giỏ trò cũ mãi được.
Không được, cô phải nghĩ ra cách khác thôi.
Tang Tửu suy nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên.
Nếu Ôn Quý Từ uống say, có phải cô sẽ có cơ hội đến phòng anh xóa bức ảnh đi không?
Tang Tửu lập tức đứng lên, chạy vào bếp lấy một chai rượu và hai cái ly.

Cô đi đến cửa phòng Ôn Quý Từ, gõ cửa: “Anh.”
“Vào đi.”
Tang Tửu đẩy cửa đi vào, Ôn Quý Từ ngước mắt nhìn cô.


Tang Tửu cầm rượu, lắc lắc với Ôn Quý Từ: “Anh, tối nay chúng ta uống rượu đi.”
“Sao tự dưng muốn uống rượu?”
“Bữa tiệc hôm nay em không uống nên muốn về nhà uống một ly.” Tang Tửu tìm đại một cái cớ.
Ánh mắt Ôn Quý Từ hơi lay động: “Thế à…”
Tang Tửu lập tức rót hai ly rượu, một ly cầm trong tay mình, ly kia đưa cho Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ cầm ly rượu, kề bên môi, nhưng anh lại chần chừ không uống.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu: “Em không uống à?”
“Ai nói em không uống?” Tang Tửu chột dạ nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, một ngụm cực ít.
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ: “Em uống rồi, đến anh đấy.”
Ôn Quý Từ trầm ngâm cười, uống hết một ly rượu, ánh mắt anh nhìn Tang Tửu sáng hơn đôi phần.

Cô cầm ly rượu đi, nhanh chóng rót thêm ly nữa, vô cùng tích cực đưa tận tay Ôn Quý Từ.
Anh từ tốn hỏi: “Bắt anh uống nhiều vậy, không sợ anh say à?”
Tang Tửu oán thầm, em mong anh say còn không hết ấy chứ, uống say rồi anh nằm bẹp dí ra đấy thì em có thể xóa ảnh rồi.
Nhưng Tang Tửu lại cười khanh khách nói: “Có gì mà em phải sợ chứ.”
Ôn Quý Từ thấp giọng cười, giọng nói khẽ như đang thì thầm: “Nhưng anh sợ…”
Anh sợ anh say rồi thì những ảo tưởng trong lòng sẽ giơ nanh múa vuốt bao trùm lấy anh.
Tang Tửu nghe không rõ: “Gì cơ?”
Ôn Quý Từ phớt lờ cô, bắt đầu một mình uống rượu.

Không cần Tang Tửu rót anh cũng uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc đã uống hết một chai.
Ôn Quý Từ bỗng cau mày, giơ tay ấn đầu mày: “Đầu hơi đau.”
Tang Tửu mừng rỡ: “Anh say rồi, ngủ đi.”
Ôn Quý Từ gật đầu, vờ như đang say rượu, nằm xuống.
Tang Tửu không nhìn thấy, lúc cô ra khỏi phòng, tia sáng nơi đáy mắt Ôn Quý Từ sáng rỡ.
Một lúc lâu sau, Tang Tửu mới gõ cửa phòng Ôn Quý Từ: “Anh? Anh?”
Cô gọi mấy tiếng nhưng bên trong không ai đáp lại, Tang Tửu biết, chắc chắn Ôn Quý Từ đã ngủ say rồi.
Tang Tửu đẩy cửa đi vào, bên trong không bật đèn, Ôn Quý Từ nằm nghiêng trên giường, hơi thở đều đặn.

Cô không kiềm được cong môi cười, nhẹ nhàng đi đến bên giường, vươn tay lấy điện thoại.
Còn chưa chạm được vào điện thoại thì lúc này, bàn tay lạnh băng cầm lấy cổ tay Tang Tửu, kéo mạnh cô lên giường.
Bóng đen cao lớn bao trùm, hai người bỗng đổi vị trí cho nhau.
Cô nằm trên giường, còn Ôn Quý Từ chống tay hai bên, Tang Tửu hoàn toàn nằm giữa hai tay anh.

Trong đêm mờ tối, đường viền cổ của anh căng chặt, anh cụp mắt nhìn cô đăm đắm.
Mái tóc đen rũ trên trán anh, toát ra cảm giác giao thoa đặc biệt dưới ánh trăng.
Ôn Quý Từ đột nhiên phủ người xuống, dán sát bên tai Tang Tửu.

Hơi thở phả ra hơi nóng, hệt như ngọn lửa đang bùng cháy, lúc chạm đến làn da cô khiến cô không khỏi run rẩy.
“Chậc, tóm được một tên trộm rồi.”
Tang Tửu kinh ngạc, rõ ràng cô nhìn thấy Ôn Quý Từ say rồi, bây giờ là sao đây?
Tang Tửu ngạc nhiên: “Anh… anh… anh không say?”
Ôn Quý Từ im lặng nhìn chằm chằm vào Tang Tửu.
Lúc mặt anh không có cảm xúc gì thì giống hệt như một vị thần đứng ở trên cao, không tình cảm không yêu đương, không gì bước vào trái tim anh được.
Có lẽ là vì say, lúc này, trong đôi mắt đào hoa trước nay luôn lạnh lùng đó tỏa ra vầng sáng rung động lòng người, ngay cả đôi môi mỏng cũng mang theo sắc đỏ đầy mê hoặc.
Khoảnh khắc này, vị thần tôn quý rơi xuống trần gian, năm giác quan đều bị cuốn theo chuyện phàm trần.

Thế nhưng anh lại cam tâm tình nguyện trầm luân, đắm say không tỉnh.
Lúc này, Ôn Quý Từ đột nhiên giơ tay, bàn tay với các khớp xương rõ ràng lướt qua cổ Tang Tửu, chạm vào làn da mềm mại đó.
Như tán tỉnh, tựa vuốt ve.
“Trong mắt em, tửu lượng của anh kém thế sao?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Tang Tửu có thể nhìn rõ làn da của Ôn Quý Từ.
Sắc đỏ từ cổ Ôn Quý Từ lan ra, lướt qua yết hầu của anh, đáy mắt mờ mịt toát ra cảm xúc triền miên lưu luyến.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu đăm đắm, anh vốn nên thả cô đi, nhưng lại để mặc cho hơi men len lỏi vào từng sợi dây thần kinh của anh.
Đột nhiên, cuối cùng anh cũng cử động, nhưng anh lại càng thấp người xuống, một tay nắm cằm Tang Tửu.
Trong phòng mờ tối không chút ánh sáng, Ôn Quý Từ khẽ cong môi, giọng nói chếch choáng men say trầm thấp phát ra: “Nói đi, nửa đêm lén leo lên giường anh, em có ý đồ gì với anh?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi