ÔN THỦY ĐUN HARRY

“Người kia đi rồi, chỉ để lại vật này.” Harry nhận hộp gỗ cùng lá thư từ tay Hermione, mở thư ra thì chỉ thấy trong đó viết vẻn vẹn một câu: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngài năm đó, hy vọng khối thủy tinh phép thuật này có thể phù hộ ngài vượt qua nguy hiểm, có duyên thì gặp lại.” Harry cùng Draco đều có chút ngây ra không hiểu, vượt qua nguy hiểm? Gần đây cậu có gặp nguy hiểm nào đâu.

“Không mở hộp ra nhìn sao?” Harry mở hộp gỗ ra, bên trong là một khối thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh được đặt trên miếng vải nhung màu tím đậm. Từ nhỏ Draco đã thấy qua không ít kì trân dị bảo, đá phép thuật cũng cầm qua vài viên, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thủy tinh phép thuật.

Thứ này hai ngàn năm trước đã bị khai thác hết, đến ngay cả những người sáng lập ra Hogwarts lúc đó cũng chỉ có một mảnh nhỏ, dùng tiết kiệm vô cùng. Thế nhưng hiện giờ người kia cư nhiên lại có thể rộng lượng tặng một khối to như vậy cho cậu. Nếu đem thứ này ra chợ đen bán thì chắc chắn sẽ có vô số người trả một cái giá trên trời.

Ba người đang suy đoán thân phận của người kia thì nghe được tiếng gõ cửa, có người đến tìm Hermione. Draco và Harry đành tạm biệt Hermione rồi cùng đi đến phòng làm việc của Bộ Trưởng. Harry nhìn phòng làm việc của Draco, cảm thán, đúng là mang đậm bầu không khí của Slytherin nha.

Sàn nhà màu đen, giấy dán tường màu bạc cùng rèm cửa sổ xanh biếc. Bàn làm việc bằng gỗ cực lớn, bên trên là một bộ máy tính phép thuật vừa sản xuất, xem ra Draco cũng không lạc hậu như thế. Ghế sofa màu đen thuần, giá sách kéo từ nóc nhà xuống sàn nhà. Trong góc phòng còn có một tủ kính đặt đầy các chai rượu quý. Đúng là rất biết hưởng thụ.

“Đợi tôi tan việc rồi cùng đi đón Scorpio, được không?”

“Cũng được. Phòng làm việc của anh đúng là tràn ngập không khí Slytherin ha.”

“Là mẹ trang trí đấy, trước giờ tôi cực kém khoảng này.”

Harry trắng mắt liếc Draco, “Ờ, trang trí phòng thì cực kém, nhưng trang trí bản thân lại sở trường vô cùng.”

“Đàn ông luôn rất chú ý bề ngoài, nếu không thì làm sao thu hút được bạn tình cơ chứ?” Draco hất tóc, nháy mắt với Harry.

Tuy rằng tỏ vẻ không đồng ý, nhưng không hiểu sao Harry lại bị hắn mê hoặc, ngừng một lúc rồi dứt khoát nhìn sang chỗ khác.

“…Tôi về nhà, lát nữa anh tự đi đón Scorpio đi.” Draco nhìn vẻ mặt đỏ bừng muốn chạy của Harry, vươn tay một cái liền kéo cậu vào lòng. Giọng cười trầm thấp đầy khêu gợi vang lên. Hắn đã sớm muốn làm Harry trong phòng này, đương nhiên nếu cậu mặc thêm tây trang hay áo chùng làm việc nữa thì càng tốt. Chỉ vừa tưởng tượng thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi, bất quá thời gian còn dài, bây giờ hôn một cái thu lợi trước đi.

Nếu mà Harry biết Draco đang suy nghĩ gì thì đã sớm quăng vào mặt hắn một câu Avada.

“Tối cùng đi đón Scorpio đi, rồi tới Hẻm Xéo ăn tối. Ở đó vừa mở một nhà hàng cho thiếu nhi rất thú vị, Scorpio nhất định sẽ thích.”

“Cũng được, sẵn tiện ghé qua Tiệm của Phu nhân Malkin mua cho Scorpio mấy bộ quần áo mới luôn, hai ngày nữa là trời ấm lên rồi. Còn phải đến Tiệm sách Phú quý và Cơ hàn nữa, mua thêm cho con hai cuốn truyện cổ tích mới, mấy cuốn ở nhà đều nghe hết rồi.”

“Được.” Nói đến đây thì Draco chợt nhớ đến một việc, bộ áo ngủ trong suốt mà hắn mua cho Harry hồi Giáng Sinh đâu rồi nhỉ? Xem ra về nhà hắn phải tìm kĩ lại một chút. Nhưng mà Draco tin chắc rằng Harry chưa phát hiện ra, nếu không thì đã sớm quăng bộ áo vào mặt hắn rồi sẵn tiện quăng luôn hắn ra khỏi nhà rồi.

Đúng năm giờ chiều Draco tan sở, cùng Harry độn thổ đến trước cổng trường tiểu học phép thuật. Trước cổng trường có rất nhiều phụ huynh đang trò chuyện rôm rả chờ con tan học, cũng có một vài gia tinh đứng tách biệt. Nhưng may là hai người dùng đồ trang sức phép thuật che giấu khuôn mặt, nếu không thì chắc chắn sẽ bị vây xem.

Từ xa, Harry đã nhìn thấy con mình, bên cạnh bé là Rose, hai đứa vừa đi vừa nói, cùng bước ra khỏi cổng trường. Lúc vừa đi học, Scorpio đã sớm nói rõ thân phận của mình cho cô bạn, còn khoe luôn diện mạo mới, nên rất nhanh hai đứa trẻ đã dính với nhau.

“Scorpio.”

“Ba! Cha!” Scorpio cao hứng chạy đến, được Draco bế lên, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của bé. Còn Harry thì vui vẻ chào hỏi Rose.

“Rose, có muốn đi ăn với bọn chú không?” Rose kinh ngạc nhìn Scorpio. Người này trông thật giống chú Harry nha, hơn nữa Scorpio lại gọi là ba, chẳng lẽ thật sự là chú Harry sao?

“Chú Harry?”

“Rose thật thông minh.” Harry tháo món trang sức xuống, để lộ gương mặt thật của mình, rồi nhanh chóng đeo lên. “Vậy tiểu thư Rose có muốn đi ăn một bữa với bọn chú không nào?”

“Nhưng mẹ con…”

“Không sao, chú sẽ nói với họ.” Nói xong, Harry rút đũa phép ra, vẫy một cái, trong không trung xuất hiện con nai đực màu bạc tung vó chạy đi. Thừa lúc mọi người bị Thần Hộ mệnh xinh đẹp thu hút, bọn họ lén chen khỏi đám người để ra ngoài. Trường học cách Hẻm Xéo rất gần, đi bộ chừng năm phút là tới. Hai đứa nhỏ hoạt bát chạy đằng trước, Draco cùng Harry đi theo phía sau.

Nhà hàng thiếu nhi mới mở được trang trí theo phong cách biển cả, đương nhiên không có những sinh vật gớm ghiếc như bọn người cá ở Hồ Đen, mà chỉ là những bồi bàn biến thành những nhân ngư xinh đẹp phục vụ, bàn ăn được phù phép đặt ở bên trong bọt khí nên trông như đang ở dưới nước.

“Xin hỏi mấy người ạ?”

“Bốn người.”

“Mời quý khách theo tôi.”

Hai đứa nhỏ nhìn cảnh vật được phù phép trông như dưới biển mà xuýt xoa không ngừng, nhất là Rose. Tuy nhà Weasley đã không còn nghèo như lúc trước nữa, nhưng thói quen tiết kiệm đã được di truyền, nên trong mắt họ, những nhà hàng được phù phép như thế này đều được liệt vào danh sách xa xỉ, chắc chắn Ron sẽ không dẫn tụi nhỏ tới.

Scorpio tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng còn khá hơn người bạn của mình. Bởi vì nhà ăn trong dinh thự Malfoy còn cao cấp hơn chỗ này, thậm chí còn vượt xa vài bậc. Lễ Giáng Sinh lần trước, Lucius cố ý biến nhà ăn thành một vùng tuyết phủ đầy, làm cho Scorpio vốn còn hơi xa cách cũng trở nên thân thiết với ông nội hơn. Harry lúc đó nghe xong cũng phải cảm thán, ngài Malfoy đúng là rất biết cách thu phục trẻ nhỏ.

“Cá tuyết nướng, canh hải sản, hào nướng, salad cua quốc vương loại lớn, cá tầm trắng nướng, mỗi món hai phần. Một lon nước nho, tráng miệng là hai phần pudding xoài. Hai đứa muốn ăn tráng miệng gì?”

“Con muốn ăn kem phô mai!”

“Con muốn ăn bánh gatô sôcôla!”

“Thêm hai món đó nữa, cám ơn.” Không gian trong bọt khí rất lớn, hai đứa nhỏ tò mò xoay xung quanh nhìn khung cảnh bên dưới bọt khí, thường phấn khích mà reo lên.

“Scorpio, con mang Rose đi xem khu đồ chơi đi, muốn mua gì thì cứ lấy. Rose cũng đừng khách sáo, xem như là quà gặp mặt của chú đi.” Draco lộ ra nụ cười xã giao tiêu chuẩn, Rose hưng phấn kéo Scorpio đi.

“…Anh chiều Scorpio quá.”

“Harry, đừng ghen với con, tôi cũng chiều em mà.” Hai đứa nhỏ vừa đi là Draco đã lộ vẻ cợt nhả, đùa giỡn mà mặt không đổi sắc làm Harry hận không thể cho hắn một quyền.

“Vớ vẩn.”

“Ừ ~ Là tôi vớ vẩn.” Draco cười híp mắt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Harry thì càng vui vẻ. Harry giơ cuốn thực đơn lên vờ đọc, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt nóng rực của Draco nhìn đến thẹn quá hóa giận.

“Anh nhìn đủ chưa!”

“Chưa đủ, nhìn cả đời cũng chưa đủ.” Draco cầm tay Harry đặt lên môi, hôn nhẹ lên ngón áp út của cậu. Harry phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, nhưng hắn nắm chặt quá nên không giãy ra được, “Gả cho tôi đi, Harry.”

“Bọn nhỏ sắp về rồi, buông tay.”

“Em không từ chối thì tôi coi như em đồng ý.”

“Buông tay, Draco, anh biết rõ đáp án của tôi mà.”

“Vì sao?” Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên bị cự tuyệt, nhưng hắn vẫn không ức chế được cảm giác thương tâm và phẫn nộ.

“Chẳng vì sao cả, bọn nhỏ về rồi kìa.” Harry không dám nhìn vào mắt của Draco, bởi vì cậu biết nó nhất định tràn đầy phẫn nộ, thất vọng, bất đắc dĩ, bọn nhỏ quay về như giải vây cho cậu. Rose mua một hộp kẹo vị biển, Scorpio mua một bộ thẻ hình, bên trên vẽ các loài sinh vật biển. Harry mơ hồ nhớ lại hồi còn ở Hogwarts, tấm thẻ hình đầu tiên của cậu là vẽ Giáo sư Dumbledore. Thoáng cái đã mười bốn năm trôi qua.

Bồi bàn gõ cái chuông trong tay, trên bàn xuất hiện các món ăn vô cùng phong phú, các phần ăn thiếu nhi được tạo hình rất đẹp, bánh mì được cắt thành hình cá voi, cá nướng tạo hình san hô, thịt cũng cắt thành mấy con bạch tuộc nhỏ rất đáng yêu. Hai người vừa ăn vừa nghe bọn nhỏ hưng phấn thảo luận chuyện học tập cùng chuyện ở trường.

“Ba, cha, trong trường con có mở một trận đấu Quidditch cho thiếu nhi, con tham gua được không ạ?”

“Quidditch cho thiếu nhi? Đương nhiên là được, khi nào thì bắt đầu?”

“Thứ hai sẽ tiến hành chọn lựa, ngày mười tháng sau sẽ đấu. Con thật sự tham gia được sao ba?” Harry nhíu mày, Quidditch là môn thể thao nguy hiểm, Scorpio thật sự sẽ không sao chứ?

“Em đừng lo, Quidditch cho thiếu nhi không có đáng sợ như em tưởng tượng đâu. Trái Snitch Vàng cũng là bản cho trẻ con, hơn nữa chổi bay cũng được ếm bùa bảo hộ.”

“Vậy được rồi.” Tuy Draco nhiều lần đảm bảo con trai sẽ không bị thương, nhưng mà Harry vẫn rất lo lắng. Năm đó cậu từng ở độ cao mấy ngàn thước Anh mà rơi xuống, bị gãy tay, không cẩn thận nuốt luôn trái Snitch, đủ các loại tình huống.

Scorpio dùng tới độc chiêu, tỏ vẻ nếu ba không đồng ý thì sẽ khóc, cuối cùng Harry vẫn phải gật đầu đáp ứng. Đồng thời đồng ý ngày mười tháng sau sẽ cùng Draco đi cổ vũ cho bé, dù sao đây cũng là trận đấu Quidditch đầu tiên của con trai cưng, thân làm cha đương nhiên sẽ không bỏ qua, dù trời có sập cũng sẽ đi xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi