ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



“Reng reng reng!!!”
Chuông tan học vang lên, chỉ trong nháy mắt cổng nhà trẻ lập tức trở nên ồn ào.

Mấy bác gái trông yếu đuối lập tức bộc phát sức mạnh to lớn, đám người dần trở nên chen chúc.

Lúc này, đôi mắt của Ngô Đình Khải sáng lên, bóng người đang nhảy nhót sau lưng cô giáo lập tức thu hút sự chú ý của anh.

“Em chờ một chút, anh đi một lát rồi quay lại!”
Khi Lý Như Ý nghe Ngô Đình Khải nói câu này, cô quay đầu nhìn lại, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra anh chàng đã lao vào đám đông, điều kỳ lạ là mặc dù đang ở trong đám đông nhưng anh lại tự do giống như cá gặp nước.

Đám người chen chúc cũng không thể ngăn được bước chân của anh!

Lý Như Ý không nhịn được bật cười, vừa rồi là ai nói không vội?
Là ai nói đón sớm hay đón muộn đều là đón?
Lý Như Ý cẩn thận nhìn lại một lần nữa, ô, vậy mà anh chàng này lại chen được đến bên cạnh cổng sắt lớn.

Lúc này, trên tòa nhà cao tầng bên cạnh, Huyết Đồ lấy điện thoại di động có độ nét cực cao thuộc loại mới nhất do nước Hoa Hạ nghiên cứu ra để ghi lại cảnh tượng vừa rồi.

Anh ấy tin rằng nếu đám đàn ông xấu xa có sức chiến đấu đáng sợ trong quân đội nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định bọn họ sẽ cười đến mức đau cả bụng.

Có ai ngờ được, Long soái lạnh lùng hà khắc nổi tiếng thế giới lại hăng hái như một cậu nhóc mới lớn khi đón con gái đi học về.

“Thống lĩnh, đã xác định được hang ổ của Hoa Hồng Đen, chúng ta có thể xuất phát rồi!”
Huyết Đồ gật đầu rồi nói: “Chú ý sự an toàn của Long soái!”
Nói xong, anh ấy ném điện thoại cho thân vệ, nói: “Sao chép đoạn video trong điện thoại ra làm mấy bản, tôi cần dùng.


!
Bên cạnh cánh cổng sắt lớn, Ngô Đình Khải nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vẫy vẫy tay rồi hét lớn: “Khiết Nhan, Khiết Nhan!”
Cô bé vốn đang đi cuối hàng chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, cô bé mở to mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy Ngô Đình Khải đang vẫy tay.

Cô bé mang chiếc cặp sách nhỏ loạng choạng chạy tới đầu hàng, hưng phấn nói với cô giáo: “Cô Kim Hi Hạ, chú người xấu của em đến đón em rồi, em có thể đi đầu được không? Chú ấy là người đầu tiên!”
Khiết Nhan ưỡn ngực nhỏ lên, lộ ra vẻ vô cùng kiêu hãnh và tự hào.

Kim Hi Hạ cũng nhìn thấy Ngô Đình Khải ở cổng, cô ấy cười dịu dàng, nói: “Có thể nha!”
“Oa!”
Cô giáo vừa nói câu này, những bạn nhỏ ở phía sau đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía Khiết Nhan.


Thì ra giữa bọn trẻ tồn tại một quy luật bất thành văn: Ba mẹ của ai tới trước, thì người đó chính là đứa bé được ba mẹ yêu thương nhất.

Trước đây vì Lý Như Ý không thể chen vào đám đông nên Khiết Nhan chưa bao giờ giành được vị trí đầu tiên.

Dần dần cô bé cũng đã quen, luôn tự chạy ra phía sau hàng để chờ.

Hôm nay, Lý Khiết Nhan chưa từng giành được vị trí đầu tiên lại thực sự giành được vị trí đầu tiên, điều này đã khiến bọn trẻ hâm mộ.

“Lý Khiết Nhan, bạn thật giỏi!”
“Lý Khiết Nhan, chú của bạn thật giỏi!”
“Lý Khiết Nhan, cha của bạn thật giỏi!”
“Nói bậy, đó là chú của bạn ấy!”
“Không thể nào, đó nhất định là cha của bạn ấy!”
!
Lý Khiết Nhan là tên của Khiết Nhan, theo họ của mẹ!
Kim Hi Hạ thấy đám trẻ trở nên lộn xộn thì hơi đau đầu, lại nữa rồi, lại nữa rồi!
Cổng chính.

Sau khi Kim Hi Hạ trấn an mấy đứa trẻ ồn ào, cô ấy giao Khiết Nhan cho Ngô Đình Khải.

“Anh Ngô, hôm nay cảm ơn anh.

Nếu không có anh, chúng tôi cũng không biết phải làm sao.


Ngô Đình Khải cười lắc đầu, hỏi: “Không phải Vương Bách Từ nói muốn giao đất cho các người sao? Gã ta có làm không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Kim Hi Hạ lộ rõ sự sùng bái, cô ấy kích động nói: “Anh Ngô, chiều nay đã ký hợp đồng rồi, cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa dám tin đây là sự thật, giống như đang nằm mơ vậy.


Ngô Đình Khải đang định khoan dung nói mấy câu thì giọng của Khiết Nhan vang lên giữa hai người họ.

“Cô Kim Hi Hạ, cô không nằm mơ đâu!”
Ngô Đình Khải cười ha ha, bế Khiết Nhan lên, nói: “Cô giáo, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây!”
Khiết Nhan ngoan ngoãn vẫy tay, giọng nói non nớt vang lên: “Tạm biệt cô giáo!”
“Chờ đã!” Cô giáo Kim Hi Hạ ngăn hai người họ lại, gương mặt của cô ấy trở nên ửng hồng, ngượng ngùng hỏi: “Anh Ngô, anh có phải là chú của Khiết Nhan không?”
Ngô Đình Khải suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Tạm thời là như vậy!”
Tạm thời thái độ của Lý Như Ý vẫn chưa dịu xuống, vì vậy Ngô Đình Khải chỉ có thể trả lời như vậy.

Kim Hi Hạ nhẹ nhàng thở ra, sau đó hít một hơi thật sâu, giống như cô ấy đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Ngô Đình Khải, khẽ hỏi: “Anh Ngô, anh đã kết hôn chưa?”
Ngô Đình Khải ngạc nhiên!
Anh nhìn Khiết Nhan trong vòng tay của mình, sau đó lại nhìn ánh mắt mong đợi của Kim Hi Hạ, có chút không nói nên lời, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Con gái của tôi đã lớn như vậy!
Nhưng mà tôi vẫn chưa kết hôn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi