ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



“Phì!”
“Phụt!”
“Ha ha ha ha!”
“Mẹ nó, cười chết tôi rồi!”
“Mẹ nó, không phải tên nhóc này đi ra quán net chép mấy bộ phim quê mùa về chứ?”
Sau khi cả đại sảnh trôi qua khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi thì lập tức cười rộ lên.

“Tôi thấy anh ta nhịn lâu như vậy, còn tưởng là anh ta muốn nói cái gì, chỉ vậy thôi?”
“Tôi cũng vậy, tôi còn tưởng anh ta sẽ khóc cầu xin cậu ấm nhà họ Trương để lại chút mặt mũi cho anh ta!”
“Anh ta định dùng cách này để trả thù tôi, muốn tôi cười chết sao?”

Ngô Đình Khải nghe bên tai những tiếng cười suồng sã này thì nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Ếch ngồi đáy giếng!”
Lữ Minh Nhạc cười lớn: “Đừng nói mười tỷ, tấm thẻ của anh có mười vạn không?”
Lúc này, một cậu ấm trêu chọc, nói: “Cậu Lữ, anh đừng đề cao anh ta quá, ha ha!”
Vừa dứt lời, mọi người lại cười lớn.

Cho dù là Trương Cảnh Hàn cố gắng bình tĩnh thì trong mắt cậu ta vẫn ngập tràn sự sảng khoái.

Lúc này, tiếng của ông Tạ vang lên: “Bà ơi, tỷ phú thành phố Thục, anh Kỷ đến rồi, nói đến gặp con rể nhà chúng ta!”
Vương Minh Ngọc và Giang Uyển Quân đồng thời đứng dậy, đồng loạt nhìn ra cửa lớn.

Vương Minh Ngọc nhìn Giang Uyển Quân, cười lạnh lùng, nói: “Ngoại trừ Bàng Phúc Thịnh của nhà chúng ta thì anh Kỷ còn quen biết ai ngồi ở đây đâu?”
Bàng Phúc Thịnh xuất thân không tầm thường, còn là con nhà võ, đúng là có tư cách này.

Giang Uyển Quân cười lạnh một tiếng: “Tầm ảnh hưởng của Trương Cảnh Hàn không kém ai ở thành phố Thục, lẽ nào không phải đến tìm cậu ta sao?”
Hai người nói qua nói lại, không ai nhắc đến Ngô Đình Khải.

Bàng Phúc Thịnh và Trương Cảnh Hàn đồng thời đứng dậy, tuy rằng bọn họ vẫn có chút nghi ngờ, nhưng những người ngồi ở đây, ngoại trừ họ ra thì anh Kỷ không thể nào tìm người khác được.

Cũng không thể đến tìm Ngô Đình Khải chứ!
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hai người rồi lại bị bọn họ tự động loại trừ ra.


Tuyệt đối không thể!
Giang Uyển Quân và Vương Minh Ngọc nhìn nhau, đồng thời lên tiếng nói: “Mau mời vào!”
Không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ, cao ráo đẹp trai xuất hiện.

Giang Uyển Quân và Vương Minh Ngọc mỉm cười hiền từ, nhìn về phía người đang đến.

Chẹp!
Vãi!
Trong đại sảnh, có người lên tiếng cảm thán: “Woa, đúng là Kỷ Thừa Phát – tỷ phú thành phố Thục!”
“Nhà họ Lý có chuyện vui lớn rồi!”
“Đây là mối quan hệ mà những nhà giàu có tìm đủ mọi cách để móc nối!”
Lúc này, thanh niên giàu có nhất đi từ xa đến, thấy một bóng dáng trong đại sảnh, vui mừng như hoa!
“Đại ca!”
Kỷ Thừa Phát phấn kích muốn nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi!
Kỷ Thừa Phát giơ hai tay lên, làm động tác ôm, chạy vào đại sảnh.

Liễu Vân Yến đi sau Kỷ Thừa Phát, nhìn thấy chủ tịch vui vẻ như một đứa trẻ to xác, thầm nghĩ: Đây là tình bạn giữa đàn ông với nhau sao?
Bàng Phúc Thịnh và Trương Cảnh Hàn sững người, tỷ phú hôm nay vui lắm sao?
Hay là nói, đây là phép xã giao mà anh ta mới học ở đâu đó về?
Nhưng sau khoảnh khắc sững người đó, bọn họ đồng thời giơ hai tay ra, mỉm cười, đợi chờ ôm Kỷ Thừa Phát.


Tập đoàn Bảo Hưng định giá trăm tỷ của Trương Cảnh Hàn, nghe vào thì đúng là hết hồn, nhưng so với đế quốc ngàn tỷ của Kỷ Thừa Phát thì kém xa.

Trương Cảnh Hàn thầm nghĩ: Có thể là người lớn trong dòng họ có là người quen cũ của anh ta nên hôm nay anh ta mới đến chúc phúc mình!
Kỷ Thừa Phát vừa nhìn Ngô Đình Khải thì nhận ra anh.

Tuy hôm nay anh không mặc quân phục, nhưng dáng đứng thẳng tắp của anh đã để lộ thân phận của anh!
Kỷ Thừa Phát đi về phía Ngô Đình Khải, lại phát hiện trước mặt đột nhiên có hai người đàn ông cười kỳ lạ chắn lối.

Thấy dáng vẻ của bọn họ, dường như là muốn ôm mình, Kỷ Thừa Phát thấy vậy thì ớn lạnh.

Mẹ nó, đây là cố ý khiến ông đây buồn nôn sao?
Kỷ Thừa Phát không hề thiện lành, nhìn tình huống này thì không nhịn được, làm một cú đá nghiêng, đá hai người đó ngã ra đất.

Sau đó, bước qua hai người đó, ôm chặt lấy Ngô Đình Khải.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi