ÔN NHU NUÔI DƯỠNG

Tác giả: Tạp Bỉ Khâu

Editor: Devil

————

Vào đầu tháng chín hai năm sau đó, lại một mùa hè như bao mùa hè khác đã trôi qua, thành phố cận nhiệt đới như thành phố Hải cũng tràn ngập trong mặt trời chói chang và tiếng ve kêu. Người đi đường che ô bước trên đường phố, lúc này mặt đường nhựa đang bị ánh nắng thiêu đốt bốc hơi lên khiến cho không khí trở nên nóng bức như lò nướng.

Phòng triển lãm của Lý Vinh Hải mới mở ở bên trong một phố buôn của Giang Bắc, có rất nhiều doanh nhân tới để xem nên ông rất vui, cảm thấy hứng thú mà nhấc bút muốn tự tay viết một bức chữ ngay tại hiện trường.

Chữ của Lý Vinh Hải cũng bình thường nhưng mà gần đây ông lại thích viết, mọi người cũng vui vẻ náo động theo ông. Nhân viên phụ trách đặt giấy Tuyên Thành ở trên bàn cho ông, tìm một hồi lại chẳng tìm thấy bút lông cừu, cán bút làm từ ngà voi của ông.

“ Chu Bùi Cảnh” Ông hô to “ Bút của thầy đâu?”

Một người trẻ tuổi mặt mày như tranh vẽ nhô đầu ra: “ Cái nào ạ?”

“ Bút lông cừu, cái mà thầy dùng để viết thư pháp ấy.”

“ Chờ tý ạ” Chu Bùi Cảnh chạy lên tầng cầm xuống cho ông.

Hiện giờ, Chu Bùi Cảnh là học trò mà Lý Vinh Hải yêu thích nhất. Lý Vinh Hải là hiệu trưởng của học viện Mỹ thuật thành phố Hải, ông cảm thấy sau này học trò của mình ra ngoài giảng dạy mà lại chưa tốt nghiệp cấp hai thì không ổn lắm nên đã liên hệ với trường lại tuyển thêm một học sinh nữa.

Tuổi của Chu Bùi Cảnh mà đi học năm nhất đại học thì cũng hơi muộn nhưng cũng may vóc người cậu nhỏ nhắn nên nếu không lấy chứng minh thư ra thì cũng không ai biết sinh viên mới này đã bao tuổi.

Tầm tuần giữa tháng chín thì học viện Mỹ thuật mới khai giảng nên hiện giờ Chu Bùi Cảnh giúp Lý Vinh Hải làm này làm kia, trong lòng cậu cũng tự có tính toán riêng, bởi vì Tạ Trí đang ở thành phố Hải đó.

Sau hôm Tạ Trí rời đi, Chu Bùi Cảnh lật tung cả nhà lên tìm, Chu Diễm lại đi theo sau cậu, cậu tìm dưới bụng nai con, tìm trên sân phơi, còn bò xuống gầm giường, nói: “ Em thấy anh rồi, anh mau ra đây đi.”

Nhưng Tạ Trí đi thật rồi, cuối cùng Chu Bùi Cảnh cũng không tìm được anh.

Đến chiều, Chu Bùi Cảnh không muốn tới viện làm trị liệu, nói là phải đợi người. Sau cùng, tiến sĩ Lâm tới nhà, ông vừa dỗ vừa lừa Chu Bùi Cảnh, nói rằng Tạ Trí không thích cậu bị bệnh, chỉ cần cậu khỏi bệnh thì Tạ Trí sẽ về. Chu Diễm nhìn dáng vẻ kinh hãi của con trai mình, trong lòng thấy hụt hẫng nhưng mà Chu Bùi Cảnh không nhớ gì cả, cũng không hiểu nên bà cũng chẳng trách cậu được cái gì.

Chu Bùi Cảnh ngây ngốc suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng bắt đầu tích cực phối hợp điều trị, Chu Diễm và tiến sĩ Lâm cũng yên lòng.

Ngày nọ từ Hương Đảo về thành phố Hàng, Chu Bùi Cảnh dây dưa mãi không muốn lên máy bay, cậu hỏi mẹ: “ Tạ Trí về nhà không thấy con thì phải làm sao ạ?”

Chu Diễm tức giận nói với cậu: “ Tạ Trí về không muốn thấy nhất là con.”

Chu Bùi Cảnh đau lòng nhìn mẹ, bị lời của bà đả kích tới mức không muốn nói nữa. Lúc đó, Chu Diễm còn thầm thấy may mắn, bà cũng không biết trước khi bà về nước thì hai người đã sống chung thế nào nhưng mà chờ đến khi tình hình của Chu Bùi Cảnh tốt hơn có lẽ sẽ không nhớ tới Tạ Trí nữa.

Chung quy hai người cũng chỉ ở chung với nhau tầm hai tháng.

Thời gian dần trôi đi, Chu Bùi Cảnh lại theo Lý Vinh Hải học vẽ, cậu có thể đọc được chữ Hán còn gặp lại bạn bè hồi trước, thậm chí đôi khi cậu còn nói về mấy chuyện hồi còn nhỏ mà cậu chợt nhớ ra. Chu Diễm dẫn cậu tới công ty mình còn luôn có người muốn ôm cậu một cái khiến cho cậu sợ phát khóc.

Chu Bùi Cảnh thoạt nhìn vui vẻ, thỏa mãn với bây giờ, cậu không nói nhưng Chu Diễm biết trái tim con bà không hề còn ở chỗ cậu.

Rất nhiều lúc, bà quanh co lòng vòng muốn tâm sự về Tạ trí với Chu Bùi Cảnh nhưng Chu Bùi Cảnh luôn tỏ vẻ kháng cự đối với chủ đề này. Nếu như không phải lần nọ cậu đi qua sạp báo rồi mua một quyển tạp chí kinh tế – tài chính trở về thì Chu Diễm còn cho rằng cậu đã quên đi Tạ Trí rồi.

Kì thật, Tạ Trí không hề làm cuộc phỏng vấn nào, trên mặt mấy tạp chí còn chẳng có một đốt ngón tay của Tạ Trí, chỉ là đầu tiêu đề viết cái gì mà “ Nguyên nhân cổ phiếu Tạ thị bùng nổ trong vài giờ”, chỉ vậy mà Chu Bùi Cảnh cũng có thể đứng ở ven đường xem nó tới tận nửa ngày rồi lấy tiền trong ví mua chúng nó về nhà.

Chu Diễm từ kinh hồn táng đảm chậm rãi chuyển thành thôi bỏ đi. Chu Bùi Cảnh phải có cuộc sống của chính nó, chẳng sợ bà không đồng ý thì cũng muốn cậu tự quyết định.

Nhưng mà cho dù là đàn ông, bà cũng chấp nhận nhưng sao cứ phải là Tạ Trí, Chu Diễm cũng không rõ nữa.

Hiện giờ Lý Vinh Hải bảo muốn cho Chu Bùi Cảnh học đại học ở thành phố Hải, bà nhìn dáng vẻ nhảy nhót tung tăng của Chu Bùi Cảnh, bà không muốn can thiệp nhiều hơn nữa.

Chu Bùi Cảnh tới thành phố Hải giống như một chú bướm vậy, bận lên bận xuống trong phòng triển lãm của Lý Vinh Hải, phòng triển lãm còn treo hai bức cậu vừa vẽ mà không bao lâu sau đã có người mua rồi.

Giám đốc Trình là người phụ trách phòng triễn lãm tới hỏi cậu số tài khoản ngân hàng, cậu vô cùng kinh ngạc bởi vì hai bức đó cũng không độc đáo, Lý Vinh Hải lại luôn bênh vực người mình nên dặn dò người đại diện phòng triển lãm đề ra giá cao, lúc cậu nhìn giá niêm yết còn tám nhảm với Lâm Trác Quân là có lẽ đời này chẳng bán nổi đâu, lại chẳng nghĩ tới mới treo lên một tuần đã có kẻ ngốc cuỗm đi rồi.

Cậu hỏi giám đốc Trình: “ Người mua trông thế nào thế ạ?”

Giám đốc Trình ngẫm lại, nói: “ Không nhớ rõ.”

Chu Bùi Cảnh nhìn tin nhắn nhắc nhở, tài khoản ngân hàng đã nhiều thêm mấy số 0, trong lòng thấy cảm động không thôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có fans có tiền đầu tiên rồi.

Nếu như Chu Bùi Cảnh nhìn thấy fans của mình có lẽ cậu sẽ nhận ra ngay đây chính là vị trợ lý sinh hoạt của Tạ Trí, là người đã từng mua váy ren cho Chu Bùi Cảnh để lại ấn tượng sâu cho cậu.

Ông Trì ngàn dặm xa xôi bay từ Hương đảo tới thành phố Hải để bố thí một cơ hội đón sinh nhật cho Tạ Trí, đây là dịu dàng lớn nhất mà đàn ông cung Thiên Bình có thể cho cháu ngoại mình.

“ Chủ yếu ông muốn nhìn Tiểu Cảnh một chút” ông Trì nói “ Ông chỉ đứng từ xa nhìn nó thôi.”

Tạ Trí bận làm việc cũng không nói lời nào.

Ông Trì ngồi uống trà đột nhiên phát hiện bức tường đối diện cửa sổ sát đất lại có thêm hai bức vẽ, ông nhìn một hồi càng nhìn càng thấy quen thuộc.

“ Tạ Trí, không phải cháu nói bức vẽ trên ghế của đàn dương cầm là của mẹ cháu sao?” trong đầu ông Trì thoáng hiện ra cái gì đó, kích động mà hạ chén trà trong tay xuống khiến cho nước bắn cả lên bàn trà “ Sao hai bức này giống bức mây đen kia như thế, nét vẽ này, màu sắc này rõ ràng là cùng một người vẽ mà!”

Tạ Trí ngẩng đẩu lên liếc ông ngoại mình một cái, nói: “ Đây là bức vẽ của Chu Bùi Cảnh.”

Hai năm rồi, lần đầu tiên ông Trì nghe thấy ba chữ “ Chu Bùi Cảnh” từ miệng Tạ Trí, ông ngẩn người, nhỏ giọng nói: “ Ồ… là Tiểu Cảnh à.”

“ Là nó tặng cháu à?” Một lát sau, ông Trì lại nhịn không được hỏi cháu ngoại mình “ Cháu lại liên lạc với nó à?”

“ Cháu mua.” Tạ Trí ảm đạm nói.

Ông Trì có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi nhưng cuối cùng ông cũng không hỏi nữa, bảo tài xe dẫn ông đến học viện Mỹ thuật thành phố Hải.

Ông chống gậy batoong đứng bên cạnh cây hoa quế ngửi mùi hoa một lát, đúng vào thời gian tan học liền thấy một tốp năm tốp ba sinh viên đeo bàn vẽ sau lưng bước ra, trong đó còn có Chu Bùi Cảnh.

Bên cạnh cậu có một sinh viên nữ đáng yêu, hai người nói chuyện vui vẻ, Chu Bùi Cảnh còn cầm hộp dụng cụ vẽ giúp cô trông hai người rất xứng đôi vừa lứa.

Cậu khẽ nghiêng đầu thấy cạnh cây hoa quế là ông Trì đang đeo kính râm đứng đó.

Ông Trì cũng không trốn, ông cho rằng Chu Bùi Cảnh không nhận ra mình nữa chỉ thấy Chu bùi Cảnh dừng lại, cậu nói vài câu với cô gái rồi cô tự cầm dụng cụ vẽ của mình và vẫy tay với Chu Bùi Cảnh.

Chu Bùi Cảnh đi về phía ông Trì, cười với ông: “ Ông ngoại.”

Cậu mời ông vào tiệm coffee bên cạnh thư viện ngồi còn gọi cho ông một ly trà, hỏi thăm sức khỏe của ông lại nói qua về tình hình gần đây của bản thân, hai người trò chuyện vui vẻ.

“ Ông ngoại, sao ông biết cháu ở học viện Mỹ thuật ạ?” Cậu hỏi ông Trì.

Ông Trì lại cố ý né tránh nói tới chuyện khác: “ Tiểu Cảnh, cháu đang yêu à?”

Chu Bùi Cảnh ngây người một chút: “ Dạ?”

“ Cô gái ban nãy ấy, rất đáng yêu.” Ông Trì vụng về hỏi thử một câu giúp cháu ngoại mình, này chính là máu mủ tình thâm giữa ông cháu đó.

Chu Bùi Cảnh mới chợt hiểu ra, liên tục xua tay: “ Cô ấy không phải bạn gái cháu, cháu chưa yêu.”

“ Vậy không tính yêu đương sao?” Ông Trì chân thành hỏi.

“ Trước mắt cháu muốn vẽ cho tốt đã.” Chu Bùi Cảnh dừng lại mới nói.

Ông Trì đột nhiên đập bàn một cái: “ Đúng rồi! Tranh của cháu! Tiểu Cảnh, ông ngoại muốn mấy bức vẽ của cháu, một bức treo ở thư phòng của ông, một bức treo ở phòng khách, còn có một bức tặng cho ông bạn già của ông nữa, nói thì cũng rất dài, ông cùng lão ý quen nhau ở Hương Đảo năm 1982, lúc ấy…”

“… Kỳ thật, ông cảm thấy bức Mặt trời đỏ của cháu cực kì hợp khi treo trong thư phòng của ông, nó tượng trưng cho tính tình bồng bột của ông, nhưng mà thằng nhãi Tạ Trí ấy không chịu cho ông, còn bảo ông tự đi mà mua, này không phải là sỉ nhục tình cảm của chúng ta sao?” Ông Trì nói đến đoạn này lại thấy kích động, lòng đầy căm phẫn “ Tiểu Cảnh, cháu thấy ông nói đúng không? Nó làm thế chính là dùng tiền sỉ nhục chúng ta!”

“ Ông ngoại, bức cháu vẽ… là Tạ Trí mua ạ?” Mắt Chu Bùi Cảnh lóe sáng, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và vui vẻ.

Lúc này, ông Trì mới phát hiện trong lúc vô tình ông đã bán đứng Tạ Trí rồi cũng ngây ngẩn cả người.

Một lát sau ông mới nói: “ À, đúng thế.”

Sau khi tạm biệt ông Trì, tâm tình Chu Bùi Cảnh không yên trở về ký túc, buổi tối đèn đường tối tăm, cậu đi còn suýt chút đã đâm vào cây luôn rồi.

Suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng cậu quyết định đi tìm đàn anh. Nếu không thì Tạ Trí mua bao nhiêu bức vẽ của cậu cũng sẽ chẳng chịu tới tìm cậu đâu.

Sáng hôm sau, cậu gọi xe đi tới tập đoàn Tạ thị, tòa nhà nằm ở bờ sông vô cùng nổi bật trong một đống tòa Office, tài xế nói rất nhiều, gần đây ông hay chở mấy sinh viên nhận offer đến Tạ thị làm nên cho rằng Chu Bùi Cảnh cũng tới phỏng vấn, muốn cho cậu biết 120 kỹ xảo phỏng vấn, lúc Chu Bùi Cảnh xuống xe còn cổ vũ cậu cố lên.

Chu Bùi Cảnh bị ông nói tới mức đầu váng mắt hoa, nghe thấy câu cố lên liền nói cảm ơn với tài xế.

Giữa tháng mười bởi vì yêu cầu nhân viên mặc đồng phục nên đàn ông đều mặc vest đi giày da trong sảnh lại bật điều hòa khá lạnh, Chu Bùi Cảnh lại sợ lạnh vừa bước vào đã suýt bị lạnh tới mức ngã sấp mặt.

Lễ tân trông thấy Chu Bùi Cảnh bước vào liền hỏi cậu cần giúp gì không.

Chu Bùi Cảnh đảo mắt, nói: “ Tôi là học sinh được ngài Tạ trợ giúp hai năm trước, hiện giờ đã lên đại học nên muốn tới cảm ơn anh ấy.”

Lễ tân nghi ngờ nhìn dáng vẻ trắng trẻo hồng hào như thiếu gia nhà giàu của Chu Bùi Cảnh, dù thế nào cũng chẳng thấy dáng vẻ cần trợ cấp ở cậu.

“ Thật đó, cô nói với anh ấy, Tiểu Cảnh tới cảm ơn anh ấy, anh ấy sẽ biết thôi.” Chu bùi Cảnh nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Lễ tân còn đang do dự có nên gọi lên trên không thì trùng hợp Tạ Trí đang xuống tầng cùng với vị phó tổng giám đốc, muốn ra ngoài thị sát. Cô vừa ngẩng đầu thấy Tạ Trí, định mở miệng lại không dám.

Chu bùi Cảnh quay đầu nhìn lại đối mặt với Tạ Trí.

Chu Bùi Cảnh ngọt ngào gọi anh: “ Tạ Trí!”

Một giây đó, tất cả mọi người đều cảm thấy lễ tân và bảo vệ có lẽ sẽ gặp xui xẻo đây, người kia là ai mà dám cho vào, tối nay sẽ phải tăng ca tới đêm đó, mau dẹp đống kế hoạch hẹn hò đi.

Chỉ thấy Tạ Trí bước nhanh tới, trông anh như muốn đánh người vậy! Anh cởi vest, anh thật sự muốn đánh người! Anh khoác áo vest lên vai Chu Bùi Cảnh, hỏi: “ Ai bật điều hòa lạnh thế hả?”

Về việc thị sát xưởng khu tất nhiên là Tạ Trí không đi nữa rồi, anh vẫn chưa biết chuyện mình mua bức vẽ đã bị Chu Bùi cảnh biết được nên dẫn cậu tới phòng khách.

“ Sao lại tới đây?” Tạ Trí hỏi cậu.

“ Ông ngoại bảo là bức vẽ của em là anh mua, để cho anh tiêu pha lãng phí nên em tới cảm ơn.” Chu Bùi Cảnh bước tới trước giữ chặt tay tạ trí, lắc lắc tay như đang nắm tay lại giống đang làm nũng.

Tạ Trí thiếu chút nữa không chịu được, trên mặt chỉ có thể gật đầu, nói: “ Khá đẹp.”

Chu Bùi Cảnh vẫn không thả tay, ngẫm nghĩ nói: “ Lúc đó tiến sĩ Lâm bảo anh không thích em bị bệnh nên bỏ đi.”

Tạ Trí nhíu mày, anh biết tiến sĩ Lâm sẽ nói thế nào với Chu Bùi Cảnh nhưng nghe Chu Bùi Cảnh nói ra lại là cảm giác khác nhưng anh cũng không phản bác.

“ Em vẫn nhớ lúc anh dẫn em đi xem The Phantom of the Opera” Chu Bùi Cảnh tiếp tục nói “ Mấy chuyện đó em nhớ hết. Anh nói thích em, nhưng mà em hỏi anh có rời đi không, anh lại không trả lời.”

Đó là vì em ngủ rồi. Tạ Trí cảm giác bây giờ mình giống như một thằng nhóc mới lớn vậy, đối mặt với người mình thích lại miệng khô lưỡi khô, tim đập như trống mà trân bảo của anh lại nói chuyện dễ như trở bàn tay.

“ Đàn anh, bây giờ em muốn hỏi lại anh, anh còn bỏ đi không?” Chu Bùi Cảnh ngây thơ hỏi.

Tạ Trí duỗi tay, báu vật mà anh đã mất đi cuối cùng cũng đã tìm được rồi, anh nói với Chu Bùi Cảnh: “ Vậy không đi nữa.”

Cho dù thế nào, mấy chuyện yêu đương như này cho dù tới muộn cũng không bao giờ là quá muộn.

———

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi