ÔN NHU MƯỜI DẶM

Editor: Wioo

Trường đại học y lớn nhất Yên Thành.

Chu Dương nhìn Thẩm Quyến đứng trên bục, thái độ đúng mực, mọi cử chỉ đều tỏa ra mị lực, anh ta không khỏi sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, không đúng, thật ra Chu Dương vẫn luôn ngưỡng mộ Thẩm Quyến, mơ ước có một ngày trở thành người giống như bác sĩ Thẩm, anh chính là thần tượng và mục tiêu phấn đấu của anh ta.

Đang suy nghĩ, cánh tay đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng đụng một cái, Chu Dương kỳ quái nhìn sang, anh biết cô gái này, nghe nói là trợ lí của bác sĩ Hạ - bác sĩ đứng đầu khoa ngoại thần kinh bệnh viện ở Yên Thành, ngoại hình đẹp vô cùng, vì vậy Chu Dương nhẹ nhàng hỏi: "Bác sĩ Triệu có chuyện gì không?"

Triệu Như Dã cười ôn hòa nói: "Cũng không có gì, biết anh là bác sĩ bệnh viện Hiệp Hòa ở Tấn Thành nên muốn làm quen thôi."

Chu Dương: "???" Mình được hoan nghênh thế này từ lúc nào vậy?

"Anh tới một mình hả?"

Chu Dương lắc đầu, "Không phải, tôi và phó chủ nhiệm khoa đi chung."

"À. Phó chủ nhiệm của bệnh viện anh là ai?"

Chu Dương chỉ lên bục, "Đó, người đứng ở trển chính là phó chủ nhiệm."

Triệu Như Dã nhìn Thẩm Quyến, cố làm vẻ kinh ngạc nói: "Trẻ tuổi thế mà đã làm phó chủ nhiệm rồi sao?"

Chu Dương đã sớm quen với mấy câu hỏi thế này, tuổi tác của bác sĩ Thẩm bây giờ mà ngồi vào vị trí phó chủ nhiệm đúng thật hiếm thấy, nhưng đâu phải vì hiếm mà không có, bác sĩ Thẩm chính là ví dụ rõ ràng đó thôi.

"Trẻ tuổi thì sao? Chức vụ này đâu phải dựa vào tuổi tác mà có, người nào có năng lực người đó lên, bác sĩ Thẩm có năng lực thì sao không thể làm phó chủ nhiệm?"

Triệu Như Dã cảm giác được Chu Dương hơi nóng nảy vì vậy vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ kinh ngạc và kính nể mà thôi."

Chu Dương cũng ý thức thái độ mình vừa rồi hơi nóng, lập tức nhẹ giọng, "Ừ, tôi biết rồi, dù sao bác sĩ Thẩm cũng vô cùng có tài."

Triệu Như Dã gật đầu, dò xét hỏi, "Người ưu tú như bác sĩ Thẩm chắc có rất nhiều cô gái theo đuổi phải không?"

"Đương nhiên rồi, y tá trong bệnh viện chúng tôi thích bác sĩ Thẩm nhiều lắm đó."

Triệu Như Dã cũng khẽ mỉm cười, người ưu tú bao giờ cũng không thiếu người theo đuổi, hơn nữa còn là một người vừa tài năng vừa có giá trị nhan sắc như anh, xuất hiện lần đầu đã gây sự chú ý, dù sao anh còn là bác sĩ trẻ tuổi nhất tham gia hội thảo, không chỉ anh tuấn cao lớn mà còn là phó chủ nhiệm.

"Nhưng mà các cô ấy thích cũng vô ích." Chu Dương lại nói thêm một câu.

Triệu Như Dã nhìn anh, "Sao anh nói vậy?"

Chu Dương nhìn cô, "Bởi vì bác sĩ Thẩm của bọn tôi là hoa đã có chậu rồi."

Mặt Triệu Như Dã không ổn lắm, không phải vì Chu Dương nói bác sĩ Thẩm có bạn gái mà là vì sự giễu cợt trên mặt anh, việc này làm cô không bình tĩnh nổi, bộ dạng này giống như Chu Dương đã nhìn thấu cô vậy, vì vậy Triệu Như Dã hậm hực cười một cái, không nói gì nữa.

Chu Dương quay đầu nhìn sang chỗ khác, cũng không để ý tới cô ta nữa, Chu Dương chưa yêu đương nhưng không có nghĩa là bị mù, thật ra thì ban đầu anh còn chưa phát giác nhưng lúc sau đã thấy hơi lạ, bác sĩ Triệu đã tới đây bốn ngày rồi, ngày đầu tiên bọn họ tự giới thiệu rồi mà? Sao lúc nãy còn hỏi Chu Dương tới một mình?

Lúc sau nữa Chu Dương bắt gặp tầm mắt của Triệu Như Dã nhìn Thẩm Quyến, anh đã quá quen thuộc rồi, ánh mắt của mấy cô gái thầm mến bác sĩ Thẩm cũng giống thế này đấy thôi. Còn giả bộ tới hỏi thăm mình, tôi không mắc bẫy đâu, hừ!

Thẩm Quyến kết thúc bài diễn thuyết, anh hơi cúi người sau đó đi xuống bục, ngồi cạnh Chu Dương.

"Bác sĩ Thẩm, vừa nãy anh đẹp trai lắm!"

Thẩm Quyến khẽ mỉm cười, "Hy vọng cậu cũng cố gắng, sau này có thể phô bày vẻ đẹp trai như vậy."

Chu Dương: "..." Hôm nay bác sĩ Thẩm thật ấm áp!!

Chu Dương đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang vượt qua mình nhìn về phía bác sĩ Thẩm, anh ta nhíu mày, tỉnh rụi xê dịch ngăn cản tầm nhìn kia, anh là fan trung thành của chị Nhiên đó, chị ấy không có ở đây, mình phải thay chị bảo vệ bác sĩ Thẩm, như vậy lúc về có thể khoe công rồi.

Triệu Như Dã bị Chu Dương cản trở tầm nhìn, phát bực, anh ta là ai thế, cô nhìn bác sĩ Thẩm có liên quan gì tới anh ta đâu? Cô chợt nghĩ tới câu nói vừa nãy, bác sĩ Thẩm có bạn gái rồi? Người đàn ông đẹp trai tài giỏi này có bạn gái rồi?

Chu Dương đột nhiên nói khe khẽ làm Triệu Như Dã đang suy tư sợ hết hồn, "Không được chú ý tới bác sĩ Thẩm."

Triệu Như Dã phóng tới một cái liếc mắt, "Lòng thích cái đẹp mọi người đều có."

"Nhưng sắc đẹp của anh ấy đã là của người khác, hơn nữa chị Nhiên dễ nhìn hơn cô nhiều, không giống cô đâu."

Triệu Như Dã trợn to hai mắt, "Anh nói gì vậy? Tôi không đẹp à? Ánh mắt anh không có vấn đề chứ?"

"Hừ." Chu Dương quay đầu lại không để ý tới cô ta nữa nhưng vẫn dùng cơ thể che kín. Triệu Như Dã bị chọc tức, mí mắt không ngừng giật, đồ kì cục!

Ăn trưa xong buổi hội thảo sẽ được tiếp tục, Chu Dương nhìn bầu trời bên ngoài dần dần u ám, nói với Thẩm Quyến: "Trời lại sắp mưa rồi, hôm qua mới tạnh được một ngày, Yên Thành mưa nhiều thật."

Thẩm Quyến quay đầu nhìn, "Mấy ngày nay là mùa mưa mà, trời mưa nhiều cũng bình thường."

"Haizz." Chu Dương khẽ thở dài, "Mưa dầm hoài, em sắp mốc luôn rồi."

Thẩm Quyến bật cười, "Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải tiếp tục đó."

Chu Dương gật đầu, tăng tốc ăn cơm. Chu Dương giúp Thẩm Quyến chuẩn bị tài liệu cho buổi chiều, trùng hợp gặp Triệu Như Dã cũng chuẩn bị tài liệu cho bác sĩ Hạ, anh đi ngang rồi bước qua luôn.

Triệu Như Dã tức giận giậm chân, ánh mắt anh ta vậy là ý gì? Thật quá đáng! Cô đâu có ôm tâm tư gì với bác sĩ Thẩm đâu chứ, chẳng qua chỉ tán thưởng vẻ đẹp của anh ấy thôi mà! Hơn nữa lúc biết bác sĩ Thẩm có bạn gái, cô còn dẹp ý định đi rồi!!!

Trên đường trở về, Chu Dương suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra lên WeChat.

Chu Dương: Chị Nhiên, em có chuyện muốn nói cho chị nghe nè.

Mấy giây sau, người bên kia trả lời.

Tô Dạng Nhiên: Cậu nói đi.

Chu Dương: Em vừa lập công đấy.

Tô Dạng Nhiên: Hả?

Chu Dương: Lần này dự hội thảo có một nữ bác sĩ có ý đồ với bác sĩ Thẩm.

Đọc xong tin nhắn, Tô Dạng Nhiên lập tức ngồi ngay ngắn lại, đẩy laptop qua một bên.

Tô Dạng Nhiên: Sau đó thì sao?

Chu Dương: Chị cứ yên tâm, em ở phe chị mà, dĩ nhiên là không cho cô ta có cơ hội đến gần bác sĩ Thẩm rồi.

Tô Dạng Nhiên: Ồ? Cô ấy đẹp không?

Chu Dương nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, theo bản năng quay đầu nhìn, thấy Triệu Như Dã đang cầm tài liệu đi tới, Chu Dương quan sát cô ta.

Chu Dương: Chị Nhiên, chị muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?

Tô Dạng Nhiên: Em nói đi.

Chu Dương: Đẹp.

Tô Dạng Nhiên: À.

Chu Dương: À? Chị, chị không lo lắng à?

Tô Dạng Nhiên: Lo lắng cái gì?

Chu Dương: Lo bác sĩ Thẩm bị người ta cướp đi đó.

Tô Dạng Nhiên liếc mắt vào màn hình, trả lời.

Tô Dạng Nhiên: Em xem thường chị hay xem thường bác sĩ Thẩm?

Chu Dương: Em sai rồi.

Tô Dạng Nhiên: Được rồi, em tiếp tục giúp chị canh chừng, có chuyện gì thì nhắn tin cho chị.

Chu Dương: Vâng!

Tô Dạng Nhiên bỏ điện thoại qua một bên, cô nhìn kho bản thảo, cực kỳ đầy đủ. Hôm nay là ngày thứ tư anh đi, ít nhất phải ba ngày nữa mới về, cô lấy tay nâng cằm suy nghĩ, dù sao mình cũng gõ chữ xong hết cả rồi, có nên qua đó tìm anh không nhỉ? Nếu thấy mình nhất định anh sẽ rất ngạc nhiên đúng không? Hơn nữa chuyện kia phải đối mặt mới nói được, cô vô cùng mong chờ biểu cảm của Thẩm Quyến lúc đó, chắc hẳn rất đặc sắc.

Suy nghĩ vừa nổi lên thì không kìm nén được nữa, mấy ngày nay Tô Dạng Nhiên làm cái gì cũng một mình, ăn một mình ngủ một mình dắt chó đi dạo một mình, cô nhớ Thẩm Quyến. Nghĩ ngợi xong Tô Dạng Nhiên lập tức lấy điện thoại đặt vé bay đi Yên Thành ngay chiều nay.

Bây giờ cách giờ lên máy bay có mấy tiếng, thừa dịp này cô nhốt tiểu cầu vào lồng chó dẫn ra tiệm gửi nuôi, cô sờ đầu nó, "Tiểu cầu mập mấy ngày nữa phải ngoan nha, bọn chị sẽ về nhanh thôi."

Cô về nhà nhanh nhẹn thu dọn hành lý, trang điểm, kéo vali đón xe ra sân bay. Tô Dạng Nhiên đáp xuống sân bay lúc tám giờ tối, cô suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Chu Dương.

Chu Dương nhận được điện thoại của cô lúc đang trao đổi với các trợ lý khác về kinh nghiệm y khoa, anh nhìn màn hình, lập tức nghe điện thoại, "Alo chị Nhiên, sao chị gọi cho em vậy?"

"Ừ, hỏi cậu này, khi nào mọi người kết thúc hội thảo vậy?"

"Chắc là khoảng mười giờ tối." Chu Dương thản nhiên nói, nói xong lại thấy hơi sai sai, anh ta dò xét hỏi: "Chị Nhiên, không lẽ chị tới Yên Thành rồi hả?"

"Ừ, không được sao?"

"Được chứ, dĩ nhiên là được rồi!" Chu Dương dừng lại, "Nhưng mà... bây giờ chị đến rồi trong khi tụi em còn hai giờ nữa mới xong."

Đây cũng là chuyện Tô Dạng Nhiên phiền não, "Ừ, như vầy đi, em gửi vị trí qua, chị đi tìm mọi người."

"Vâng, cúp điện thoại là em nhắn liền."

"Đúng rồi, nhớ giữ bí mật với bác sĩ Thẩm nha."

"Em biết rồi, em đâu có ngốc."

Cúp điện thoại, Chu Dương gửi vị trí trường học cho Tô Dạng Nhiên, lúc cô đến đã là nửa tiếng sau, Chu Dương thừa dịp không ai chú ý len lén ra cửa đón người, phòng hội thảo cũng gần cửa.

"Chị Nhiên?" Chu Dương vẫy tay với Tô Dạng Nhiên đang kéo hành lý.

"Em đi ra thế này không sao chứ?" Tô Dạng Nhiên hỏi.

"Không sao đâu, dù sao chỉ có mấy phó chủ nhiệm nghiên cứu thảo luận, chúng em ngồi dưới chờ đợi thôi ạ." Chu Dương đón lấy vali hành lý, "Hành lý gửi ở cửa bảo vệ là được."

"Người ta cho chúng ta gửi không đó?"

"Chắc chắn cho." Mấy ngày nay Chu Dương đã làm thân với bảo vệ rồi.

Quả nhiên Chu Dương nói vài câu là bảo vệ cho gửi liền.

"Chị Nhiên, chị đoán xem lúc bác sĩ Thẩm thấy chị sẽ có biểu cảm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi