ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Ngô Đình Khải có hơi phiền lòng.

Tình ý mà Tô Nguyệt Mi dành cho anh không phải anh không biết.
Chỉ là ngoài tình chiến hữu ra thì Ngô Đình Khải không hề có tình yêu với Tô Nguyệt Mi.
Tô Nguyệt Mi đã làm cho anh rất nhiều chuyện, anh cũng biết.
Nhưng tình yêu không thể nào ép buộc được.

Anh thật sự không có cảm giác như người yêu với cô ta.

Chỉ có Lý Như Ý mới là người duy nhất mà cuộc đời này anh theo đuổi.
Trong khoảng thời gian Ngô Đình Khải tiến vào địa ngục kia, thần kinh của anh bị đè ép bởi các loại đuổi giết không giới hạn, hoàn cảnh phức tạp hiểm ác khiến cả thể xác và tinh thần anh đều mệt mỏi.
Khoảng thời gian đó, trụ cột tinh thần duy nhất của anh chính là nụ cười của Lý Như Ý.
Cô gái từ trước đến nay chưa bao giờ ghét bỏ anh nghèo, chưa bao giờ chán ghét anh cả người thối hoắc, đó mới là vợ anh!
Trong lòng Ngô Đình Khải hiểu được rằng từ sau khi mẹ anh qua đời, nếu không phải vì lưu luyến nụ cười lương thiện của cô gái đó thì anh đã không còn trên đời này nữa từ lâu rồi.
Là sự xuất hiện của Lý Như Ý rải một luồng sáng vào cuộc sống tối tăm của anh!
Thế nên cho dù bây giờ anh lấy được vị trí Long soái trở về thì ở trước mặt Lý Như Ý, anh vẫn là thiếu niên cái gì cũng thích giấu trong lòng, không dám biểu đạt tình yêu như trước kia.
Thu hồi suy nghĩ lại, Ngô Đình Khải nhẹ giọng nói: "Đáp lại cô ta rằng hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, không cần bận lòng nghĩ nhiều."
"Nhẫn kim cương Trái Tim Hải Dương kia không phải là cho cô ta!"
Huyết Đồ trừng lớn mắt, nhìn Ngô Đình Khải với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta hồi hộp đến nỗi run giọng: "Long, long, long soái, hay là tin này anh tự trả lời đi!"
"Những lời phía sau của anh em không dám truyền đi!"
Huyết Đồ chưa bao giờ vi phạm mệnh lệnh của Ngô Đình Khải.

Nhưng việc hôm nay thật sự là anh ta rụt rè trong lòng.

Tin tức này mà do Long soái truyền đi thì bình an vô sự.
Nhưng nếu người truyền cho vị Tô Nguyệt Mi có biệt danh là cáo chín đuôi kia là anh ta thì anh ta chết chắc rồi!
Huyết Đồ thật sự không thể chọc vào người phụ nữ dám đối đầu với Long soái trong quân đoàn Cuồng Long kia.
Quan hệ của Ngô Đình Khải và Tô Nguyệt Mi cũng không phải là không tốt.

Trái lại, quan hệ của bọn họ còn khá là tốt mới phải.
Chẳng qua loại quan hệ này là tình cảm chiến hữu.
Nói đúng ra thì Ngô Đình Khải mạnh mẽ khống chế quan hệ của hai người dừng ở mức chiến hữu thôi.
Ngô Đình Khải trừng mắt liếc nhìn Huyết Đồ một cái, có hơi cạn lời nói: "Chỉ có chút tiền đồ đó thôi!"
Dứt lời, anh trực tiếp cầm điện thoại lên gọi luôn!
...
Nhà họ Trần.
Sau khi trải qua một cuộc chữa trị, Trần Kinh Châu và Hắc Hổ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Trần Kinh Châu trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc rống lên trước mặt ông già râu tóc bạc trắng.
Anh ta khóc lóc kể lể nói: "Ông nội, cháu nội khiến ông mất mặt rồi!"
Ông già vội vàng nâng anh ta dậy rồi thân thiết hỏi han: "Kinh Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cháu nói đi, đối phương là ai! Chỉ cần kẻ đó còn ở trong thành phố Thục thì ông chắc chắn sẽ băm kẻ đó thành trăm mảnh."
Trần Kinh Châu chậm rãi nói ra mọi việc, nhưng ở một số thời điểm, anh ta đã thay đổi một chút nho nhỏ.
Ví dụ như Ngô Đình Khải đánh anh ta là vì thân phận dòng chính nhà họ Trần của anh ta.
Nghe Trần Kinh Châu khóc lóc kể lể xong, ông già giận dữ đánh vào tay vịn rồi nói: "Thật to gian, trên đất thành phố Thục này, sau khi nghe thấy danh tiếng của nhà họ Trần mà vẫn dám đánh con cháu nhà họ Trần bị thương, đây rõ ràng là chẳng đặt nhà họ Trần này vào mắt."
Ông già này đã từng trải, nghe ra được một ít tin tức khác từ trong lời kể của Trần Tinh Châu.
Ông ta thấp giọng hỏi: "Kinh Châu theo như lời cháu kể thì người nọ là một cao thủ võ đạo, còn là một cao thủ Tông sư đỉnh cấp tuổi còn trẻ sao?"
Trần Kinh Châu vừa nghe thấy lời này thì sự đố kỵ trong lòng dâng lên che trời lấp đất.
Anh ta nghiến răng nói: "Đúng vậy, thực lực của anh ta rất mạnh."
"Ông nội, ông cho cao thủ cấp bậc Võ Vương ra mặt đi!"
"Loại mầm mống tai họa như vậy phải trực tiếp đánh chết mới được!"
Ông già lắc đầu, cũng không đồng ý với đề nghị này.
Ông ta khoanh tay trầm tư chốc lát, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng, nói: "Đã là người trong giang hồ thì hay là dùng phép tắc giang hồ đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi