ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu vẫn như thường lệ đưa Long Tiểu Tịch đi học, đưa Cố Tuyết Cầm đi làm, sau đó tự mình đi xe điện đến tập đoàn Long Đằng.

Long Thiên Tiếu nhận chức vệ sĩ, lái xe và thầy giáo của Tần Tiểu Manh, nhưng trên thực tế, anh không có việc gì để làm. Cả một ngày, từ sáng đến chiều, phần lớn thời gian là ở trong phòng làm việc.

Đã rất nhiều lần, Tần Tiểu Manh mời anh tới phòng tập nhưng anh dứt khoát từ chối. Anh không muốn làm thầy giáo của Tần Tiểu Manh.

Gần đến giờ nghỉ trưa, thì một người đàn ông mặc áo vest giày da tới phòng nhân sự, người đó chính là Quách Lâm.

“In cho tôi một bản hồ sơ của Long Thiên Tiếu”.

Quách Lâm nói với cô gái ở phòng nhân sự.

“Trợ lý Quách, hồ sơ nhân viên ở chỗ chúng tôi đều cần bảo mật. Anh không có quyền kiểm tra”.

Cô gái của phòng nhân sự dứt khoát từ chối.

“Không phải tôi xem, mà chủ tịch muốn xem. Chủ tịch cũng không có quyền xem hồ sơ của một vệ sĩ như anh ta sao? Hơn nữa, anh ta còn là vệ sĩ thân cận của cô chủ, nếu anh ta có vấn đề gì thì cô chịu trách nhiệm được không?”

Quách Lâm nghe thấy thế thì từng bước ép buộc, nói. Cô gái của phòng nhân sự nghe thấy vậy thì nhất thời bối rối. Người này là trợ lý của chủ tịch, là cánh tay đắc lực bên cạnh Tần Viễn Lâm, vô số người muốn tạo mối quan hệ với anh ta.

Nếu mình đắc tội với anh ta thì không phải là sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì sao.

“Đây thật sự là chỉ thị của chủ tịch à?”

Cô gái của phòng nhân sự thăm dò hỏi.

“Thế nào, tôi còn phải lừa cô à? Anh ta chỉ là một vệ sĩ, tôi lấy tài liệu của anh ta làm gì? Chủ yếu là chủ tịch muốn xem thôi, hiểu chưa? Nhanh chóng làm theo lời tôi, làm trễ thời gian của chủ tịch, cô cũng không thoát tội được đâu”.

Sắc mặt Quách Lâm lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt. Cô gái của phòng nhân sự nghe thấy vậy thì lập tức căng thẳng, vội vàng in hồ sơ của Long Thiên Tiếu đưa cho Quách Lâm.

“Trợ lý Quách đợi một chút, xong ngay đây”.

Cô gái của phòng nhân sự vội vàng chân năm tay mười, in một bản hồ sơ đưa vào tay của Quách Lâm.

Sau khi cầm được hồ sơ đó, Quách Lâm hài lòng mỉm cười: “Tốt lắm. Cô là một người có trách nhiệm trong công việc. Sau này tôi xem xét cho cô nhiều cơ hội hơn nữa”.

“Cảm ơn trợ lý Quách”.

Cô gái phòng nhân sự nghe thấy thế thì trong lòng rất mừng rỡ. Quách Lâm là người thế nào, đó là cánh tay đắc lực của chủ tịch. Có người như thế tán thưởng thì sau này không chừng ở công ty lại có tương lai.

Cầm được tập hồ sơ đó, Quách Lâm vừa xem, vừa đi ra cửa.

“Quả nhiên giống như những gì mình điều tra, chỉ là một thằng rác rưởi mà thôi. Nếu không phải hiến vợ anh ta cho Tần Viễn Lâm thì sao có thể lấy được hợp đồng này. Nếu vợ của anh ta có thể vui vẻ với một ông già như Tần Viễn Lâm thì sao không thể vui vẻ với mình chứ?”

Quách Lâm thấp giọng lẩm bẩm. Nói xong thì ra khỏi cửa ném tập hồ sơ vào thùng rác, nói cái gì mà để chủ tịch xem, chẳng qua chỉ là anh ta lấy cớ mà thôi.

Anh ta xem giờ, rồi đi ra bãi đỗ xe.

Sắp tới giờ nghỉ trưa, Long Thiên Tiếu đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Lúc này, chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của Cố Tuyết Cầm gửi tới.

“Bữa ăn được đặt ở khách sạn Thủy Vân Giản, anh tới nhanh nhé. Tôi đã đến rồi”.

“Được. Bây giờ tôi qua đó, hôm qua ổ khóa xe điện hỏng rồi. Tôi đi mua một cái để thay, có lẽ sẽ tới muộn một chút. Hai người cứ nói chuyện trước nhé”.

Long Thiên Tiếu trả lời nói.

“Ừ, tôi chưa nói với Quách Lâm là anh sẽ tới. Chuyện này cũng không sao chứ?”

Cố Tuyết Cầm hỏi. Không biết từ lúc nào, cô đã quen với việc hỏi ý kiến của Long Thiên Tiếu. Theo nghi thức thương mại thông thường, khi đàm phán kinh doanh, đem người khác tới mà không thông báo là không phù hợp lễ nghĩa.

Nhưng Cố Tuyết Cầm biết rõ như vậy mà vẫn chọn giấu Quách Lâm, là vì trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ, một dự cảm rất đặc biệt kỳ quái.

“Không sao, anh ta chỉ là một người chịu trách nhiệm làm việc mà thôi. Nếu hợp tác không vui thì đổi anh ta luôn là được”.

Long Thiên Tiếu thoải mái nói. Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm cũng nhẹ nhõm hơn. Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm là mối quan hệ thế nào, cô đã biết rồi. Chỉ là cô không phải người lắm chuyện, thấy sang bắt quàng làm họ nên đương nhiên sẽ không nói linh tinh ra ngoài.

“Vậy được rồi, tôi đợi anh”.

Cố Tuyết Cầm trả lời nói. Long Thiên Tiếu cũng trả lời một chữ “Ừ” rồi mới ra khỏi cửa.

Thành phố Lâm Giang, khách sạn Thủy Vân Giản.

Thủy Vân Giản là khách sạn cao cấp nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang, là một trong những sản nghiệp của nhà họ Tần. Những cuộc đàm phán kinh doanh, đón tiếp khách quý của những quý tộc, hào môn của thành phố Lâm Giang sẽ đều chọn khách sạn Thủy Vân Giản.

Quách Lâm là nhân viên của tập đoàn Long Đằng, đương nhiên sẽ không do dự mà chọn khách sạn lớn như Thủy Vân Giản.

Đến khi Quách Lâm tới khách sạn Thủy Vân Giản thì Cố Tuyết Cầm cũng đã đợi trong phòng bao. Thấy Quách Lâm đi tới, Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu đã là đàm phám chi tiết hợp đồng thì những công ty lớn như tập đoàn Long Đằng nên cho một, hai luật sư hiểu hợp đồng tới, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình Quách Lâm tới đây.

“Anh Quách tới một mình sao?”

Tuy Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn hỏi.

“Tôi tới một mình là được rồi, cần nhiều người làm gì? Không phải không có người tới, mà đều đang đứng ở ngoài chờ. Trong này có tôi và cô là được”.

Quách Lâm giơ tay, làm ra vẻ đương nhiên mà nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cũng không nói thêm gì.

“Phục vụ đâu, lên đồ ăn và rượu đi”.

Quách Lâm vừa tới đã hô lớn gọi đồ.

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ đã mang đầy đồ ăn và rượu lên.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không ai được vào”.

Quách Lâm nói với nhân viên phục vụ nói.

“Anh Quách, chúng ta bàn chi tiết hợp đồng trước. Sau khi bàn xong thì lại ăn cơm, uống rượu được không?”

Cố Tuyết Cầm khẽ cười, nói.

“Cô Cố nói đi đâu thế, hợp đồng gì cũng dễ nói mà, ăn uống trước đi đã”.

Quách Lâm ra vẻ thản nhiên nói. Nói xong thì tự mình ăn trước. Cố Tuyết Cầm thấy vậy thì cũng ngại ngùng, đành ăn cùng anh ta.

“Cô Cố, ly này tôi kính cô”.

Quách Lâm giơ cao ly rượu, sau đó nói. Rượu trong ly của anh ta là rượu trắng, rõ ràng là rượu nặng.

“Anh Quách, tôi thật sự không uống được rượu mạnh như vậy. Xin lỗi anh. Có thể đổi thành rượu vang được không ạ?”

Cố Tuyết Cầm có chút ngại ngùng nói.

“Cô Cố, nếu ly rượu này mà cũng không uống với tôi thì chuyện hợp đồng, sợ là khó giải quyết lắm đấy. Chỉ một ly rượu mà cô còn không có chút thành ý nào vậy?”

Quách Lâm là nhân viên của tập đoàn Long Đằng, đương nhiên sẽ không do dự mà chọn khách sạn lớn như Thủy Vân Giản.

Đến khi Quách Lâm tới khách sạn Thủy Vân Giản thì Cố Tuyết Cầm cũng đã đợi trong phòng bao. Thấy Quách Lâm đi tới, Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu đã là đàm phám chi tiết hợp đồng thì những công ty lớn như tập đoàn Long Đằng nên cho một, hai luật sư hiểu hợp đồng tới, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình Quách Lâm tới đây.

“Anh Quách tới một mình sao?”

Tuy Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn hỏi.

“Tôi tới một mình là được rồi, cần nhiều người làm gì? Không phải không có người tới, mà đều đang đứng ở ngoài chờ. Trong này có tôi và cô là được”.

Quách Lâm giơ tay, làm ra vẻ đương nhiên mà nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cũng không nói thêm gì.

“Phục vụ đâu, lên đồ ăn và rượu đi”.

Quách Lâm vừa tới đã hô lớn gọi đồ.

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ đã mang đầy đồ ăn và rượu lên.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không ai được vào”.

Quách Lâm nói với nhân viên phục vụ nói.

“Anh Quách, chúng ta bàn chi tiết hợp đồng trước. Sau khi bàn xong thì lại ăn cơm, uống rượu được không?”

Cố Tuyết Cầm khẽ cười, nói.

“Cô Cố nói đi đâu thế, hợp đồng gì cũng dễ nói mà, ăn uống trước đi đã”.

Quách Lâm ra vẻ thản nhiên nói. Nói xong thì tự mình ăn trước. Cố Tuyết Cầm thấy vậy thì cũng ngại ngùng, đành ăn cùng anh ta.

“Cô Cố, ly này tôi kính cô”.

Quách Lâm giơ cao ly rượu, sau đó nói. Rượu trong ly của anh ta là rượu trắng, rõ ràng là rượu nặng.

“Anh Quách, tôi thật sự không uống được rượu mạnh như vậy. Xin lỗi anh. Có thể đổi thành rượu vang được không ạ?”

Cố Tuyết Cầm có chút ngại ngùng nói.

“Cô Cố, nếu ly rượu này mà cũng không uống với tôi thì chuyện hợp đồng, sợ là khó giải quyết lắm đấy. Chỉ một ly rượu mà cô còn không có chút thành ý nào vậy?”

Quách Lâm nhếch miệng, ác ý nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thì trong lòng chợt hoang mang. Không ngờ, Quách Lâm này lại lấy hợp đồng ra để uy hiếp mình. Đối với cô mà nói, hợp đồng này vô cùng quan trọng, nhất định không thể để xảy ra vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Cầm thầm nghiến răng.

“Dạ vâng, vậy tôi kính anh Quách ly này”.

Cố Tuyết Cầm hít sâu, một hơi cạn ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi