ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

Giám đốc Lâm, tôi đã hẹn xong với giám đốc Vân rồi, anh ta bảo chúng ta bây giờ qua đó." Ba giờ chiều, Liễu Nhan Kỳ đến bàn làm việc của Lâm Di Quân nói.

"Được." Lâm Di Quân gật đầu, thu xếp văn kiện rồi đứng dậy cung Liễu Nhan Kỳ xuất phát.

" Giám đốc Lâm, xe của chị đẹp thật đó." Vừa đi đến trước xe của Lâm Di Quân, Liễu Nhan Kỳ oa lên.

Lâm Di Quân cười cười, kiểu dáng của A6 đều thế này, so không được với xe cao cấp, may ra thì so được với xe trong nước.

"Gặp mặt ở đâu?" Lên xe rồi Lâm Di Quân mới hỏi.

"Khách sạn Tân Thế Kỷ." Liễu Nhan Kỳ nói.

Lâm Di Quân gật đầu rồi lái xe đến khách sạn Tân Thế Kỷ.

Khách sạn Tân Thế Kỷ ở khu Du Bắc, không tắc đường cũng phải mất bốn mươi phút.

Bốn giờ chiều, bọn họ cuối cùng cũng đến được trước cửa khách sạn Tân Thế Kỷ, sau khi được bảo vệ hướng dẫn đỗ xe, hai người bọn họ đi vào bên trong.

Liễu Nhan Kỳ gọi điện thoại cho đối phương, người kia bảo bọn họ lên lầu.

Lên đến căn phòng đã được đặt trước, Liễu Nhan Kỳ phát hiện trong phòng còn có thêm một người đàn ông, cho rằng đây là trợ thủ của Vân Đan Vũ nên không chú ý tới.

"Giám đốc Vân, đây là Giám đốc Lâm của chúng tôi, Giám đốc Lâm, đây là giám đốc Vân mà chị đã nói với em." Liễu Nhan Kỳ nhanh chóng giới thiệu.

"Chào Giám đốc Lâm, nào nào, mời ngồi." Vân Đan Vũ Nhiệt tình chào hỏi Lâm Di Quân.

"Chào anh." Lâm Di Quân gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Vị này là Vương tổng của công ty chúng tôi, Vương tổng nghe nói giám đốc Lâm đích thân tới đây, vì rất xem trọng chuyện này nên cũng đích thân đến." Vân Đan Vũ cười giới thiệu.

"Chào cô." Vương tổng nhìn Lâm Di Quân mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, lịch sự đưa tay ra.

"Chào ngài Vương Tổng." Lâm Di Quân cùng Vương tổng bắt tay

"Giám đốc Vân, gọi phục vụ lêm món." Vương tổng nói.

Nhận ra Vương tổng nhìn Lâm Di Quân với ánh mắt say đắm, Liễu Nhan Kỳ dự cảm đến chuyện chẳng lành.

Làm qua biết bao nhiêu nghiệp vụ, đối mặt với biết bao nhiêu dáng vẻ sắc mặt của đàn ông, Liễu Nhan Kỳ trở thành một người nhạy cảm và có cách nhìn người rất độc đáo.

Từ lúc đầu cô từ đầu chỉ nghĩ người đó chỉ là trợ thủ của Vân Đan Vũ nên không mảy may để ý.

Thật không ngờ đây lại là sếp của Vân Đan Vũ, đây là cố ý đến tiếp hai người bọn họ sao.

Trong lòng Liễu Nhan Kỳ rất hối hận, nếu lần này thực sự để Lâm Di Quân có chuyện gì, vậy cô ta xem như xong rồi.

Đừng nói là thăng chức, không bị đuổi việc là may rồi.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Vương tổng thì không ngừng rót rượu.

"Vương tổng thật ngại qua, hôm nay tôi không được khỏe, không thể uống nhiều rượu, thành thật xin lỗi." Sau khi uống một ngụm thì Lâm Di Quân từ chối không uống nữa.

"Giám đốc Lâm, cô thật không có thành ý, cô xem đi, vì để quý công ty có thể đạt được lần hiệp thương này, Vương Tổng của chúng tôi đã đích thân lộ diện rồi, theo lý mà nói các cô phải để Hạ tổng ra mặt, nhưng Vương tổng của chúng tôi là một người lịch sự không tính toán nhiều, cô như vậy là không nể mặt Vương tổng rồi." Vân Đan Vũ không vui nói.

Lâm Di Quân nhíu mày, cô không ngốc, ánh mắt Vương Tổng nhìn cô rõ ràng có ý khác, hơn nữa tiệc vừa bắt đầu đã một lần uống cạn, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu.

"Vương tổng, Giám đốc Lâm của chúng tôi mấy hôm nay thực sự không khỏe, ly này hay là để tôi uống thay." Liễu Nhan Kỳ nhìn Vân Đan Vũ ép uống, vội vàng đứng lên đỡ lấy ly rượu trong tay Lâm Di Quân uống cạn.

"Tiểu Liễu à, cô không coi tôi ra gì sao?" Vương tổng híp mắt nhìn Liễu Nhan Kỳ nói."

"Vương tổng, câu này của anh hơi nghiêm trọng rồi, nếu anh đã nói vậy tôi xứng đáng bị phạt ba ly." Liễu Nhan Kỳ cười rồi lại rót rượu ra uống.

Cho đến khi uống hết ba ly Vân Đan Vũ mới nói: "Liễu tiểu thư, ý của Vương tổng chúng tôi là cô không có tư cách để kính rượu ông ấy."

Liễu Nhan Kỳ giật thót, tim như muốn ngừng đập, nhưng thân là nhân viên kỳ cựu làm thương vụ bao nhiêu năm, cô nhanh chóng lấy lại bình tỉnh.

"Đúng Đúng Đúng, ở đây chỉ có Giám đốc Lâm của chúng tôi mới có thể kính rượu Vương tổng, nhưng Giám đốc của chúng tôi thật sự không khỏe, Vương tổng tấm lòng bao dung độ lượng nên nhất định có thể thứ lỗi cho Giám đốc của chúng tôi tội bất kính đúng không." Liễu Nhan Kỳ tươi cười nói.

Mắt vương tổng đã híp lại thành một đường, Vân Đan Vũ nhìn vậy thì đập bàn một cái, tức giận đứng dậy: "Liễu Nhan Kỳ, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên nghiệp vụ tầm thường, thế mà giám đánh giá Vương tổng nhà chúng tôi?"

Liễu Nhan Kỳ sợ hãi một hồi, cô biết hôm nay hai người Vân Đan Vũ muốn chuốc say bọn họ, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã lột mặt nạ giả tạo rồi.

"Được rồi, hôm nay thế này thôi, tôi thấy Vương tổng cũng không có thành ý đàm phán hợp đồng, vậy thì bỏ đi." Lâm Di Quân không vui đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Nói đi là đi, các người đang giỡn mặt Vương tổng à?" Vân Đan Vũ lạnh lùng nói.

"Là các người không có thành ý, hơn nữa chúng tôi cũng đến rồi, ai rảnh rổi đến giỡn mặt các người." Lâm Di Quân nhíu mày nói.

"Đàm phán còn chưa bắt đầu, các người đã đi mất, thế này còn không phải giỡn mặt sao?" Vân Đan Vũ nói.

"Vậy được rồi, tôi đã coi tài liệu trước đó anh với Liễu Nhanh Kỳ đàm phán, chúng tôi cảm thấy không thành vấn đề, các người nếu cũng cảm thấy không sao thì ký tên, nếu như có vấn đề vậy không cần đàm phán nữa." Lâm Di Quân trầm giọng nói.

"Lâm Di Quân, thái độ này của cô còn muốn chúng tôi ký hợp đồng, là cô quá ngây thơ hay nghĩ chúng tôi là đồ ngốc?" Vân Đan Vũ nhếch miệng cười.

"Vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa, Nhan Kỳ đi thôi, chuyện đàm phán lần này của cô tôi sẽ nghĩ cách bổ sung." Lâm Di Quân nói xong thì nhắm ra cửa đi thẳng.

Bên phía đối phương căn bản không có ý định nghiêm túc đàm phán, ý định nếu có cũng là thân thể của bọn họ, vậy còn đàm phán cái quái gì, hợp đồng lần này không nhỏ, nhưng cô không có ý định vì một cái hợp đồng mà đánh mất đi giới hạn của bản thân.

Nhưng khi bọn họ vừa bước ra đến cửa đã thấy hai vệ sĩ đứng gác ngoài cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tinh thần của hai người khẽ chấn động, sắc mặt thay đổi rất khó coi.

"Vương tổng, ông có ý gì?" Lâm Di Quân quay người lạnh nhạt nhìn Vương tổng.

"Có ý gì hả, các người đắc tội Vương tổng của chúng tôi mà cứ thế đi sao? vậy các người xem

Vương tổng của chúng tôi là người thế nào?" Vân Đan Vũ cười lạnh.

"Tôi không khỏe, không thể uống rượu là đắc tội các người sao? Các người nói như thế có hợp đạo lý không?" Lâm Di Quân tức giận nói.

"Lâm Di Quân, cô cũng không nghe ngóng xem Vương tổng của chúng tôi là người thế nào, hai nhân vật nhỏ như các người dám không nể mặt Vương tổng, vậy sau này Vương tổng làm sao nhìn mặt ai?" Vân Đan Vũ nói.

Liễu Nhan kỳ sắc mặt thay đổi hẳn, trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi, cô ở bên cạnh Lâm Di Quân thì thầm nói: "Giám đốc Lâm, Vương tổng này hình như là Vương Văn Học, là con lớn của Vương gia, nghe nói rất háo sắc, hống hách bá đạo, cậy có Vương gia cây cao bóng cả mà thường xuyên bức ép người yếu thế."

Vương Văn Học?

Lâm Quân Di mặt hơi biến sắc, người này cô đương nhiên có nghe nói về người này, nghe đâu năm năm trước có một cô gái bị hắn cưỡng bức làm nhục, nhất thời nghĩ không thông mà nhảy từ tầng hai mươi của khách sạn xuống.

Còn chuyện sau đó thì chẳng có động tĩnh gì, có thể thấy thế lực của Vương gia này rất lớn, ở khu Du Bắc này quả thật là một tay che trời.

"Giám đốc, em đi trước đi rồi gọi người đến cứu chị." Liễu Nhan Kỳ nháy mắt với Lâm Di Quân, nhân cơ hội hai vệ sĩ kia không chú ý đến mình, nghiến răng một cái nhắm vào giữa hai chân đối phương đã một cái.

Cả hai không phòng bị, bị đánh vào chỗ hiểm, đau đến mức quỳ cả xuống.

Vào lúc đó, Liễu Nhan Kỳ đẩy Lâm Di Quân một cái ra khỏi phòng VIP của khách sạn.

Vốn dĩ Liễu Nhan Kỳ muốn cùng Lâm Di Quân chạy, nhưng nhìn thấy một trong hai vệ sĩ đó đang hồi phục tinh thần, cô biết chuyến này chạy không thoát rồi, chỉ đành dừng lại giúp Lâm Di Quân tranh thủ chút thời gian chạy trốn.

Chỉ cần Lâm Di Quân Di chạy ra khỏi khách sạn này thì hai người bọn họ mới có cơ hội được cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi