ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Tiền Thanh Cảnh ngây người, mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
Hóa ra, một ông lớn thương nghiệp khác ở bên cạnh ông ta cũng bị người ta dí vào sau lưng.

Mà công cụ dí ông ta là một khẩu súng ngắn đen nhánh tinh xảo.

Còn người cầm súng thì đúng là một trong hai người mặc đồ đen mà bọn họ vừa mới nhìn thấy kia.

Không cần đoán, chắc chắn sau lưng ông ta là người còn lại.

Cả người Tiền Thanh Cảnh choáng váng, tại sao lại như vậy?
Chúng tôi bỏ tiền là để anh đi xử lý người khác, không phải để anh đến xử lý những người đi thuê như chúng tôi.


Trong lòng Tiền Thanh Cảnh cực kỳ sợ hãi, ông ta vội vang giơ hai tay lên đầu hàng, bờ môi run rẩy nói: "Đừng, đừng, đừng nổ súng, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Mẹ nó, chuyện này sao đây?
Sát thủ mà mình thuê lại nhắm họng súng vào chính mình!
Tiền Thanh Cảnh vừa tức vừa sợ, trong lòng rất phức tạp.

Một ông lớn thương nghiệp cùng đồng hành khác phát hiện ra vấn đề, cơ thể lập tức cứng ngắc, ngơ ngác ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích.

Nhìn dáng vẻ này của đối phương, có lẽ không phải là dọa!
Hai người mặc đồ đen cũng không lên tiếng, bọn họ nhìn nhau một cái, một người trong đó lấy ra một con dao nhỏ chuẩn bị ra tay.

Dù sao đây cũng là nơi công cộng, dùng súng có thể sẽ gây ra hỗn loạn.

Tiền Thanh Cảnh cảm thấy họng súng sau lưng biến mất, sau đó một bàn tay đè x uống bả vai ông ta.

Tiền Thanh Cảnh ý thức được không ổn, lập tức cảm thấy rùng mình, hàm răng run rẩy không thôi.

Ông ta run giọng nói: "Đừng, đừng, đừng! "
Bởi vì quá căng thẳng nên ông ta không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Ông ta cảm nhận được, mũi nhọn tử vọng đã đặt lên cổ họng của mình.

Chỉ cần đối phương dùng sức, chắc chắn ông ta sẽ chết ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ: Tại sao phải chọc vào những tên sát thần này chứ?

Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Mặt sẹo vọt vào.

Anh ta vội vàng xua tay nói: "Đừng, đừng ra tay, đây là người mình!"
Sau một phen giải thích, hai tên mặc đồ đen mới buông tha cho mấy người Tiền Thanh Cảnh.

Lúc sắp đi, cuối cùng hai người kia mới mở miệng: "Đừng tìm chết!"
Tiếng Hoa Hạ của bọn họ rất khó hiểu, vừa nghe là đã nghe ra sự khác biệt.

Mấy người Tiền Thanh Cảnh may mắn tránh được một kiếp nghe vậy thì tất nhiên chỉ có thể điên cuồng gật đầu.

Sau khi hai sát thủ mặc đồ đen rời đi, Tiền Thanh Cảnh ngồi tê liệt trên ghế, không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Thật đáng sợ mà!
Lúc nãy, sống chết chỉ trong một nháy mắt.

Nếu như Mặt sẹo đi vào chậm một bước, có thể ông ta đã đi đời rồi.

Tập đoàn của ông ta sẽ bị con trai thừa kế, tất cả tài sản của ông ta cũng sẽ do con trai thừa kế.

Nhưng mà nghĩ đến những chuyện này đều là do thằng con trai không có tiền đồ kia gây ra, Tiền Thanh Cảnh giận dữ mà không có chỗ trút.

Cái đồ ngu xuẩn kia!
Trở về phải cho nó nhừ xương!
Trong mắt Tiền Thanh Cảnh chứa đầy sự cảm kích nhìn về phía Mặt sẹo, nói: "Mặt sẹo, cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì hôm nay chúng tôi gặp nguy hiểm rồi.


"
Mặt sẹo lạnh nhạt xua tay nói: "Tổng giám đốc Tiền, đây đều là chuyện thuộc phận sự, ông không cần nói nhiều nữa.

"
Bề ngoài thì anh ta lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại nở hoa.

Hai người mặc đồ đen này tên là ám sát Song Tử Tinh, là sát thủ cấp A hàng đầu khá nổi tiếng trong thế giới ngầm.

Thực tế là bọn họ ra giá bốn mươi triệu, tương đương với việc qua tay Mặt sẹo đã kiếm lời mười triệu.

Còn chuyện tin tức mà lúc trước cho Tiền Thanh Cảnh xem, đó chẳng qua chỉ là cái bẫy mà Mặt sẹo liên hệ với bạn cũ ở nước ngoài hợp tác làm ra mà thôi.

Đúng là năm mươi triệu có thể thuê được sát thủ cấp S ghê gớm hơn, nhưng mà tại sao phải làm như vậy chứ?
Mặt sẹo không cho rằng một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi như Ngô Đình Khải có thể thoát được sự đuổi giết của ám sát Song Tử Tinh.

Tông sư võ đạo?
Ha ha, ám sát Song Tử Tinh từng giết không ít Tông sư võ đạo!
Còn đám người Tiền Thanh Cảnh, sau khi chứng kiến sự lợi hại của ám sát Song Tử Tinh thì cũng ôm vô vàn chờ mong đối với ám sát Song Tử Tinh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi