ÔN NHU MƯỜI DẶM

Editor: wioo

Nhà họ Cố.

Ăn bữa sáng xong, Cố Xướng Thịnh cố ý dặn dò hai anh em bọn họ, "Chiều nay tan làm hai đứa về sớm chút, bất kể là tiệc tùng gì thì cũng dời đi."

Cố Tư Liễm và Cố Tư Dư cùng ngẩng đầu nhìn ông, Cố Tư Dư tò mò hỏi: "Hôm nay có chuyện gì lớn ạ?"

"Đúng vậy."

"Chuyện gì thế cha?"

"Tối nay Nhiên Nhiên sẽ về nhà ăn cơm."

Cố Tư Dư liếc mắt, "Cô ta về nhà ăn cơm thôi mà, có phải chuyện gì lớn đâu."

Đúng lúc Tần Trăn bưng bánh mì lên nghe được câu này, bước chân bà khựng lại, Cố Tư Dư cũng thấy bà, cô ta biết lời mình vừa nói đã bị bà nghe thấy, Cố Tư Dư yên lặng mím môi.

Cố Xướng Thịnh và Cố Tư Liễm cũng thấy Tần Trăn, hai người bọn họ ngược lại cảm thấy lúng túng. Cố Xướng Thịnh trợn mắt nhìn con gái, Cố Tư Dư nhận được ánh mắt cảnh cáo, mặc dù không muốn nhưng cô ta cũng không nói gì nữa, bởi vì cô ta cũng cảm thấy không khí căn nhà gần đây không đúng lắm.

Cố Tư Dư cảm thấy Tần Trăn lạnh nhạt với cô ta, bà không chủ động bắt chuyện với cô ta nữa, đừng nói là quan tâm, trong nháy mắt bà hoàn toàn hời hợt với gia đình bọn họ. Bây giờ Cố Tư Dư cũng không dám tùy tiện nổi giận với Tần Trăn nữa, bởi vì lần trước cô ta nổi nóng với bà, kết quả bà chỉ nhìn một cái rồi xoay người bỏ đi. Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, cô ta cũng thử bắt chuyện nhưng Tần Trăn chỉ không mặn không nhạt đáp lại mấy câu, cảm giác không giống như mệt mỏi.

Sau lần đó Cố Tư Dư dần ý thức được hình như có gì đó đang thay đổi, nhưng cô ta không biết nó là gì, cô ta không thích nhưng cũng không dám tùy ý nổi giận với bà nữa.

"Trăn Trăn, mau tới ăn đi em."

"Dì Tần, dì mau ngồi đi." Cố Tư Liễm chủ động kéo ghế ra cho bà. Tần Trăn cười đặt bánh mì lên bàn, nói: "Cảm ơn con."

Cố Xướng Thịnh múc thêm một chén cháo nữa đưa cho bà, sau đó nói: "Lần này không phải chỉ mình Nhiên Nhiên về."

Động tác ăn cháo của Cố Tư Liễm và Cố Tư Dư cũng dừng lại.

"Lần này Nhiên Nhiên dẫn bạn trai về, các con hiểu chưa?"

Cố Tư Liễm buông muỗng xuống, trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Buổi chiều con sẽ về sớm."

Cố Xướng Thịnh nhìn về phía Cố Tư Dư, cô ta cắn môi, nhìn Tần Trăn đang cúi đầu ăn cháo, "ừm" một tiếng. Cố Tư Dư suy nghĩ một chút rồi nhìn Tần Trăn nói: "Dì Tần, chúc mừng dì."

Tần Trăn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn con."

Lại là nụ cười khách sáo làm miếng bánh mì phết phô mai trong miệng Cố Tư Dư nhạt toẹt, cô ta nhấp môi, sau đó đứng dậy, "Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn, con đi làm trước."

Cố Tư Liễm nhìn miếng bánh mì cô chỉ vừa ăn một nửa, nói: "Em còn chưa ăn xong kìa."

"Không ăn nữa, em no rồi."

Cố Tư Liễm ăn xong cũng đứng dậy, "Ba, dì Tần, con cũng ăn xong rồi, con đi trước đây."

"Được, nhớ vế sớm chút." Cố Xướng Thịnh dặn dò.

"Vâng con biết rồi."

Tần Trăn, "Đi đường cẩn thận."

"Vâng."

Bà nội Cố từ vườn hoa đi vào, Cố Xướng Thịnh kêu một tiếng, Tần Trăn đi tới, "Mẹ, con đỡ mẹ về phòng."

"Không sao, tự mẹ đi được rồi, con ăn tiếp đi." Bà nội Cố xua tay, hiền hòa nói. Lúc này Tần Trăn mới ngồi xuống. Đi được mấy bước, bà nội Cố đột nhiên nói: "Buổi tối con bé về nhà con nhớ dặn dì Lưu làm vài món ngon nhé."

Tần Trăn nhìn bà, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: "Vâng ạ."

Bởi vì buổi tối phải tới nhà cô ăn cơm, buổi trưa Thẩm Quyến đã dẫn Tô Dạng Nhiên đi cửa hàng bách hóa mua quà, mua xong hết thì lái xe tới nhà họ Cố, lúc hai người tới thì cũng đã gần năm giờ.

Lúc đi Tô Dạng Nhiên có nhắn tin cho Tần Trăn, vì vậy bà đã sớm đứng chờ ngoài cửa, Cố Xướng Thịnh cũng đứng bên cạnh. Từ xa đã thấy có một chiếc xe chạy tới, đúng là xe của bọn họ, xe dừng hẳn xong hai người mới bước xuống.

Xuống xe, Tô Dạng Nhiên kêu một tiếng mẹ và chú Cố, lúc này mới giới thiệu cho anh, Thẩm Quyến lập tức khom người chào hỏi, "Chào dì ạ, chào chú Cố."

Tần Trăn mỉm cười, "Ừ, được."

Đầu tiên Cố Xướng Thịnh quan sát anh một cái, sau đó mới mỉm cười. Ông ở trên thương trường nhiều năm rất có mắt nhìn người, ông nhìn ra cậu trai này rất xuất sắc, tướng mạo bất phàm, khí thế hiên ngang.

"Con chắc là tiểu Thẩm, mau vào nhà."

Thẩm Quyến vội vàng đưa quà tới, "Chú dì, lần đầu tiên tới thăm cháu cũng không biết nên mua gì cho tốt, món quà nhỏ nhưng thành ý lớn."

Cố Xướng Thịnh thấy quà là hộp thực phẩm dinh dưỡng, càng hài lòng với Thẩm Quyến hơn, hẳn là một đứa trẻ biết nghĩ đây, "Tới thì tới còn mang quà gì nữa, cháu mau vào nhà, cơm sắp xong rồi, vào nhà chú cháu ta uống một ly."

"Dạ được."

Sau khi vào nhà, bà nội Cố cũng đi từ trong phòng ra, Thẩm Quyến lập tức khom người chào, "Chào bà nội ạ, cháu tên là Thẩm Quyến, là bạn trai của Nhiên Nhiên."

Được một cậu trai trẻ tuổi vẻ ngoài dễ nhìn hỏi thăm sức khỏe, bà nội Cố cười vô cùng hiền lành, "Chào cháu, tiểu Thẩm đúng không, thật là có sức sống."

"Bà nội nhìn cũng còn trẻ lắm ạ." Thẩm Quyến lập tức thêm một câu.

Đến cái tuổi này, bà nội Cố thích nhất là được con cháu khen mình trẻ tuổi, bà cười miệng không ngậm lại được, nói: "Nhiên Nhiên mắt nhìn tốt, đưa nhỏ này bà nội thích."

Tô Dạng Nhiên cười nói: "Bà nội thích là được ạ."

Tần Trăn nhìn, nụ cười trên khóe miệng sâu hơn một chút.

Cố Tư Liễm và Cố Tư Dư cũng về đúng lúc, sau khi vào nhà, anh còn cố ý dặn dò em gái, "Bình thường em tự tung tự tác thế nào anh không quan tâm, nhưng hôm nay em khiêm nhường một chút cho anh."

Cố Tư Dư nhìn anh trai, hừ một tiếng rồi đi vào nhà. Cố Tư Liễm đi theo sau lưng, "Anh đang nói chuyện với em đó, em có nghe không?"

"Nghe rồi, anh không bớt dài dòng được chút à?"

"Cái con bé này..."

Cố Xướng Thịnh thấy anh em bọn họ trước sau đi vào nhà, lên tiếng gọi, "Tư Liễm, Tư Dư, mau tới đây."

Mấy người chào hỏi xong thì ngồi xuống, Cố Tư Dư nhìn Thẩm Quyến mấy lần, anh rể tương lai cũng dễ nhìn thật, còn trò chuyện với ba và bà nội rất vui vẻ, cô ta nhìn qua Tô Dạng Nhiên, lúc này đang ngồi bên cạnh, khóe miệng cong lên, cô ta suy nghĩ rồi hỏi: "Anh Thẩm, anh làm nghề gì?"

Thẩm Quyến nhìn cô ta, đúng mực nói: "Làm ở bệnh viện, bác sĩ."

"Bác sĩ? Bác sĩ cũng chia ra rất nhiều loại đó?" Cố Tư Dư lại hỏi.

"Tư Dư." Cố Xướng Thịnh thấp giọng gọi một tiếng.

Cố Tư Dư, "Con có làm gì đâu, con chỉ tò mò hỏi chút thôi mà."

Thẩm Quyến cười nói với Cố Xướng Thịnh, "Không có chuyện gì đâu chú." Sau đó rồi nhìn Cố Tư Dư nói, "Trước mắt anh đang là phó chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh ở bệnh viện Hiệp Hòa."

Cố Tư Dư sững sốt, "Phó chủ nhiệm...?"

Bà nội Cố và Cố Xướng Thịnh cũng hơi giật mình, phải nói nghề bác sĩ đối với bọn họ cũng không phải là cao cả gì, nhưng người chưa tới ba mươi tuổi đã ngồi vào ghế phó chủ nhiệm khoa thì không có thực lực nhất định không làm được.

"Tiểu Thẩm tốt nghiệp trường nào?" Cố Xướng Thịnh không nhịn được hỏi một câu.

"Từ khoa y đại học Harvard ạ." Thẩm Quyến ôn tồn nói.

Cố Xướng Thịnh sững sốt nhưng trong lòng lại thêm coi trọng anh, "Harvard à, thật là không ngờ."

Thẩm Quyến nhìn ông cười một tiếng. Cố Tư Dư nhìn, yên lặng không nói gì.

Lúc ăn cơm, bà nội Cố hỏi: "Tiểu Thẩm à, không biết cha mẹ cháu làm nghề gì nhỉ?"

Thẩm Quyến đặt đũa xuống, "Ba mẹ cháu đều là người bình thường, cha là giảng viên ở đại học Hoa Lâm, mẹ là y tá trưởng ở bệnh viện Châu Lí."

Cố Tư Dư vịn bát cơm, vậy mà kêu là người bình thường? Đại học Hoa Lâm là đại học tốt nhất trong tỉnh, làm giáo sư ở đó mà gọi là bình thường? Bệnh viện Châu Lí là bệnh viện lớn thứ hai sau Hiệp Hòa, làm y tá trưởng ở đó mà gọi là bình thường?

Bà nội Cố cười, "Cha mẹ cháu đều là người ưu tú nên mới nuôi dạy được một đứa trẻ xuất sắc như cháu."

Thẩm Quyến, "Cảm ơn bà nội, anh Cố và em Tư Dư cũng vô cùng ưu tú, còn có Nhiên Nhiên nữa, rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc Nhiên Nhiên, chú Cố, cháu mời chú một ly."

Cố Xướng Thịnh nâng ly lên, "Cảm ơn làm gì nữa, nào, uống thôi."

Khóe môi Tô Dạng Nhiên cong lên, một tay cô đặt trên bàn, một tay đặt trên đùi anh, Thẩm Quyến mời rượu xong nhẹ nhàng cầm tay cô.

Bà nội Cố cũng lớn tuổi, sau khi ăn xong không đọ được với lớp trẻ, vì vậy về phòng nghỉ ngơi trước, trên bàn cơm cũng chỉ có mấy người bọn họ, Cố Xướng Thịnh nâng ly, nói: "Tiểu Thẩm à, sau này cháu không được ức hiếp Nhiên Nhiên, nếu không chú sẽ không bỏ qua cho cháu đâu."

Thẩm Quyến cười, vội vàng nói: "Chú Cố nói quá rồi, cháu không dám đâu, chú chưa tìm cháu tính sổ thì ba mẹ, chị và anh rể cũng đã xử lý cháu rồi, Nhiên Nhiên bây giờ là cục cưng của gia đình nhà cháu đấy ạ."

Ánh mắt Cố Xướng Thịnh khẽ lay động, sau đó ông lại tiếp tục nói: "Nhiên Nhiên của chú tốt lắm, ai cũng thích."

Tần Trăn cũng nở nụ cười, xem ra gia đình tiểu Thẩm đều rất thích Nhiên Nhiên, nếu như vậy thì bà rất yên tâm.

"Dạ đúng vậy. Có thể quen được Nhiên Nhiên là phúc phận của cháu." Thẩm Quyến tiếp tục nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi