ÔN NHU LUÂN HÃM


Nghe thấy câu trả lời của Ôn Quý Từ, không biết tại sao trong lòng Tang Tửu có nỗi buồn khó mà giải thích được, thế những cô lại không thể nói rõ được tại sao lại thế.
Tang Tửu dằn lại cảm xúc, nói: “Anh, muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Ôn Quý Từ cõng Tang Tửu, băng qua vườn hoa quay về đại sảnh.
Anh để Tang Tửu xuống, chân Tang Tửu chạm đất, cô quay lại nhìn Ôn Quý Từ, cười nói: “Anh ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Ôn Quý Từ nhìn bóng lưng Tang Tửu, đáy mắt chất chứa cảm xúc sâu đậm.
*
Từ sau khi Tang Tửu bị thương ở đoàn phim, Ôn Quý Từ luôn quan tâm đến lịch trình của cô.
Trong phòng làm việc của trợ lý tổng tài có trợ lý Mạnh, anh ta sẽ liên hệ với studio của Tang Tửu trước, mọi lịch trình phải được cho phép thì mới có thể sắp xếp.
Trước đó, vì nhà họ Ôn không đồng ý để Tang Tửu vào làng giải trí, thế nên Tang Tửu chỉ ký hợp đồng với một công ty không nhỏ cũng chẳng lớn.
Dưới trướng chị Hân có rất nhiều nghệ sĩ, nếu phải quan tâm đến từng người thì cũng chẳng lo nổi.
Lúc trợ lý Mạnh đến tìm chị Hân thì chị ta mới biết mình đã sơ suất bỏ bê vị đại tiểu thư này.
Hầu hết các nghệ sĩ nữ xinh đẹp đều là người đẹp nhưng nghèo khổ gì đó muốn vào showbiz nỗ lực phấn đấu, nhưng Tang Tửu thì hoàn toàn là tiểu thư nhà giàu vào giới để trải nghiệm cuộc sống.
Công ty quản lý lập tức đưa Tang Tửu lên làm đối tượng được quan tâm số một, à không, đối tượng quan tâm đặc biệt.
Trước đây Tang Tửu không được công ty coi trọng, bây giờ có tài nguyên tốt thì sẽ suy nghĩ đến Tang Tửu đầu tiên.
Nếu không vị thái tử nhà họ Ôn kia nổi giận thì cả cái công ty này đừng mong lăn lộn trong giới nữa.
Quý nhân của Tang Tửu được xem là ngôi sao hàng đầu, quay bộ phim truyền hình đầu tiên, Tông Ngộ ở cùng đoàn phim đã giới thiệu cho cô tài nguyên chương trình tạp kỹ.
Ekip sản xuất là đội ngũ cốt cán trong giới, dàn khách mời cũng rất mạnh.
Lúc tổ chương trình liên hệ, studio của Tang Tửu không trực tiếp đồng ý mà liên lạc với trợ lý Mạnh trước.
Hình thức hợp đồng và danh sách khách mời đều gửi đến cho trợ lý Mạnh, anh ta mang tài liệu đã in sẵn đi vào phòng làm việc của tổng tài.
Trợ lý Mạnh: “Ôn tổng, có một chương trình tạp kỹ muốn tìm Tang Tửu tiểu thư.”
Ôn Quý Từ ngừng việc đang làm, nhận lấy tài liệu, cúi đầu đọc vài trang.

Càng đọc thì đầu mày càng cau chặt: “Danh sách khách mời có vấn đề.”
Trợ lý Mạnh: “Cổ Sa, Nghiêm Mô đều từng ầm ĩ không vui với tiểu thư, còn Khâu Nhiễm thì lần trước hại Ôn Thị.”
“Với cả Tông Ngộ…” Trợ lý Mạnh nghĩ ngợi: “Chương trình này là do anh ta giới thiệu, tổ chương trình cũng từng nói sẽ không sắp xếp kịch bản cho Tang tiểu thư.”
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì cũng có thể cảm nhận được ý đồ xấu của tổ chương trình.
Mấy lần Tang Tửu lên hot search đều không phải tin tức tích cực gì, bây giờ nhóm khách mời đều tập trung lại, chắc chắn là muốn lợi dụng mâu thuẫn của Tang Tửu với mấy khách mời này để làm ầm ĩ lên.
Cho dù tổ chương trình nói không có kịch bản, nhưng lúc thật sự phát sóng thì sẽ cắt ghép ác ý, bôi nhọ Tang Tửu, lấy cô ra sao tác chẳng phải rất đơn giản à?
Người chịu tổn thương không phải mấy ngôi sao có tên tuổi và chỗ đứng vững chắc trong giới kia, chỉ có mỗi Tang Tửu thôi.
“Từ chối đi, bảo quản lý đừng nói chuyện này với Tang Tửu.”
Ôn Quý Từ biết tính Tang Tửu, cô kiêu ngạo, không sợ đối mặt với sự tấn công của truyền thông, nhưng anh không đành lòng nhìn cô bị người khác lợi dụng.
Trợ lý Mạnh gọi cho quản lý của Tang Tửu, họ không có quyền kiểm soát tuyệt đối lịch trình của Tang Tửu.
Bên phía Ôn Thị đã không đồng ý thì studio cũng sẽ không nhận chương trình này, lập tức từ chối lời mời của .
Vài ngày trước khi chương trình bắt đầu, Tông Ngộ biết tin Tang Tửu sẽ không tham gia chương trình.
Trước đó anh ta đã nói rõ với tổ chương trình, Tang Tửu làm khách mời là chuyện gần như chắc chắn.
Nếu không phải vấn đề ở tổ chương trình, vậy thì là do công ty quản lý của Tang Tửu.
Nhưng cũng không phải vấn đề về lịch trình, tài nguyên Tang Tửu có thể nhận không nhiều, lịch trình của cô không kín đến thế.

Theo lý mà nói, studio không thể nào từ chối chương trình này được.
Vậy thì sai sót ở chỗ nào?
Mí mắt Tông Ngộ giật giật, trong đầu lóe lên khuôn mặt lạnh lùng đó.
Là Ôn Quý Từ làm sao? Dục vọng kiểm soát của Ôn Quý Từ với Tang Tửu vượt xa tưởng tượng của anh ta, thậm chí can thiệp vào cả công việc của cô…

Có lẽ là để xác minh suy đoán của mình, cũng có lẽ là vì lòng riêng khác, Tông Ngộ mở danh bạ, ngón tay dừng lại ở cái tên Tang Tửu một lúc.
Vào đoàn chưa được mấy ngày là anh ta đã lưu số điện thoại của Tang Tửu rồi, số điện thoại này nằm trong danh bạ rất lâu, cho đến hôm nay mới gọi đi lần đầu.
“Tang Tửu, tôi là Tông Ngộ.”
Tông Ngộ giới thiệu đơn giản về nội dung chương trình , đúng như anh ta đoán, Tang Tửu hoàn toàn không biết chuyện tổ chương trình tìm cô.
Tông Ngộ không nói kỹ về tình huống phức tạp của hợp đồng trước đó, anh ta bỏ qua studio của Tang Tửu, bảo người của tổ chương trình liên lạc trực tiếp với Tang Tửu.
Trước khi Ôn Quý Từ biết chuyện, Tang Tửu đã ký hợp đồng.
Việc này quyết định gấp gáp, Tang Tửu cũng không biết tại sao, người của tổ chương trình muốn cô ký hợp đồng ngay hôm đó, bảo là thời gian của chương trình rất gấp, quyết định sớm chút thì tốt hơn.
Tang Tửu nghe nhân viên công tác lải nhải một lúc, ký hợp đồng xong, lúc về nhà thì đêm đã về khuya rồi.
Lúc Tang Tửu ở cửa thay giày thì đèn trong phòng Ôn Quý Từ vẫn sáng.
Cô không muốn quấy rầy anh nên đã nhẹ chân nhẹ tay hết mức.

Như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng Ôn Quý Từ mở ra.
Nhiệt độ trong nhà khá cao, không biết có phải ảo giác của Tang Tửu hay không mà không khí đột nhiên lạnh lẽo.
Tang Tửu thay dép lê xong thì ngước mắt nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, anh chưa ngủ à?”
Ôn Quý Từ đi về phía cô, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ đó là một khoảng u tối, thăm thẳm như không chút tia sáng.
Giọng anh vừa từ tính vừa trầm thấp: “Hôm nay về muộn vậy?”
Tang Tửu không hề nhận ra, nghiêm túc giải thích: “Em đi ký một hợp đồng chương trình tạp kỹ nên mới muộn.”
Tang Tửu đã không còn phòng bị gì với Ôn Quý Từ, tất nhiên cô cũng không có bí mật gì phải giấu anh, nói thẳng ra hết.
“Tổ chương trình rất nhiệt tình.” Mặc dù Tang Tửu thấy lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Hiệu suất của họ rất cao, buổi chiều vừa đến tìm em là buổi tối ký xong hợp đồng luôn.”
Ôn Quý Từ càng nghe thì ánh mắt càng sa sầm, đợi Tang Tửu nói xong, cô nhìn nhìn thấy mắt anh u ám, trong đôi mắt đen láy như bao phủ bóng tối.
Anh không hề tỏ ra không hài lòng, nhưng Tang Tửu vẫn nhạy cảm, như cảm nhận được cảm xúc của anh: “Anh, anh sao vậy?”
Tang Tửu cau mày, vươn tay đến trán Ôn Quý Từ: “Có phải khó chịu ở đâu không?”
Ôn Quý Từ nắm lấy cổ tay cô, giọng nói khàn đặc, như đang kiềm nén gì đó: “Anh không sao.”
“Tang Tửu mệt rồi nhỉ, ngủ sớm một chút.” Ôn Quý Từ nói chậm lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong đáy lòng.
Ôn Quý Từ biết là ai làm, chính vì như vậy cho nên anh mới càng tức giận hơn, nhưng anh sẽ không thể hiện ra ngay trước mặt Tang Tửu.
Cô không cần biết gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn để anh bảo vệ là được rồi.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu vào phòng, sau đó anh mới đến thư phòng, cho người tìm cách liên lạc với Tông Ngộ.
Trong vài phút ngắn ngủi, Ôn Quý Từ gọi cho Tông Ngộ, đầu kia điện thoại hơi ồn, có vẻ anh ta vừa kết thúc một hoạt động.
Ôn Quý Từ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Ôn Quý Từ.”
Tông Ngộ im lặng chốc lát, sau đó hiểu ý đồ của cuộc điện thoại này: “Muộn thế này mà Ôn tổng gọi đến là vì Tang Tửu nhỉ.”
Giọng Ôn Quý Từ rất lạnh lùng, hùng hổ nói: “Anh đã biết tôi sẽ tức giận mà còn tự tiện quyết định giúp Tang Tửu nhận tài nguyên?”
“Ôn tổng, Tang Tửu là một người trưởng thành.” Tông Ngộ rất bình tĩnh: “Cô ấy có quyền lựa chọn cuộc đời của mình.”
Ẩn ý là Ôn Quý Từ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Tang Tửu, và anh không nên dùng thân phận anh trai để xâm phạm vào không gian sống của cô.
Ôn Quý Từ không bị những lời của Tông Ngộ làm rối suy nghĩ, anh rất thẳng thắn: “Tôi lại muốn hỏi xem, anh cứ muốn để Tang Tửu tham gia cùng một chương trình với anh là có ý gì?”
Tông Ngộ: “Tài nguyên của Tang Tửu rất tốt, cô ấy cần một bệ đỡ, cũng cần một cơ hội.”
“Đợi đến khi chương trình phát sóng, để Tang Tửu chịu sự tấn công của dân mạng.” Ôn Quý Từ ép sát từng bước: “Đây chính là cái mà anh gọi là suy nghĩ vì Tang Tửu sao?”
Tông Ngộ sững sờ, vô thức phản bác: “Tổ chương trình sẽ không sắp xếp kịch bản cho cô ấy…”
Ôn Quý Từ ngắt lời Tông Ngộ, anh chỉ muốn cảnh cáo anh ta, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.
“Anh là người biết được danh sách khách mời sớm nhất đúng chứ, tôi nghĩ chắc chắn anh biết, một khi danh sách công khai thì bên ngoài sẽ bàn tán thế nào.”
Tông Ngộ không lên tiếng, anh ta đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng lúc đó đã bị suy nghĩ khác lấn át.
Anh ta chỉ hi vọng Tang Tửu sẽ dùng thực lực của cô để thay đổi ấn tượng trong lòng công chúng.
Vẻ mặt Ôn Quý Từ căng chặt: “Để tôi đoán xem, anh làm vậy là có lòng riêng gì? Chỉ vì tạo cơ hội gặp mặt Tang Tửu, anh để cô ấy vào vòng xoáy của dư luận.” Ôn Quý Từ cười khẩy: “Sự quan tâm của anh đúng là rẻ mạt đấy.”
Tông Ngộ hỏi lại: “Ôn tổng, anh là anh trai của Tang Tửu, anh không biết bảo vệ cô ấy quá đà không phải là một chuyện tốt sao?”

“Anh Tông, anh không phải người nhà họ Ôn, miễn cưỡng thì cũng chỉ là đồng nghiệp của Tang Tửu mà thôi.” Ánh mắt Ôn Quý Từ đen kịt như đêm tối: “Anh có tư cách nghi ngờ chất vấn sao?”
Tông Ngộ: “Là một người bạn, tôi chỉ quan tâm đến Tang Tửu thôi.”
“Bắt đầu từ bây giờ, lấy sự quan tâm không hề lý trí đó của anh lại đi, đừng tự cho mình đúng mà can thiệp vào chuyện của Tang Tửu.”
“Bây giờ Tang Tửu không chịu bất cứ tổn thương gì cả.” Ôn Quý Từ nói: “Tôi tạm thời bỏ qua cho anh một lần.”
Hợp đồng đã ký rồi, vậy thì vi phạm hợp đồng thôi, với Ôn Thị mà nói, một khoản đền bù vi phạm hợp nhỏ bé chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng thái độ của Tông Ngộ với Tang Tửu đã năm lần bảy lượt thử thách giới hạn của Ôn Quý Từ, thế nên anh phải để người nào đó biết rõ thân phận của mình.
Ôn Quý Từ ngẩng đầu, nhìn vào đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua, thoáng cái đã được mười phút kể từ lúc bắt đầu cuộc gọi này rồi.
Chính vì Tông Ngộ tự cho là mình đúng khiến anh lãng phí mất mười phút trong đời, nói chuyện với một người không tự mình biết mình thế này đúng là tốn nước bọt.
“Thời gian của tôi quý giá, cuối cùng nhắc lại anh một câu.

“Sau này đừng giở trò trước mắt tôi.

Tôi nghĩ anh biết rất rõ năng lực của Ôn Thị, cho dù chương trình đã phát sóng rồi, chỉ cần một câu của tôi thôi là có thể khiến nó hoàn toàn biến mất.

Anh hiểu chưa?”
Đầu kia điện thoại yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở, một lúc lâu sau, Tông Ngộ mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Lần này, anh ta không tiếp tục giải thích cho mình nữa, cũng không cố gắng phản bác lại Ôn Quý Từ.
Tông Ngộ chỉ mạo hiểm một lần, muốn xem thử rốt cuộc Ôn Quý Từ nghĩ thế nào về Tang Tửu, anh ta không ngờ sẽ gây ra hậu quả như vậy.
Anh ta chỉ ngày càng cảm thấy, có lẽ suy đoán của anh ta là thật.
*
Tang Tửu không hề hay biết cuộc nói chuyện này của Ôn Quý Từ và Tông Ngộ.
Hôm sau, sau khi Tang Tửu đi làm, Ôn Quý Từ cho người thông báo với người của studio, để họ mang phí đền bù vi phạm hợp đồng đi hủy bỏ hợp đồng.
Tang Tửu làm việc xong là đến buổi tối, cô về nhà hơi muộn.
Cô vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của chị Hân quản lý: “Tang Tửu, chương trình kia huỷ rồi.”
“Tại sao?”
Lúc biết tin chị Hân cũng rất sốc, nhưng chị ta không nói nhiều: “Là Ôn tổng hủy giúp cô, phí vi phạm hợp đồng cũng là Ôn tổng đền bù.”
Tang Tửu cúp điện thoại, cô suy nghĩ cẩn thận, tại sao Ôn Quý Từ lại làm vậy?
Tang Tửu nghĩ ngợi, đứng lên đi đến phòng Ôn Quý Từ, cô mở cửa đi thẳng vào trong, ngồi bên giường Ôn Quý Từ.
“Anh, quản lý nói với em là anh hủy chương trình tạp kỹ giúp em rồi.”
Ôn Quý Từ nghênh đón ánh mắt của Tang Tửu, không né tránh: “Là anh làm.”
Anh trầm giọng nói: “Em muốn xem chương trình này còn mời ai không?”
Tang Tửu suy nghĩ, ngoài cô ra còn có Nghiêm Mô, Cổ Sa, Khâu Nhiễm… Cô đột nhiên hiểu ra ý của Ôn Quý Từ.
Trong lòng Tang Tửu ấm áp: “Anh, anh làm đúng lắm.”
Nhận được sự tán thành của Tang Tửu, Ôn Quý Từ thở phào một hơi.

Anh nhìn Tang Tửu vài giây, bỗng nhớ tới những lời của Tông Ngộ.
Giọng nói lành lạnh và trầm thấp bỗng vang lên: “Nếu anh can thiệp vào cuộc sống của em thì em sẽ thế nào?”
Là anh thăm dò, cũng là nỗi lo lắng và bất an của anh.
“Em luôn tin tưởng anh.” Tang Tửu cười, cô hoàn toàn tin tưởng Ôn Quý Từ.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Ôn Quý Từ sâu thẳm, mang theo tia sáng khiến người ta nhìn không thấu.
Anh lại lên tiếng, ẩn ý nói: “Nếu sau này anh làm ra chuyện mà em hoàn toàn không tưởng tượng được, em vẫn sẽ tin anh sao?”

Tang Tửu không hề nghĩ ngợi gì, cười càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên.”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ mấy giây, từng chuyện từng tuyện Ôn Quý Từ đã giúp cô trong quá khứ hiện lên trong đầu cô.
Cô bị toàn mạng mắng nhiếc, là anh gỡ tin tức xuống.

Cô bị bắt nạt, cũng là anh ra tay giúp cô.

Dây cáp bị đứt, vẫn là anh không hề do dự mà cứu cô…
Ôn Quý Từ làm nhiều chuyện vì cô như vậy, ánh mắt Tang Tửu hơi lay động.
Đột nhiên, Tang Tửu sáp tới, hai tay ôm lấy Ôn Quý Từ, rất khẽ khàng, rất nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Giây phút này, giọng cô hơi nghẹn ngào: “Anh, cảm ơn anh đã tốt với em như vậy…”
Trên đời có rất nhiều người tốt với cô, Ôn Hành Tri tốt với cô, Tang Mai cũng tốt với cô, bạn cô cũng rất tốt với cô, nhưng không biết tại sao trong lòng cô luôn cho rằng Ôn Quý Từ là một sự tồn tại đặc biệt.
Ôn Quý Từ sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, lúc này đây anh không say, cũng không phải mơ, là thực sự có thật.
Nhưng đáy lòng anh lại thấy chua xót, cảm xúc khó nói trào dâng trong tim.
Ôn Quý Từ cẩn thận dè dặt giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ nhấc, nhưng chỉ nhẹ nhàng đặt lên vai Tang Tửu.
Khoảnh khắc chạm vào lại hơi run rẩy, cứ thế yếu ớt ôm lấy cô, không tiến thêm cũng chẳng lùi lại, đó là sự chịu đựng lớn nhất của anh.
Tang Tửu vẫn ôm Ôn Quý Từ, không có chút mê hoặc nào, tì cằm lên bả vai anh.
“Con người em nhiều tất xấu lắm, tính em kiêu ngạo, thường hay cáu kỉnh, hoàn toàn không chịu được những chuyện chướng mắt.”
Trong lòng cô tràn đầy ấm áp: “Em có nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng anh lại bao dung cho em vô điều kiện.

Anh, anh tốt với em là thế, lỡ như…” Tang Tửu chợt im bặt.
Ôn Quý Từ lập tức gặng hỏi: “Lỡ như gì?”
Tang Tửu không nói, nhưng suy nghĩ lại cuồn cuộn không thể nào khống chế được.
Lỡ như em quen thì làm sao bây giờ? Lỡ như một ngày anh không còn bên em nữa thì phải làm thế nào?
Làm hòa với Ôn Quý Từ luôn là chấp niệm của cô, bây giờ cô đã hưởng thụ những điều tốt đẹp Ôn Quý Từ dành cho cô, nhưng cuộc đời dài như vậy, cô hoàn toàn không chấp nhận nổi kết quả mất đi anh.
Cô càng không thể nào nói rõ được, dục vọng chiếm hữu như có như không trong lòng cô là gì? Một khi nghĩ đến thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tang Tửu cụp mắt: “Lỡ như em lại cáu kỉnh rồi anh phớt lờ em thì phải làm sao?”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ gần như nói một cách chắc nịch: “Sẽ không có ngày đó.”
“Mãi mãi sẽ không có ngày đó.” Anh lại nhấn mạnh từng chữ.
Mùi hương của Tang Tửu quấn quýt ở chóp mũi Ôn Quý Từ, rõ ràng là cô ôm anh trước, nhưng anh lại mất hồn trước.
Một lúc sau, giọng Tang Tửu khe khẽ vang lên: “Lúc nhỏ người đó vứt bỏ em và mẹ, em biết mẹ không vui, nhưng em chưa từng nhìn thấy mẹ khóc.

Lúc đó mẹ luôn một mình ngẩn người, luôn gượng cười, em hi vọng biết bao có một người có thể cứu rỗi bà.”
Tang Tửu bình tĩnh nói ra chuyện quá khứ, nhưng lại khiến trái tim Ôn Quý Từ đau nhói.
“Em tiếp tục chờ đợi, có lẽ mong ước của em quá mãnh liệt, cuối cùng em cũng đợi được.”
Tang Tửu như nhớ ra gì đó, giọng cô mang theo ý cười: “Em đợi được chú Ôn đến bên mẹ, đợi được nụ cười lần nữa nở trên môi mẹ, được được lần nữa em có một gia đình mới, sau đó…” Tang Tửu chợt dừng lại.
Sau đó cô nhìn thấy Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ trẻ trung đứng giữa nơi quầng sáng và bóng tối giao thoa, chói lòa là thế, nổi bật là thế, là người khôi ngô nhất mà cô từng gặp trong đời này.
Giọng Tang Tửu lại vang lên: “Lúc em biết em có thể có một gia đình mới, anh không biết em vui thế nào đâu.

Tất thảy đều đẹp đẽ như thế, nhưng điều em tiếc nuối nhất đó là, rõ ràng em có một người anh trai nhưng từ đầu đến cuối quan hệ lại rất tệ.”
Sắc mặt Ôn Quý Từ hơi tái, anh không nói gì, chỉ tập trung lắng nghe.
“Em luôn nghĩ, rốt cuộc là em làm sai ở đâu? Em cố gắng suy nghĩ, cố gắng thay đổi, có thể đây là chuyện buồn nhất trong đời em.”
Giọng Tang Tửu hơi nghẹn ngào, cảm xúc của cô từng chút dâng trào, đau buồn như vậy, bơ vơ đến thế.
Đáy mắt Ôn Quý Từ lóe lên vẻ đau xót: “Em không sai, là anh làm chưa đủ tốt.”
Tính cô mạnh mẽ, anh thì ẩn nhẫn kiềm chế, hai người đều không phải người dễ dàng cúi đầu, nhưng lại luôn để sự kiêu ngạo làm tổn thương lẫn nhau.
Anh đã sớm hối hận, hối hận không nên vì tình cảm giấu trong lòng mà cố ý hờ hững với cô, khiến cô phải chịu đựng nhiều như vậy.
Tang Tửu ngẩn ngơ nói: “Thậm chí em còn nghĩ, lẽ nào là em họ Tang, anh họ Ôn, huyết thống của chúng ta đã định sẵn chúng ta là người xa lạ.


Vậy có phải có nghĩa là chúng ta mãi mãi sẽ không trở thành anh em thật sự?”
Cô không thể nào thay đổi được, họ không có cùng huyết thống là sự thật, cũng giống như cô không thể nào thay đổi được việc giữa hai người luôn có một bức tường cao khó mà trèo qua được.
Tang Tửu nghiêng đầu nhìn Ôn Quý Từ, như thể đêm nay muốn nói hết những lời trong lòng ra.
“Em cố ý chống lại anh, cố ý đối chọi gay gắt với anh là để thu hút sự chú ý của anh.”
Ôn Quý Từ ôm chặt cô, giọng nói ngày càng xót xa: “Anh biết, anh biết hết…”
Tang Tửu ngẩn ngơ nghĩ, đôi khi cô nghi ngờ, có phải trong mắt cô mọc gai hay không?
Cái gai đó mang tên Ôn Quý Từ, lúc cô không hề hay biết, nó đã lặng lẽ đâm sâu vào linh hồn cô.
Ôn Quý Từ ôm chặt Tang Tửu, thấp giọng nói từng câu: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Tang Tửu chợt hỏi một câu: “Anh, chúng ta sẽ là anh em cả đời, đúng không?”
Im lặng vài giây, anh thấp giọng đáp: “Ừm.”
Một lúc sau.
“Những lời em nói tối qua là thật, có thể trở thành em gái của anh, em thật sự rất vui, anh nghe thấy chưa?”
Lại một câu hỏi, Tang Tửu như rất muốn có được sự công nhận, cuối cùng cũng đến gần nỗi sợ hãi và sự mong đợi trong lòng cô, cô luôn lo được lo mất.
Tĩnh mịch, yên lặng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: “Ừm.” Giọng hơi run rẩy.
Tang Tửu cười, cô nhìn bóng tối, vẫn hơi căng thẳng, lại khẽ khàng nói: “Anh, hôm nay chúng ta có được xem là mở lòng không?”
Ôn Quý Từ mím môi, yếu ớt và nhợt nhạt: “Ừm.”
Ba tiếng ‘ừm’ liên tiếp.
Mỗi câu hỏi của Tang Tửu như là hình phạt dành cho anh, lăng trì trái tim anh, khoét vào da thịt anh.

Nhưng anh vẫn cười, nói ‘được’.
Tang Tửu nhẹ giọng nói: “Anh, trong bảy năm qua chúng ta không sống chung nhiều, nhưng bắt đầu từ bây giờ, mỗi một giây đều không phải quá muộn, anh nói xem có phải không?”
Hồi lâu sau, Ôn Quý Từ vẫn không lên tiếng, im lặng hệt như một pho tượng.
Tang Tửu cũng không giục anh, cô im lặng tựa vào đó, đợi câu trả lời của Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ khẽ xoay cằm, cứng đờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào, vầng trăng sáng khuất trong tầng mây, dưới bầu trời đen kịt không một vì sao, chỉ có áng mây đen không nhìn thấy điểm cuối.
Bóng tối chia cắt mặt Ôn Quý Từ thành hai phần, một nửa nhợt nhạt, nửa kia lạnh lẽo, lạ lẫm và quyến rũ.
Trong ngẩn ngơ, Ôn Quý Từ như nhìn thấy từng chuyện, từng việc, từng cảnh tượng của quá khứ, tất thảy đều lạnh buốt nặng nề đổ ập xuống.
Ba năm trước anh lần đầu biết được lòng mình, hoảng loạn chạy trốn ra nước ngoài, nhưng cuối cùng lại thua không còn mảnh giáp.
Ba năm sau thấp thỏm về nước cùng với tình cảm không thể đè nén được.
Cho đến hôm nay, quan hệ giữa hai người dịu xuống, nhưng lại rơi vào địa ngục sâu thẳm hơn.
Ôn Quý Từ thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng cây u tối đung đưa, hệt như những bàn tay nhe nanh múa vuốt, tranh nhau muốn kéo anh xuống vực thẳm.
Anh cười mỉa một tiếng, như thể nhìn thấy cuộc đời đáng thương và vô vọng của mình.
Ôn Quý Từ im lặng rất lâu, lâu đến nỗi trái tim Tang Tửu bắt đầu hoảng loạn, cô căng thẳng gọi: “Anh, anh sao vậy?”
Giọng cô ngày càng thấp, cảm giác bất an lại ập tới: “Chúng ta cố gắng trở thành người nhà thật sự nhé?”
Lời vừa dứt, Ôn Quý Từ nhắm mắt lại.

Anh có thể chịu đựng, có thể thỏa hiệp, có thể làm được bất cứ chuyện gì anh đã từng không dám làm, chỉ cần cô vui là đủ.
Trong tĩnh lặng, cuối cùng Ôn Quý Từ cũng lên tiếng, nhưng giọng anh lại khàn đặc: “Được.”
Một chữ nhẹ bẫng nhưng lại chất chứa quá nhiều sức nặng không dám nói thành lời.
Tang Tửu không phát hiện ra vẻ khác lạ của Ôn Quý Từ, cô thấy giờ đã muộn rồi, chuẩn bị chào tạm biệt: “Anh, vậy em về phòng trước đây.” Tang Tửu vừa đứng thẳng người.
Lúc này, Ôn Quý Từ bỗng vươn tay, bàn tay với các khớp xương rõ ràng ấn lên lưng Tang Tửu, sau đó lại ôm cô vào lòng.
Ôn Quý Từ ôm Tang Tửu rất chặt, ôm lấy người cách anh gần nhất nhưng cũng là xa nhất trong đời này.
Trong ván cờ đánh cược bằng trái tim này, anh lại lần nữa thua không còn mảnh giáp.
Tang Tửu khó hiểu, cô thì thầm: “Anh?”
Ôn Quý Từ im lặng vài giây, anh nghiêng đầu, giọng nói trầm khàn: “Em muốn đi, có phải quên mất nên nói gì với anh rồi không?”
Tang Tửu hiểu ra, tay cô đặt lên vai Ôn Quý Từ, nghiêng đầu cười.
Giọng nói như một giấc mơ ngọt ngào: “Anh ngủ ngon, chúc anh tối nay có một giấc mơ đẹp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Quý Từ: “Có phải bạn muốn biết người nhà thật sự là thế nào không? Sẽ để bạn biết ngay thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi