ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Nói xong câu đó, Ngô Đình Khải không để ý tới ông cụ có phản ứng gì, anh xoay người rời đi.

Ngay lúc Ngô Đình Khải xoay người, trong nháy mắt, Khiết Nhan khéo léo ngoắc tay với ông cụ, nói: "Ông ơi, hẹn gặp lại!"
Trong nháy mắt, đốm tro tàn trong lòng ông cụ lại như bùng lửa lên.

Trong lòng ông ta thầm nói: "Bà nội nó, ông đây đã chốt học trò này rồi!"
Sau khi bọn họ đi xa, Huyết Đồ mới mở miệng hỏi: "Anh biết ông cụ đó sao?"
Bây giờ nhớ lại, trong lòng Huyết Đồ cũng có chút ngạc nhiên.

Nhìn ông già này gầy nhom, không ngờ rằng ông ta lại có sức mạnh lớn như vậy.

Ngô Đình Khải khẽ lắc đầu một cái, anh nhẹ nhàng nói: "Ban nãy Khiết Nhan làm rất đúng, rất lễ phép!"

Cô bé cười nói: "Mẹ nói là trên thế giới này, ai cũng là em bé lễ phép!"
Ngô Đình Khải cười nói: "Mẹ nói không sai!"
Anh sẽ khích lệ cô bé, khiến cô bé có cái nhìn tích cực về cuộc sống.

Lúc này, anh mới hơi nghiêng đầu, nói với Huyết Đồ: "Anh không quen ông cụ đó.

"
"Nhưng mà anh đã từng nghe đến tên môn phái của ông ta!"
Huyết Đồ hơi suy tư, tùy tiện nói: "Phái Vô Tướng sao?"
"Đúng!" Ngô Đình Khải khẳng định, nói: "Phái Vô Tướng đã từng rất nổi danh, trong phái có mười hai cao thủ, được gọi là thập nhị Vô Tướng chân nhân.

"
Huyết Đồ gật đầu một cái, chờ Ngô Đình Khải nói tiếp.

Ngô Đình Khải chậm rãi nói: "Năm đó kẻ địch xâm phạm, cả nước đều chấn động.

"
"Thập nhị Vô Tướng chân nhân cùng nhau xuống núi, mạnh mẽ diệt trừ kẻ địch!"
"Cuộc chiến vô cùng khốc liệt, mười hai cao thủ của phái Vô Tướng đều chết.

"
"Đến đại chiến kết thúc, trong mười hai chân nhân của phái Vô Tướng, chỉ có một vị chân nhân trọng thương còn sống sót.

"

"Chỉ có một người?" Huyết Đồ ngạc nhiên hô lên.

Ngô Đình Khải trầm mặt gật đầu một cái, tiếp tục nói:
"Sau đó, nghe nói vị chân nhân này chọn một vị truyền nhân ở chiến trường, truyền hết võ học trên người cho truyền nhân đó, sau đó mới qua đời.

"
"Họ chính là những người tình nguyện hi sinh vì đất nước, chính là nguồn gốc ngàn đời của Hoa Hạ chúng ta!"
Nghe anh nói vậy, Huyết Đồ mới kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Ý anh nói là ông cụ ban nãy chính là truyền nhân của phái Vô Tướng sao?"
"Ừ!" Ngô Đình Khải gật đầu một cái.

Lúc này, Huyết Đồ vội vàng xoay người lại nhìn ông cụ kia, nhưng sau lưng đã không có một bóng người.

Ngô Đình Khải cười một tiếng, nói: "Nhắc mới nói, chúng ta và ông ta có thể coi là chiến hữu.

"
Trong lòng Huyết Đồ chấn động, anh ta gật đầu liên tục, nói: "Sau này, nếu gặp lại ông cụ đó, nhất định em sẽ lịch sử đối đãi với ông ấy.

"
Ngô Đình Khải gật đầu một cái, nói: "Em làm chính em là được!"
"Sắp tới, nhà họ Trần có thể sẽ không bình tĩnh, em cho Chu Võng giám sát họ đi.

"
"Còn nữa, điều tra ở biên giới Thục Châu thật kỹ càng, hỏi cả bên Thiên Sát nữa, tại sao bây giờ vẫn chưa có tin tức gì?"
"Dạ!" Huyết Đồ cung kính gật đầu.


Ngô Đình Khải nhìn trời một chút, thở dài.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng mà!
Thật vất vả có cơ hội bình yên sống chung với người nhà, nhưng luôn có vô số phiền toái tìm tới cửa.

Nghĩ tới đây, Ngô Đình Khải nhướng mày một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Nếu các người dám tìm tôi gây sự, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!
Các người dám làm tôi bị thương một lần, tôi sẽ trả lại các người gấp trăm lần!
Ngay lúc này, Ngô Đình Khải cảm giác được có một bàn tay nhỏ đặt lên trên trán anh.

Khiết Nhan nũng nịu nói: "Cha, không được tức giận!"
Hả?
Trong lòng Ngô Đình Khải ngạc nhiên, năng lực cảm ứng của cô nhóc này nhạy bén như vậy sao?
Lại thấy Khiết Nhan tiếp tục nói: "Cha xem, Bé Xám cũng bị dọa sợ đến phát khóc rồi!"
Ngay lúc này, điện thoại của Ngô Đình Khải reo lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, một tin nhắn được gửi tới: "Tổ Tuyệt Sát đã đến nơi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi