ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Lưu Bình An nhìn nét mặt tức giận của người đàn ông to lớn kia, rõ ràng

có chút sợ hãi.

Dân quê chính là như vậy, cái gì cũng không sợ, sợ những kẻ làm cán bộ

này.

“Ông chính là sở trưởng?” Lục Trần quan sát người đàn ông cao lớn từ

trêи xuống dưới, tiến lên hỏi.

Người đàn ông kia rõ ràng là bị khí thế của Lục Trần lấn át, cảm giác say

cũng tỉnh táo hơn vài phần, “Không sai, tôi đúng là sở trưởng đồn công an

Đàm Thái Luân của thôn Thạch Long, các người là ai?”

Lục Trần lấy ra một bao Thiên Tử số 1, phát cho mỗi người một điếu, duy

nhất không phát cho Đàm Thái Luân.

Thiên Tử số 1 là thuốc lá tốt nhất Du Châu, là thuốc đặc biệt, trêи thị

trường rất ít, người bình thường đừng nói là hút, ngay cả nhìn cũng đều rất

khó.

Lâm Thông châm cho Lục Trần một điếu trước rồi mới châm cho mình.

Lục Trần rít một hơi thật sâu, sau khi phun ra vòng khói mới nói: “Chúng

tôi là bạn của Từ Kinh, tôi muốn hỏi, Từ Kinh phạm vào tội gì, vì sao qua kỳ

tạm giam lại không chuyển sở, cũng không giao cho toà án xét xử?”

Đàm Thái Luân hoàn toàn bị động thái và ngữ khí của Lục Trần chọc giận,

hơn nữa người đàn ông trung niên này uống chút rượu, có chút nóng máu,

kϊƈɦ động chỉ vào Lục Trần khiển trách nói: “Anh là thứ gì gì? Dám đến sở

cảnh sát giương oai? Lấy thẻ căn cước ra, không phối hợp, hôm nay tất cả

các người đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây!”

Đầu tiên Lưu Bình An bị thái độ kiêu ngạo của Lục Trần dọa sợ, còn chưa

phục hồi tinh thần lại, lại bị khí thế của Đàm Thái Luân dọa cho hai chân mềm

nhũn ra.

Anh ta càng là không nghĩ tới, đám người Lục Trần dùng phương thức

này tới cứu người, như thế này có khác gì lưu manh chứ.

Mấu chốt nhất chính là, đây chính là ở trong sở, cho dù anh có như thế

nào, đi vào đây, anh cũng phải cụp đuôi làm người.

Lưu Bình An vội vàng kéo ống tay áo Lục Trần, ý bảo anh khiêm tốn lại,

nếu không không cứu được người ra, ngược lại mấy người bọn họ còn bị

nhốt vào trước.

Lục Trần căn bản không bị dao động, anh hài hước nhìn Đàm Thái Luân,

nói: “Thân là nhân viên chấp pháp, uống rượu trong thời gian làm việc, hơn

nữa ăn mặc lôi thôi, ông tin không một cuộc điện thoại của tôi, là có thể khiến

ông phải ra khỏi vị trí này vĩnh viễn?”

Đàm Thái Luân ngẩn ra, rượu cũng đã tỉnh táo một chút, ông ta nhìn mấy

người Lục Trần từ trêи xuống dưới, phát hiện dáng vẻ của mấy người hình

như đều rất có địa vị.

Đặc biệt là Lục Trần, dám nói lời mạnh miệng này, rất có thể phía trêи thật

sự có người nâng đỡ.

Ngay lúc này, dưới tầng có mấy cảnh sát đi lên, nhìn thấy dáng vẻ của

Đàm Thái Luân và mấy người Lục Trần giống như đang giằng co, trong đó có

một người không nhịn nhíu mày hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”

Không ai trả lời anh ta, bởi vì lúc này Lục Trần đang gọi điện thoại.

“Thái độ gì vậy, sở phó đang hỏi các anh đấy?” Một cảnh sát khác trầm

giọng quát.

Nét mặt anh em Tống Hải đầy châm chọc, không có sóng gió gì bọn họ

chưa từng trải qua, căn bản không bị khí thế của mấy nhân viên cảnh sát lấn

át.

Chỉ có Lưu Bình An sắc mặt đã trắng bệch từ lâu, cũng không dám nói

một câu nào.

“Các cậu tới đúng lúc lắm, mấy thằng nhãi này đúng là tới gây sự, cậu bắt

lấy bọn họ trước!” Đàm Thái Luân thấy mọi người đi lên, đột nhiên thay đổi

chủ ý, ông chuẩn bị bắt người trước rồi nói sau.

Mấy cảnh sát kia vừa muốn động thủ, thì vào lúc này, Lục Trần đưa điện

thoại cho Đàm Thái Luân.

“Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hứa Tả Quân muốn ông nghe điện

thoại.” Lục Trần lạnh nhạt nói.

Những người khác ngẩn ra, đương nhiên bọn họ biết Hứa Tả Quân là ai,

đều nhao nhao vừa nghi ngờ vừa khϊế͙p͙ sợ nhìn Lục Trần.

Trong lòng Đàm Thái Luân cũng rất nghi ngờ, nhưng vẫn nhận điện thoại,

thanh thanh giọng nói hỏi: “Tôi là Đàm Thái Luân, anh là ai?”

Bên kia Hứa Tả Quân nghiêm túc nói: “Tôi là Hứa Tả Quân ở cục thành

phố, tìm lãnh đạo các anh nói chuyện.”

“Đậu má, mày mà là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, thì ông đây chính

là cha cục trưởng, mẹ nó mày tin không ông đây tra số điện thoại của mày,

bắt mày về quy án không?” Đàm Thái Luân nói xong thì bộp một tiếng tắt điện

thoại, lại còn có trực tiếp tịch thu di động của Lục Trần.

“Bắt lấy tất cả cho tôi!” Đàm Thái Luân tức giận quát.

Mấy cảnh sát nghe vậy nào còn dám do dự, trực tiếp lấy còng tay ra còng

lên tay mấy người Lục Trần.

Lục Trần cười lạnh, rất phối hợp cho bọn họ còng tay, Thủy Hử Tam Kiệt

cũng không là gì, cũng không phản kháng, trực tiếp vươn tay chủ động cho

bọn họ còng.

Chỉ có Lưu Bình An sắc mặt trắng bệch, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Anh ta đã sớm biết mấy người Lục Trần không đáng tin cậy, trong lòng

cực kỳ hối hận đã tới đây cùng bọn họ.

Nhưng mà anh ta cũng có chút cốt khí, bị còng tay cũng không nói cái gì,

cũng không phủi sạch quan hệ với mấy người Lục Trần.

Đàm Thái Luân thấy bốn người Lục Trần đều rất phối hợp, thậm chí là chủ

động cho bọn họ còng tay, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Đặc biệt nhìn vẻ hài hước trêи mặt Lục Trần, trong lòng lại càng nghi ngờ.

Vào lúc này, điện thoại bàn trêи bàn làm việc của sở trưởng vang lên,

Đàm Thái Luân đi vào, chỉ nhìn thông tin hiện lên trêи điện thoại, mồ hôi trên

trán ứa ra.

Số điện thoại này là của phân cục quận Đại Độ Khẩu gọi tới.

“Alo, tôi là trưởng đồn công an Thạch Long Đàm Thái Luân, xin hỏi anh là

ai?” Đàm Thái Luân hít vào một hơi thật sâu, sau đó hỏi người trong điện

thoại.

“Đàm Thái Luân, mẹ kiếp ai cho cậu cái lá gan, ngay cả điện thoại của

Hứa cục trưởng cậu cũng dám tắt, hơn nữa còn nhục mạ Hứa cục trưởng ở

trong điện thoại, có phải cậu uống nhiều rượu quá hay không, cũng không

biết họ của mình là gì? Ông đây cảnh cáo cậu, Hứa cục trưởng rất tức giận,

ông ấy nói, một lát nữa phải tới thôn Thạch Long kiểm tra, đậu má nếu như

cậu làm liên luỵ ông đây bị mắng, tôi nhất định sẽ khiến cậu vĩnh viễn không

bao giờ mặc được bộ cảnh phục lên người nữa!” Đối phương nói xong lập tức

tắt điện thoại, có vẻ vô cùng tức giận.

Đàm Thái Luân bị thoá mạ một trận, mới ngớ ra, đối phương không phải

là cục trưởng Lý ở phân cục quận Đại Độ Khẩu sao, vậy thì xem ra, lúc trước

thằng nhóc kia gọi điện thoại, thật sự là gọi điện thoại cho Hứa cục trưởng.

Nghĩ đến việc trước mình lại nói bản thân mình là cha ông ta, hai chân

Đàm Thái Luân mềm nhũn, suýt chút nữa choáng váng ngã xuống.

Ông ta đi ra thấy mấy cảnh sát còn đang còng tay đám người Lục Trần,

trong lòng run lên, lập tức khiển trách nói: “Mẹ kiếp các cậu làm gì vậy? Còn

không mau thả bọn họ ra? Đúng là hồ đồ!”

Đậu má thằng nhóc này ngay cả Hứa cục trưởng cũng có thể gọi được,

nếu ông ta còn dám còng tiếp thì thật sự uống say rồi.

Mấy cảnh sát bao gồm cả sở phó nhìn nhau, không biết Đàm Thái Luân

đang định làm trò gì, nhưng vẫn thăm dò tháo còng tay cho mấy người Lục

Trần.

Còng tay được mở ra, Đàm Thái Luân lập tức bày ra gương mặt tươi cười

cầm tay Lục Trần, hổ thẹn nói: “Ôi, việc này trách tôi, không ngờ các cậu lại là

bạn của cục trưởng Hứa, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Ông ta nói xong còn trả di động lại cho Lục Trần, hơn nữa nét mặt năn nỉ

nhìn Lục Trần.

Lúc này rốt cuộc đám người sở phó mới phản ứng lại, Đàm Thái Luân

trước sau khác nhau nhiều như thế, chắc chắn là bởi vì cuộc điện thoại vừa

mới gọi tới văn phòng kia.

Chẳng lẽ, cuộc điện thoại lúc trước của thằng nhóc này, thật là Hứa cục

trưởng Hứa Tả Quân gọi?

Nghĩ như vậy, đôi mắt sở phó lập tức sáng ngời.

Ông ta nghe được rành mạch, lúc ấy chẳng những giọng điệu của Đàm

Thái Luân không tốt, hơn nữa còn nói mình là cha của Hứa cục trưởng, còn

trực tiếp cắt ngang điện thoại của Hứa cục trưởng.

Xem ra con đường làm quan của ông ta đến đây là dừng lại rồi.

Chỉ cần Đàm Thái Luân ngã xuống, hắn ta tin chắc cơ hội của mình sẽ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi