ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Hoa Luân căn bản không thèm quan tâm đến sự đe dọa của Thành Công  

Minh.  

Ông ta nhún vai rồi nói: "Ông Thành, hãy nghe tôi khuyên một câu, việc  

này đã qua rồi thì bỏ đi, các ông cứ tiếp tục gây rắc rối, rồi sẽ lại hối hận cả  

đời thôi."  

Khi Hoa Luân nói xong điều này, toàn thân Thành Công Minh không  

ngừng run rẩy, không ngờ rằng Hoa Luân lại dám đe dọa lại ông ta như vậy.  

Ở Đại Lý, chi nhánh của Tập đoàn Viễn Châu được ông ta một tay nâng  

đỡ, nhưng ông ta không ngờ rằng Hoa Luân lại là một con sói mắt trắng như  

vậy.  

"Hoa Luân, anh giỏi lắm, không ngờ anh lại dám đe dọa Thành Công Minh  

tôi, nếu Thành Công Minh tôi không đạp đổ được tập đoàn Viễn Châu của  

anh, thì họ của tôi cũng không phải là họ Thành nữa rồi!" Thành Công Minh  

giận dữ nói, ông ta phất tay rồi rời khỏi văn phòng làm việc của Hoa Luân.  

Từ cửa sổ nhìn thấy bóng dáng Thành Công Minh rời đi một cách giận  

dữ, Hoa Luân khẽ nheo mắt lại.  

"Nhà họ Thành đã thống trị ở Đại Lý này quá lâu rồi, hy vọng lần này ông  

chủ của tập đoàn Công nghệ Di Kỳ có thể đè ép được hoàn toàn uy phong  

của bọn họ."  

Rõ ràng trong suy nghĩ của ông ta, mặc dù nhà họ Thành rất mạnh mẽ,  

nhưng trước mặt tập đoàn Công nghệ Di Kỳ, thì thật sự chỉ là cặn bã mà thôi.  

Đó cũng là lý do tại sao ông ta không ngần ngại lật mặt với nhà họ Thành,  

đứng về phía Lục Trần.  

Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi gia đình của Lục Trần tận hưởng xong kỳ nghỉ  

hôm nay, thì ngày mai ông ta sẽ nói với Lục Trần về nguồn gốc của chuỗi  

vòng ngọc huyết đó.  

Đúng lúc Hoa Luân vừa chuẩn bị ra ngoài chơi, thì điện thoại đột ngột reo  

lên.  

Ông ta lấy nó ra, nhìn thấy đó là một số máy lạ, vị trí thuộc mã vùng ở thủ  

đô.  

Ông ta cau mày, nhìn cũng không giống với số điện thoại quảng cáo,  

nhưng ông ta cũng không có nhiều người quen ở thủ đô.  

Ông ta vẫn bấm vào nút nghe.  

“Anh là ai?" Hoa Luân sau khi nhận cuộc gọi thì lập tức hỏi.  

"Ông không cần quan tâm tôi là ai, ông cũng không đủ tư cách để biết tôi  

là ai, ông chỉ cần biết rằng nếu tôi muốn đạp đổ công ty của ông, thì chỉ cần  

vài tích tắc mà thôi." Ngay khi bên kia kết nối, anh ta đã nói với giọng điệu vô  

cùng uy hϊế͙p͙.  

"Đồ thần kinh." Hoa Luân khịt mũi lạnh lùng, định trực tiếp cúp máy điện  

thoại.  

Theo suy nghĩ của ông ta, đây chắc chắn là mưu kế của nhà họ Thành.  

Thế lực của nhà họ Thành cũng coi là đủ lớn mạnh, nhưng để khiến công  

ty của ông ta phá sản, thì cũng vẫn có chút khó khăn.  

Ông ta có được như ngày hôm nay, thì đã sớm hiểu rõ được những thủ  

đoạn này rồi, không thì sao lại dám lật mặt với Thành Công Minh chứ.  

"Nhóc con, ông cũng không cần phải tin, thế lực của tôi ở thủ đô, chúng  

tôi cũng chỉ xem ông như con kiến hôi mà thôi, nếu ông muốn kiểm tra thông  

tin của tôi, thì nội trong hôm nay thôi, tôi sẽ khiến ông không còn gì cả. Ông  

hãy lắng nghe kỹ cho tôi, nghe nói tên Lục Trần đã hỏi ông về nguồn gốc của  

chuỗi Bích Huyết Liệm đúng không? Tôi sẽ cho ông hai lựa chọn, một là giết  

chết Lục Trần, hoặc là làm theo chỉ dẫn của tôi, dụ anh ta đến thủ đô." Vào lúc  

Hoa Luân định cúp máy, thì những lời nói vô cùng kiêu ngạo của bên kia đã  

khiến ông ta dừng lại.  

"Anh rốt cuộc là ai? Làm thế nào để tôi có thể tin tưởng anh chứ?" Hoa  

Luân run rẩy hỏi.  

Từ những lời của bên kia, ông ta đã đoán rằng bên kia chắc chắn không  

phải là người nhà họ Thành sắp xếp.  

Nhà họ Thành căn bản là không biết việc Lục Trần dò hỏi thông tin về  

chuỗi Bích Huyết Liệm.  

Chỉ có một vài người trong công ty của ông ta là biết về vụ việc này. Rõ  

ràng trong công ty của ông ta đã có nội gián tiết lộ việc này tới thủ đô.  

Mặc dù trong lòng ông ta rất tức giận, nhưng đây không phải lúc để chửi  

rủa tên nội gián đó.  

"Nhóc con, để tôi cung cấp cho ông một số thông tin, tập đoàn CCông  

nghệ Di Kỳ rất mạnh mẽ, có quan hệ với bên quân đội, nhưng trong mắt  

chúng tôi, anh ta cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi." Giọng nói đối phương  

tràn đầy ngạo nghễ.  

Hoa Luân thật sự bị sốc, ông ta không ngờ bên kia lại có giọng điệu áp  

đảo như vậy.  

Khiến Lục Trần không thể rời khỏi Đại Lý, đây không phải là công khai  

chống lại anh ta sao?  

Tập đoàn Công nghệ Di Kỳ lớn mạnh như vậy, chỉ dùng một ngón tay thôi  

đã có thể xóa sổ ông ta. Làm sao mà ông ta có thể động vào Lục Trần đây?  

Nhà họ Thành!  

Đôi mắt của Hoa Luân đột nhiên sáng lên, ông ta nghĩ về kế sách một mũi  

tên trúng hai đích.  

Ông ta không quan tâm đến việc động đến Lục Trần, nhưng ông ta càng  

tin rằng, người trong điện thoại thậm chí còn đáng sợ hơn những gì mà ông  

ta nghĩ.  

Việc có thể sắp đặt một quân cờ bên cạnh ông ta, đã cho thấy đối thủ có  

khả năng phá hủy công ty ông ta trong vòng một ngày rồi.  

Hơn nữa mặc dù Lục Trần đã cho ông ta lợi ích, nhưng nếu so với việc  

công ty bị phá hoại, ông ta vẫn nên lựa chọn quyết định mà bản thân cho là  

đúng đắn hơn.  

Lần này nếu Thành gia có thể giữ Lục Trần ở lại Đại Lý thì càng tốt, nếu  

không giữ nổi, vậy ông sẽ từng bước dụ dỗ Lục Trần đến thủ đô.  

"Tôi chấp nhận rủi ro lớn như vậy, vậy tôi có thể nhận được gì?" Mặc dù  

Hoa Luân đã đưa ra lựa chọn, nhưng ông ta vẫn muốn kiếm thêm chút hời.  

“Ông không đủ tư cách để đàm phán với tôi, nếu ông không tin thì có thể  

thử xem, xem liệu tôi có thể khiến công ty của ông phá sản chỉ trong ngày  

hôm nay không." Bên kia không khách khí đưa ra lời đe dọa.  

Hoa Luân run rẩy, ông ta nói: "Được rồi, tôi sẽ đồng ý với anh, nếu không  

thể giết Lục Trần, tôi sẽ dụ cậu ta đến thủ đô,”  

"Ừ, ông cũng coi là biết thức thời đấy, tôi sẽ cho ông ba ngày, nếu không  

thể giết anh ta, ông phải dụ anh ta đến được thủ đô. Sau đó tôi sẽ tiếp tục  

đưa ra chỉ thị cho ông." Bên kia nói xong rồi lập tức cúp máy.  

Hoa Luân hít một hơi thật sâu. Ông ta không ngờ Lục Trần lại có một kẻ  

thù mạnh như vậy.  

Nhưng nghĩ đến giọng thủ đô của Lục Trần, thì ông ta đã đoán được gì đó  

rồi.  

Ông ta lại ngồi xuống, rút ra một điếu xì gà rồi châm lửa.  

Kể từ sau khi ông ta thành công, ông ta rất thích hút loại thuốc này.  

Đặc biệt mỗi lần ông ta phải đối mặt với một vấn đề nào đó, ông ta sẽ đều  

rút ra một điếu để hút.  

Ông ta cảm thấy mùi xì gà sẽ kϊƈɦ thích dây thần kinh của bản thân, khiến  

cho ông ta tỉnh táo hơn.  

"Hy vọng lần này mình không chọn nhầm đồng đội."  

Hoa Luân suy nghĩ rất lâu, đến lúc hút xong điếu xì gà ông ta mới đưa ra  

quyết định của mình.  

Ông ta vẫn cảm thấy Lục Trần khó có thể đánh bại đối thủ.  

Có hai lý do khiến ông ta nắm chắc suy nghĩ này.  

Đầu tiên chính là ông ta cảm thấy Lục Trần còn quá trẻ, cũng quá vênh  

váo hung hăng. Ông ta thấy Lục Trần vẫn còn quá non nớt khi phải đối mặt  

với những ông lớn dày dặn kinh nghiệm.  

Thứ hai là ông ta từ khi sinh ra đã luôn tôn trọng các ông lớn ở thủ đô.  

Trêи thực tế, không chỉ có mỗi ông ta nghĩ như thế, người ta đều nói rằng  

được sinh ra ở thủ đô là đã có 3 phần cao quý rồi. Thủ đô là nơi tập trung  

quyền lực, sao có thể so sánh với một nơi nhỏ bé như thế này chứ?  

Mặc dù Lục Trần có bối cảnh quân sự, nhưng điều này không đủ để cậu  

ta đấu lại với các ông lớn ở thủ đô.  

Hơn nữa ông ta cũng muốn xem Lục Trần có thực sự mạnh đến vậy  

không.  

Sau khi bỏ điếu thuốc xuống, đôi mắt của Hoa Luân hiện lên vẻ sầu não.  

Ông ta nhấc điện thoại lên rồi bấm số.  

Vừa đúng lúc Thành Công Minh trở về nhà.  

"Ông Thành, các ông muốn gặp Lục Trần phải không? Tôi có thể sắp xếp  

để cậu ta gặp ông, thậm chí là gặp ngay tại địa bàn nhà ông. Còn về những gì  

ông muốn làm sau khi gặp, đó là việc của ông." Hoa Luân trực tiếp nói.  

Lúc này Thành Công Minh vẫn còn một cục tức đầy đầu, khi ông ta nhận  

được cuộc điện thoại xuống giọng của Hoa Luân thì bèn cười khẩy, ông ta nói  

một cách mỉa mai: "Hoa Luân, tôi còn nghĩ anh cũng là một anh hùng, nhưng  

hóa ra anh chỉ là anh hùng rơm mà thôi."  

Đối với lời nói châm trọc của Thành Công Minh, Hoa Luân cũng không  

giận dữ, ông ta bình tĩnh nói: "Năm đó ông Thành đã giúp tôi rất nhiều, thế  

nên tôi mới có được địa vị như ngày hôm nay, sao tôi có thể không nể mặt  

ông Thành được chứ?"  

"Ha ha ha" Thành Công Minh cười đắc thắng rồi nói, "Coi như thằng nhóc  

anh cũng biết thức thời đấy, anh nhanh đi sắp xếp đi, tối nay tôi muốn gặp  

cậu ta."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi