Tang Tửu ngồi trên xe Lâu Nguyệt, không biết sao, cô chợt cảm thấy trái tim rất khó chịu, như thể có chuyện gì đó đang xảy ra.
Tang Tửu ấn huyệt thái dương: “Lâu Nguyệt, tớ hơi đau đầu…”
Lâu Nguyệt lo lắng hỏi: “Tiểu Tửu, cậu không khỏe à? Vậy tớ đưa cậu về trước nhé?”
Tang Tửu do dự một lúc, đang định nói ‘được’ thì lúc này Lâu Nguyệt kinh ngạc hô lên: “Chiếc xe phía trước sao thế? Sao cứ lao về phía chúng ta vậy?”
Lúc này, trong không khí bỗng vang lên một tiếng vô cùng chói tai: “Kítttt.”
Là tiếng lốp xe nặng nề ma sát với mặt đường, phá vỡ sự yên tĩnh.
Lâu Nguyệt bỗng đạp phanh, xe dừng lại quá đột ngột, cả người Tang Tửu chúi về trước.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn vào màn mưa phía trước, có một người đang chậm rãi đi về phía cô.
Nước mưa theo đường quai hàm của anh rơi xuống, bóng tối là ngọn lửa đang lan ra, lạnh giá là cơn mưa liên miên không ngớt, ánh sáng và rét buốt vương vào nhau rồi đan cài trên mặt anh.
Thê lương tĩnh mịch.
Tang Tửu chợt cảm thấy trái tim âm ỉ đau.
Ôn Quý Từ.
Người anh ướt sũng nước mưa, thế nhưng anh lại như không hề hay biết, vẫn kiên quyết đi về phía trước, ngược với dòng xe, ngược với ồn ào, ngược chiều với tất cả mọi người.
Tang Tửu nhìn anh, không biết tại sao, trái tim cô rối bời.
Nước mưa, ngược chiều, im lặng, và anh bị ướt mưa.
Không hiểu sao mắt Tang Tửu cay xè, cô bỗng mở cửa xe, giày cao gót bước trong nước mưa, bắp chân lạnh toát.
Thế nhưng cô vẫn không màng gì mà chạy về phía Ôn Quý Từ.
Váy đỏ tung bay trong đêm, vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả bầu trời đêm cũng biến thành sắc đỏ sẫm.
Phía sau vang lên tiếng gọi kinh ngạc của Lâu Nguyệt: “Tang Tửu…”
Thế nhưng Tang Tửu lại không nghe thấy gì, cô đi về phía Ôn Quý Từ.
Anh đứng giữa đường, ngăn cách ánh đèn và màn mưa, hai người từ xa nhìn nhau.
Càng đi đến gần, cô càng thấp thỏm.
Tang Tửu đến trước mặt Ôn Quý Từ, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, anh càng giống với một linh hồn giữ đèn trong đêm dài, nhấp nháy, không thấy ánh mặt trời, như thể không có hơi thở.
Tang Tửu hơi muốn khóc, cô dằn lại cảm xúc rối loạn, khẽ hỏi: “Anh, sao anh đến đây?”
Lúc này, một bàn tay không chút độ ấm, lạnh lẽo chầm chậm chạm vào mặt Tang Tửu, rõ ràng là tuyết lạnh bên bờ vực, nhưng lúc này lại là mạn đà la thơm ngào ngạt và trầm luân.
Ôn Quý Từ cụp mắt nhìn cô, đáy mắt toát lên những điên cuồng tựa tất cả đã đổ sụp, mỗi một chữ thốt ra đều như đang vô cùng kiềm nén: “Tang Tửu, theo anh về nhà.”
Tang Tửu còn chưa kịp đáp lời thì cổ tay cô bỗng bị nắm lấy, kéo cả người cô đi về phía trước.
Đến trước xe, Ôn Quý Từ đẩy cô vào trong.
Cửa xe nặng nề đóng lại, xe phá tan màn mưa, Tang Tửu càng hoảng loạn, hôm nay Ôn Quý Từ rất không ổn.
Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh, hôm nay anh sao thế?”
Không khí lặng ngắt như tờ.
Cho dù Tang Tửu hỏi thế nào thì Ôn Quý Từ luôn mím chặt môi, không đáp nửa lời, chỉ là bàn tay nắm vô lăng nổi lên gân xanh.
Như thể sự bình tĩnh cuối cùng trước gió táp mưa sa.
Trái tim Tang Tửu bất giác hoảng loạn hơn, cô dời mắt đi không hỏi nữa, ánh sáng và bóng tối lướt qua mặt cô, đan xen vào nhau thành một kết cấu nửa mờ nửa tỏ.
Đến Cầm Thủy Loan, Ôn Quý Từ mở cửa xe, kéo Tang Tửu vào nhà.
Đi vào phòng khách, cửa lại đóng sầm lại.
Trong nhà tối đen, chỉ có tiếng mưa ào ào bên ngoài như gần như xa, nhưng bỗng chốc mưa lớn hơn, khiến con người ta bất an.
Tang Tửu hít sâu một hơi, lên tiếng: “Anh…”
Còn chưa nói xong thì Ôn Quý Từ bỗng xoay người, trong đôi mắt đen nhìn Tang Tửu như có ngọn lửa bùng cháy, ập đến như vũ bão.
Nhưng lại đánh tan lý trí trong tích tắc, chỉ còn lại dục vọng.
Trong đêm lạnh giá, anh nở một nụ cười lạnh lẽo, cuối cùng nói câu đầu tiên sau khi về nhà: “Biết anh đang nghĩ gì không?”
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Ôn Quý Từ lại cúi người xuống, nhẹ nhàng đẩy Tang Tửu ra sau, vai Tang Tửu tì lên bức tường lạnh băng, nhưng vẻ mặt anh lại càng lạnh hơn.
Tang Tửu ngẩng đầu, Ôn Quý Từ cúi đầu.
Khuôn mặt không chút cảm xúc mờ ảo trong bóng đêm, lạnh lùng nhưng đẹp đẽ.
Một tay Ôn Quý Từ chống vào tường, cúi người thấp hơn, tham lam ngửi mùi hương như hoa anh túc của cô.
Anh kề bên tai cô, thốt ra hai chữ trầm thấp và khàn đặc.
Giọng nói rõ ràng rơi vào không khí, Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ bằng ánh mắt không dám tin: “Ôn Quý Từ, anh điên rồi!”
Cô đẩy Ôn Quý Từ ra nhưng tay thì bị anh dễ dàng khống chế, anh nắm lấy tay cô, nhấc cả người cô lên, lần nữa thu hẹp khoảng cách.
Khoảng cách vô cùng mập mờ, hơi thở đều nhau, trong đôi mắt đen đang cụp xuống của anh toát vẻ điên cuồng như có thể hủy diệt tất cả.
“Anh đã điên từ sớm rồi.”
Tang Tửu sững sờ, hơi thở lạnh toát lại bị ép xuống.
Từng chữ Ôn Quý Từ nói ra, mỗi câu đều ẩn chứa cảm xúc như khắc vào xương.
“Anh điên rồi nên mới kiềm chế bản thân lâu như vậy, anh điên nên mới nhìn người khác tiếp cận em nhưng lại không làm được gì! Anh điên cho nên đến tận bây giờ mới nói ra những lời này.”
Trái tim Tang Tửu đập rất nhanh, cô cố gắng muốn nhìn rõ ánh mắt, vẻ mặt và cả cảm xúc của anh.
Rõ ràng mỗi nơi đều là dáng vẻ mà cô quen thuộc, nhưng lại có vẻ như không giống với trước đây nữa.
Tang Tửu cố gắng để mình bình tĩnh lại, giọng cô hơi run rẩy: “Anh trai, những lời anh vừa nói là lừa em đúng không?”
Hai chữ ‘anh trai’ này như lưỡi dao cứa vào tai Ôn Quý Từ, anh khẽ giễu cợt một tiếng.
Ôn Quý Từ từ từ ngước mắt, đáy mắt như phủ sương, giọng điệu cũng không hề dao động: “Anh không muốn nghe hai chữ đó nữa, gọi tên anh.”
Trái tim Tang Tửu lại đập nhanh, cô rũ mắt: “Được, Ôn Quý Từ, bây giờ chúng ta đừng nói gì cả, về phòng, tất cả đều như trước đây.”
Có một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi lờ mờ xuất hiện trong đáy lòng Tang Tửu, thế nhưng cô thà rằng mình không hiểu.
Trong u tối, tiếng sấm bỗng vang lên, xé toạc bầu trời đêm.
Trong tiếng sấm nặng nề, Tang Tửu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Quý Từ.
“Em đang trốn tránh cái gì?”
Tang Tửu lập tức đáp: “Em không trốn tránh.”
Nỗi sợ trong lòng ngày càng lớn, cô chỉ không dám tin suy đoán như thật trong lòng mình.
Anh như khẽ cười một tiếng: “Vậy tại sao không dám nhìn anh?”
Tang Tửu mở mắt, anh vẫn cúi người, đáy mắt như ánh lên tia sáng mê hoặc, yếu ớt lên tiếng: “Chẳng phải em luôn rất muốn biết, tại sao anh không muốn làm anh trai của em sao?”
“Em không muốn biết!” Tang Tửu lập tức từ chối.
Cô lờ mờ ý thức được, nếu anh nói ra thì cô sẽ hoàn toàn mất đi anh.
Tang Tửu vừa nghĩ có thể sẽ mất đi Ôn Quý Từ, trái tim cô vô cùng khó chịu.
Cô chủ động nắm tay Ôn Quý Từ, khẽ nói: “Hôm nay muộn lắm rồi, anh về phòng ngủ đi, ngày mai tỉnh lại anh sẽ quên hết chuyện tối nay.”
“Anh, đồng ý với em nhé?” Giọng cô gần như cầu xin.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, anh như hiểu được lòng cô nghĩ gì, lại vờ như không hiểu những lời cô nói, anh chỉ dần rụt tay về.
Tay Tang Tửu trống không, chỉ còn lại hơi lạnh.
Trong đêm mưa, giọng anh mang theo buồn đau và cố chấp: “Muộn rồi.”
Trái tim Tang Tửu hoàn toàn chìm xuống.
“Ba năm trước anh trốn ra nước ngoài là vì né tránh em, né tránh trái tim anh, dằn lại trái tim anh, không ngờ vẫn thất bại.”
“Ba năm sau anh đột ngột về nước là muốn cho mình một cơ hội cuối cùng, nếu không thử thì làm sao anh biết được mình không thể?”
“Lúc em xem mắt, anh cố ý kéo em đi.
Tông Ngộ đưa em về nhà, anh càng nổi giận.
Mà hôm nay, em muốn tham gia tiệc sinh nhật của Tông Ngộ.”
Anh cười giễu một tiếng: “Kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn rồi.”
Lúc này, Ôn Quý Từ lại cúi người xuống.
Trước mắt Tang Tửu mờ tối, lúc cô ngước mắt lên, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc đã kề sát bên má cô.
Anh khẽ cười, giọng nói như linh hồn ma quỷ lọt vào tai Tang Tửu: “Tang Tửu, em muốn biết tại sao anh làm vậy không?”
Mặc dù anh đang cười nhưng đôi mắt đào hoa lại chất chứa buồn đau vô tận xen lẫn với tuyệt vọng không nhìn thấy điểm cuối, nhưng giây tiếp theo, đuôi mày lại nhướng lên, thấp thoáng ý cười.
Trái tim Tang Tửu chợt đau nhói, cô nhắm mắt không dám nhìn nữa.
Tang Tửu bịt tai, lắc đầu thầm thì: “Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Cô không dám nghĩ kỹ đến đáp án, một khi nghĩ sâu hơn, điều chờ đợi họ là bóng tối mà cô không dám tưởng tượng.
Khoảnh khắc đó, một bàn tay lạnh băng nắm lấy cổ tay Tang Tửu, hệt như xiềng xích không có linh hồn, bỗng kéo tay cô xuống.
Trong thoáng chốc, hơi thở của Ôn Quý Từ ập xuống.
Lần này, anh gần như dán vào mặt Tang Tửu, rất gần và rất lạnh.
Anh như cười càng vui vẻ hơn, giọng nói u sầu và lạnh nhạt: “Không sao đâu, nếu em không muốn nhìn anh, vậy thì nhắm mắt lại mà nghe.”
Khuôn mặt hơi tái, hơi thở vô cùng lạnh lẽo, Ôn Quý Từ vẫn đang cười.
Như thể cho dù thế giới có sụp đổ thì anh vẫn sẽ cười.
Không buông chẳng tha, không tránh chẳng né, cho đến chết cũng không ngừng.
Ôn Quý Từ giơ tay lên, lưu luyến vuốt mái tóc đen của Tang Tửu, hương thơm của cô vấn vít ở chóp mũi anh, là thuốc độc khiến anh muốn dừng mà không được.
“Tang Tửu thông minh như vậy, thực ra anh muốn nói gì em đã đoán được hết rồi, đúng không?”
Trong tĩnh lặng, giọng nói trống rỗng của Ôn Quý Từ vang lên, mí mắt Tang Tửu run rẩy, cô không mở mắt.
Hồi lâu sau, anh cười giễu.
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến trái tim người ta tan vỡ: “Cho dù em đã biết, cho dù em không muốn nghe, nhưng anh vẫn muốn nói thì phải làm sao bây giờ?”
Trái tim Tang Tửu lần nữa đau nhói.
Giọng nói như trong cơn ác mộng truyền đến: “Tang Tửu, mở mắt ra nhìn anh.”
Rõ ràng Tang Tửu không muốn mở mắt, nhưng cơ thể không nghe theo suy nghĩ của cô, sớm đã phản ứng một cách thành thật.
Tang Tửu run rẩy mở mắt.
Ánh sáng mờ ảo nhưng cô lại nhìn rõ được đôi mắt u tối của anh.
Trong ngẩn ngơ, cô như nhìn thấy lần đầu hai người gặp nhau năm đó.
Ôn Quý Từ trẻ tuổi và kiêu ngạo đứng đó, anh hờ hững cụp mắt, tôn quý và tao nhã như một vị thần.
Bỗng chốc, anh rơi xuống, và trái tim cô vỡ vụn thành bùn.
Tang Tửu rơm rớm nước mắt, muốn cứu vãn lần cuối, nghẹn ngào nói: “Anh, xin anh đừng nói…”
Chỉ cần anh không phá vỡ lớp giấy cuối cùng thì tất cả vẫn có thể cứu vãn được.
Lúc này, tia chớp trắng xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng đêm đen, cũng chiếu sáng khuôn mặt như vui như buồn của Ôn Quý Từ.
Tang Tửu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt anh đau khổ đến thế, cũng chưa từng nghe giọng điệu anh buồn bã như vậy.
Cô chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy tim thắt lại.
Trong đêm mưa, Tang Tửu nghe thấy giọng nói của Ôn Quý Từ, câu nói đó nhẹ nhàng thốt lên nhưng lại như cạn kiệt hết cả can đảm của cuộc đời anh: “Anh thích em.”
Khoảnh khắc dứt lời, nước mắt Tang Tửu rơi, cô mím chặt môi, khóc không thành tiếng.
Sớm đã đoán được đáp án, nhưng lúc cô thật sự tận tai nghe thấy thì lại càng khó chịu hơn.
Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao Ôn Quý Từ luôn có dục vọng chiếm hữu cô, vì anh không muốn nhìn thấy cô ở bên người khác, nhưng anh luôn ghen tị mà không thể nào nói ra được.
Tại sao anh mượn men rượu để rồi hôn cô không chút kiêng dè, bởi vì đêm đen là lớp ngụy trang tốt nhất của anh.
Chỉ như vậy anh mới có thể quang minh chính đại đến gần cô.
Tại sao anh cố ý hờ hững với cô, chưa từng thừa nhận cô là em gái anh.
Bởi vì anh sợ, một khi anh để lộ lòng mình thì sẽ không thể nào duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài được nữa.
Tất cả những ‘tại sao’ đều hướng đến trái tim anh, cô là giấc mơ của anh, cũng là địa ngục của anh, khiến tất cả đều ẩn nấp trong bóng tối.
Muốn giấu cũng không thể giấu được nữa.
Tuyệt vọng to lớn bao trùm lấy cơ thể Tang Tửu, cô biết, lúc Ôn Quý Từ nói ra câu này thì tất cả những mong đợi của cô đều chấm dứt vào ngay khoảnh khắc này.
Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm vào Tang Tửu, bóng tối chia cắt khuôn mặt anh, loang lổ cô đơn và lạnh lẽo, anh cười tự giễu: “Nực cười làm sao, anh lại đi tơ tưởng đến em gái của mình.
Thậm chí anh còn đáng khinh đến mức muốn giam cầm em bên cạnh anh, không để bất cứ ai đến gần em.”
Sắc mặt Tang Tửu càng trắng bệch, tay lặng lẽ siết chặt lại.
“Anh ghét thân phận của anh, ghét quan hệ của chúng ta, càng ghét anh tại sao không được như người khác, quang minh chính đại mà đứng bên cạnh em.”
Ôn Quý Từ ngước mắt, đáy mắt anh đều là những điên cuồng và cố chấp không màng tất cả, thế nhưng anh lại bật cười, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “Nếu đã định trước sẽ có người chiếm lấy trái tim em, tại sao người đó không thể là anh?”
Đêm nay anh hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang, trong đáy mắt anh đều là Tang Tửu, vì quá khát khao, thế nên tình cảm đen tối nhất trong đáy tim không tài nào che giấu được nữa.
“Nhưng…” Giọng anh khẽ khàng, anh vô cùng dịu dàng nhìn vào mắt Tang Tửu: “Nhưng anh lại cảm ơn thân phận của anh, nếu không như vậy thì em không thể nào đến bên cạnh anh được.”
Tang Tửu gắng gượng bình tĩnh lại nhịp thở, run rẩy nhìn anh, thử gọi lý trí anh về: “Ôn Quý Từ, chúng ta là anh em…”
“Anh em thì thế nào?”
Ôn Quý Từ thản nhiên nói: “Anh muốn làm gì, anh bằng lòng làm gì, trước giờ đều không liên quan đến người khác.
Anh chỉ cảm thấy anh quá ngu ngốc, anh nên sớm làm thế này mới phải.”
Mặc dù tối nay thổ lộ lòng mình, nhưng nó không nằm trong kế hoạch của anh.
Nhưng anh đã biết trước, khoảnh khắc này chắc chắn sẽ đến.
Nếu anh nói ra sớm một chút thì sẽ không để nhưng người kia thừa thế mà xông vào.
Tang Tửu im lặng vài giây.
Cô chợt giơ tay lên, yếu ớt và tuyệt vọng đấm vào bả vai Ôn Quý Từ, hết cái này đến cái khác, nhưng cuối cùng lại ngày càng nhẹ.
Tang Tửu ngước mắt, nước mắt lã chã, cô tuyệt vọng hét lên: “Em đã bảo anh đừng nói, sao anh vẫn nói? Em bảo anh vờ như chưa có gì xảy ra, sao anh vẫn cố chấp như vậy? Em bảo anh đừng nhắc chữ nào hết, sao anh không nghe lời em?”
“Nếu anh không nói, em vẫn có thể…” Trái tim Tang Tửu nghẹn ứ đến nỗi không thở được, cô khóc không thành tiếng.
“Em vẫn có thể…” Vẫn có thể tự lừa mình dối người, vẫn có thể nói với mình rằng anh là anh trai của em.
Như vậy, em sẽ không mất đi anh.
Trái tim Tang Tửu như vỡ tan tành, đau đớn vô cùng.
Cô đờ đẫn đứng đó, ánh mắt trống rỗng tĩnh lặng.
Nghe những lời Tang Tửu nói, đôi mắt đen của Ôn Quý Từ chợt sáng lên, đáy mắt đều là ngạc nhiên xen lẫn thấp thỏm, anh nắm lấy tay Tang Tửu, dịu giọng lại: “Tại sao em không muốn nghe anh nói?”
Anh nhìn xoáy vào Tang Tửu, thấp thỏm hỏi: “Tang Tửu, em quan tâm đến anh đúng không? Em quan tâm đến anh hơn anh tưởng tượng, đúng không?”
Lúc đầu biết lòng mình, trong mấy năm qua, không thời khắc nào anh không chịu giày vò, anh luôn dùng cách của anh để bảo vệ Tang Tửu.
Không bao giờ nhắc đến, không bao giờ chạm vào, đây chính là tất cả kiềm nén của anh.
Nhưng hôm nay, anh chợt muốn có một câu trả lời cho những ảo tưởng bao năm qua của anh, một đáp án anh chưa bao giờ dám chạm vào nhưng trái tim anh luôn ước ao.
Sợ hãi là vậy, nhưng anh vẫn khao khát đến thế.
Cho dù biết rõ sẽ không có kết quả, nhưng anh vẫn cố chấp muốn biết, có phải anh và cô vẫn có một chút khả năng không?
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, đêm mưa ngày đông cất giấu tâm tư nhỏ bé và tự ti của anh, giọng anh hơi run rẩy: “Trả lời anh, có phải em cũng thích anh không?”
Thời gian đằng đẵng, Tang Tửu không lên tiếng.
Ôn Quý Từ cũng im lặng, anh chỉ nhìn xoáy vào Tang Tửu, như thể cho dù cô mãi mãi không đáp thì anh sẽ mãi mãi tiếp tục chờ đợi.
Cho đến dài lâu, cố chấp đợi đáp án đó.
Tang Tửu buồn đau nhìn Ôn Quý Từ, sau khi anh hỏi câu hỏi đó, điều đầu tiên cô nghĩ đến là đau khổ và sự kinh ngạc của người nhà họ Ôn sau khi biết chuyện, những tổn hại mà dư luận bên ngoài tạo ra cho Ôn Quý Từ, những chướng ngại chen ngang giữa cô và anh, cả những cảm xúc phức tạp trong lòng mà cô không thể nói rõ được…
Cô luôn xem anh là anh trai của mình, hoàn thoàn không thể chấp nhận được tình cảnh hiện tại.
Tại sao chuyện lại đi đến bước này?
Tất thảy lúc này đều bày rõ trước mặt Tang Tửu, ép buộc cô, cô bỗng cảm thấy cô sắp ngạt thở rồi.
Tang Tửu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có ánh trăng, cũng chẳng có ngôi sao nào, chỉ có tiếng thét gào không ngừng, như thể mưa sẽ chẳng tạnh.
Trong lòng như có gì đó dâng trào muốn thoát ra khỏi lồng, lại như có gì đó sần sùi muốn phá vỡ mọi kiên trì của cô.
Nhưng Tang Tửu chỉ nhắm mắt, ngăn tất cả ánh sáng và âm thanh, nói từng chữ một: “Em luôn chỉ xem anh là anh trai của em.”
Tang Tửu cười buồn, cô vốn cho rằng năm đó gia đình cô đổ vỡ, cô đã đủ sụp đổ rồi.
Cô cũng cho rằng trước đây Ôn Quý Từ hờ hững xa cách cô, cô đã đủ tuyệt vọng rồi.
Nhưng, hóa ra ngay lúc này đây, cô lại vờ như chẳng chút động lòng mà nói ra câu này, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Đêm nay, cuối cùng cô cũng nếm được cảm giác này rồi.
Vừa dứt lời, tia sáng nơi đáy mắt Ôn Quý Từ dần tối lại, ngay cả hơi thở của anh cũng dần kết thành băng.
Anh bất động đứng đó, sắc mặt trắng đến trong suốt.
Đáp án trong dự liệu, là anh muốn quá nhiều, anh khẽ cười giễu.
Tang Tửu dằn lại sự khó chịu trong lòng, nhìn thẳng vào Ôn Quý Từ: “Anh có biết anh làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Ba mẹ, bạn bè, còn cả ánh mắt của người khác nữa, anh đều không màng sao? Nếu người khác biết chuyện này, họ sẽ nghĩ về anh thế nào? Sự nghiệp của anh sẽ thế nào? Tương lai của anh sẽ thế nào?”
Câu cuối cùng, Tang Tửu gần như nghẹn ngào: “Anh, anh không suy nghĩ đến những điều này sao?”
Tang Tửu không nhận ra, lời tỏ tình của Ôn Quý Từ thực sự khiến cô cảm thấy khốn đốn.
Nhưng Ôn Quý Từ vẫn là sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô, anh có thể không nghĩ cho bản thân anh, nhưng cô thì không làm được.
Chuyện anh không nghĩ tới thì cô sẽ nghĩ giúp anh, chuyện anh do dự không muốn làm, cô cũng có thể hoàn thành giúp anh.
Trong tất cả những lo lắng mà cô nhắc đến không hề có bản thân cô, chỉ có mình anh mà thôi.
Nhưng Ôn Quý Từ chỉ nhàn nhạt nói: “Người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của em.”
Trái tim Tang Tửu lại lần nữa chùng xuống, cô im lặng không nói.
Đêm càng về khuya, bóng tối tràn vào khe cửa sổ, tiếng mưa rơi vang trong không khí, đêm dài dằng dặc vẫn tiếp tục, hai người vẫn im lặng.
Ôn Quý Từ bỗng cúi người, khuôn mặt hơi tái bỗng phóng đại lên, vòng cung ở đuôi mắt khiến trái tim con người ta run rẩy.
Anh vẫn không từ bỏ, thấp giọng nói như đang nói mớ: “Tang Tửu, bắt đầu từ giây phút này, đừng xem anh là anh trai nữa, xem anh là một người bình thường đi.
Chỉ một lần này thôi, nhé?”
Hai chữ cuối cùng, anh gần như cầu xin: “Xin em.”
Trong đáy mắt anh là ngọn lửa chập chờn muốn tắt, vì cô mà sáng, cũng vì cô là tối.
Tang Tửu sững sờ, lúc cô nhìn thấy khuôn mặt Ôn Quý Từ, nước mắt lại rơi xuống.
Cô đã quen sự mạnh mẽ của anh, quen vẻ thờ ơ lạnh nhạt của anh, một người kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu, giờ đây lại hạ mình như vậy với cô.
Anh gần như cầu xin, gần như tự ti mà nhìn cô.
Tựa như thế giới sụp đổ.
Nhưng Ôn Quý Từ không biết rằng, anh luôn là bầu trời của Tang Tửu, bầu trời Tang Tửu ngước nhìn sụp đổ, vậy thì thế giới của cô cũng sẽ sụp đổ.
Tang Tửu hoàn toàn không tìm hiểu, cơn đau thấu ruột gan trong tim cô từ đâu mà đến.
Cô nghĩ đến những lo ngại đó, thì thầm nói: “Không được, sao em có thể làm vậy được?”
Cô không biết rốt cuộc tình cảm hiện tại cô dành cho Ôn Quý Từ là tình cảm gì, nhưng cô biết, nếu hai người bên nhau, Tang Mai và Ôn Hành Tri chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tang Tửu ngẩn ngơ nghĩ, nếu cô là kẻ điếc thì tốt rồi, như vậy cô sẽ không nghe thấy tiếng cô từ chối anh, cũng không nghe thấy tiếng thở dài đầy buồn đau của anh.
Nhưng, không có nếu như.
“Tang Tửu, đây là sự trừng phạt dành cho anh sao? Trừng phạt anh mấy năm qua cố ý xa lánh em, trừng phạt anh thích em gái của mình?”
Tang Tửu cười khổ, đây là sự trừng phạt dành cho cô mới đúng.
Tang Tửu bình tĩnh lại, nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, xem như em cầu xin anh, nghĩ cho ba mẹ, nghĩ cho bản thân anh, từ bỏ chuyện này đi, được không?”
Ôn Quý Từ nhìn thẳng vào Tang Tửu, như mất đi linh hồn, anh thấp giọng thì thầm: “Cứ thế từ bỏ, anh không cam tâm…”
Giọng anh thấp hơn, như thể vô cùng đau buồn, gần như tuyệt vọng, anh lại thì thầm: “Tang Tửu, anh thật sự không cam tâm…”
Như có gì đó lặng lẽ tắt, và âm thầm vỡ tan.
“Anh, chuyện tối nay không hề xảy ra, chúng ta… vờ như vẫn là anh em…” Tang Tửu thấp giọng nói.
Cho dù đã đến bước này, cô vẫn muốn cứu vãn.
Anh không cam tâm, cô càng không cam tâm.
Không cam tâm cứ thế mất đi anh, không cam tâm từ đây là người dưng nước lã với anh, cô thật sự không cam tâm.
Trái tim Ôn Quý Từ đã chết, trái tim Tang Tửu cũng chết theo.
“Cầu xin anh.”
Tang Tửu ngẩng đầu, khóe mắt rớm nước, lần cuối cùng cầu xin anh.
Thế nhưng Ôn Quý Từ lại đờ đẫn nhìn Tang Tửu: “Em cho rằng vẫn có thể quay lại được sao?”
Tang Tửu im lặng.
Ôn Quý Từ cười buồn, khi anh nói ra những lời này, khi anh thật sự nhìn thẳng vào nội tâm của anh, anh đã nhận ra một chuyện.
Ôn Quý Từ cong môi mỉa mai: “Em vẫn không hiểu sao? Anh không thể buông tay được.”
Tang Tửu nhắm mắt, lòng như tro tàn.
Mái tóc đen buông xõa, trong bóng tối có tia sáng lạnh lẽo, yếu ớt và bất lực.
Không khí tĩnh lặng, Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, dường như chỉ khi cô nhắm mắt thì anh mới dám thổ lộ lòng mình lần nữa.
Trong đêm tối, Ôn Quý Từ cúi người xuống trước.
Đôi môi lành lạnh của anh đặt lên trán Tang Tửu, một nụ hôn gần như tôn thờ, rất khẽ, rất nông.
Khoảnh khắc chạm vào, tựa như băng tan.
Hơi thở nhẹ nhàng, từng chút dịu dàng đi dọc làn da, nhưng lại từng chút cứa vào trái tim trong linh hồn.
Tang Tửu run rẩy, mắt vẫn nhắm, cứng đờ lên tiếng: “Anh điên rồi sao?”
Nhưng Ôn Quý Từ lại làm như không nhận ra, anh cúi người, khuôn mặt vô cùng khôi ngôi trong mùa đông lạnh giá, nhưng lại như bông hoa tàn khô héo rơi xuống.
Không biết từ lúc nào, tiếng mưa lớn hơn, ồn ào là thế, hỗn loạn là thế, nhưng Tang Tửu vẫn nghe thấy anh thấp giọng gọi cô.
“Tang Tửu…”
Lần này, nụ hôn của anh rơi trên sống mũi cô.
Hai người gần nhau đến vậy, chóp mũi kề nhau, nhưng hơi thở của anh lại là những sợi dây leo chồng chéo lên nhau.
Siết chặt hơi thở cô, cũng cào rách xương máu của anh.
Hai người gần trong gang tấc, hơi thở quấn lấy nhau.
Tư thế gần như vô cùng thân mật, nhưng lại như xa tận chân trời, mỗi người một phía.
Sắc mặt Tang Tửu bỗng trắng bệch, cô không muốn mở mắt nhìn anh, khẽ nói: “Anh làm vậy có ý nghĩa gì?”
Ôn Quý Từ vẫn không lên tiếng, anh chỉ tham lam nhìn Tang Tửu, như thể anh không làm gì nữa thì cô sẽ hoàn toàn rời xa anh.
Anh lại khom lưng, cách môi Tang Tửu vài centimet.
Tang Tửu thẫn thờ lên tiếng, mỗi chữ thốt ra như đang trừng phạt trái tim, cũng là trừng phạt chính mình: “Ôn Quý Từ, đừng khiến em ghét anh.”
Cuối cùng Ôn Quý Từ dừng lại, cụp mắt nhìn Tang Tửu.
Gặp cô là ánh sáng rực rỡ nhất trong đời anh, nhưng lại trở thành nỗi đau nhức nhối nhất trong đáy lòng anh, giống như anh đã đi qua những tháng năm mờ mịt đó.
Rung động đầu tiên của năm đó, hoảng sợ trốn tránh của năm đó, kiềm nén chịu đựng của năm đó, ma xui quỷ khiến của năm đó…
Ký ức ùa về, đi một vòng mà đã bảy năm, anh cố gắng muốn đến gần bức tường cao chót vót giữa hai người.
Thế nhưng không ngờ, vẫn không chống lại được số phận nghiệt ngã.
Bên ngoài cửa sổ, mưa lạnh giá, cành cây khẽ lay, trong đêm đông hiu quạnh, vài chiếc lá rơi xuống.
Ngày đông, đêm lạnh, mưa xối xả, khuôn mặt không chịu khuất phục và trắng bệch của cô.
Có lẽ trong suốt cuộc đời, anh sẽ mãi mãi ghi nhớ giây phút này.
Trong ngẩn ngơ, Ôn Quý Từ khẽ cười, anh chìm trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
Hồi lâu sau, trong đêm đen vang lên một câu khản đặc, như kiên quyết, như mỉa mai: “Vậy thì ghét anh đi.”
Anh không chút do dự cúi người xuống.
Không biết là nước mắt ai rơi, cái lạnh thấu xương len lỏi giữa đôi mày gò má hai người, dệt nên một giấc mơ đẹp đẽ nhất nhưng cũng đau thương nhất.
Thà rằng cùng rơi vào địa ngục, trầm luân không tỉnh..