ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Anh Quách, không ngăn được, không ngăn được!”

Lúc này, mấy tên đàn em mặc áo vest đi giày da xông tới, từng người mặt mũi tím bầm. Khi nhìn thấy Long Thiên Tiếu, họ vẫn còn tỏ ra sợ hãi không thôi.

“Rác rưởi, anh dám ra tay với tôi? Anh biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng làm loạn!”

Nhìn Long Thiên Tiếu đi về phía mình, Quách Lâm hoàn toàn hoảng loạn. Rõ ràng anh ta biết trước mặt chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Cố, nhưng đến lúc này, tại sao anh ta lại cảm thấy nỗi sợ hãi vô hạn? Giống như thằng vô dụng này sẽ giế t chết anh ta ngay lập tức.

“Anh là ai không quan trọng, quan trọng là anh sắp sống không bằng chết rồi đấy”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Các cậu còn không nhanh ngăn anh ta lại. Nhanh lên, nhanh ngăn thằng rác rưởi đó lại, Quách Lâm này hứa sẽ cho các cậu vinh hoa phú quý”.

Quách Lâm lại gào thét một hồi. Mấy tên đàn em nghe thấy thì vẻ mặt hiện lên sự do dự, nhưng lúc nghe thấy mấy chữ vinh hoa phú quý thì nghiến răng mà xông lên.

“Bụp bụp bụp!”

Gần như ra chỉ trong vài cái giơ tay là Long Thiên Tiếu đã giải quyết hết đám người xông tới. Đám vệ sĩ của Quách Lâm, từng người nằm rạp trên đất, không đứng dậy nổi.

Nhìn thấy cảnh này, Quách Lâm càng hoảng loạn. Thằng vô dụng này, lại mạnh như vậy, sao có thể chứ? Không phải nói Long Thiên Tiếu ở rể nhà họ Cố chỉ là một thằng vô dụng sao?

“Long Thiên Tiếu, tôi nói cho anh biết. Tôi không chỉ là trợ lý của chủ tịch ở tập đoàn Long Đằng mà còn là người nhà họ Quách. Con cháu dòng chính, người thừa kế tương lai của nhà họ Quách. Nhà họ Quách chúng tôi tuy không phải dòng họ bậc nhất ở thành phố Lâm Giang, nhưng cũng thuộc hàng trên ở đây. Nếu tôi có chuyện gì thì anh cũng không sống nổi đâu”.

Quách Lâm run rẩy nói. Tuy vẻ mặt đã biểu hiện nỗi sợ hãi tột độ nhưng giọng nói thì vẫn không quên mang theo vẻ dọa dẫm. Ở tập đoàn Long Đằng có rất ít người biết đến thân phận của anh ta. Anh ta có thể vào làm ở tập đoàn Long Đằng là vì bố mình và Tần Viễn Lâm có chút quan hệ.

Ngoài ra, anh ta còn muốn mượn cơ hội làm việc ở tập đoàn Long Đằng để tiếp xúc với con gái duy nhất của Tần Viễn Lâm. Nhưng dự định này vẫn chưa được tiến hành suôn sẻ.

“Nhà họ Quách? Thì ra vẫn còn nhà họ Quách à. Cậu chủ nhà họ Quách tới tập đoàn Long Đằng làm trợ lý chủ tịch, cũng hay ho phết. Vốn dĩ chỉ muốn giết một người là anh để tạ tội, nhưng nếu sau lưng anh còn có dòng họ, vậy thì nhà họ Quách này, từ nay về sau cũng phải xóa bỏ sạch sẽ, đừng hòng tồn tại ở thành phố Lâm Giang!”

Giọng nói của Long Thiên Tiếu lạnh lùng. Bản thân anh cũng không biết vì sao, khi biết Cố Tuyết Cầm gặp nguy, suýt nữa bị hại thì anh hoàn toàn điên cuồng, tức giận, trong lòng chỉ toàn là ý nghĩ muốn giết người.

Ý muốn giết người này trở nên mãnh liệt, chỉ khiến máu chảy thành sông mới xoa dịu được nó.

“Long Thiên Tiếu, anh điên rồi, anh nghĩ anh là ai? Bố tôi là Quách Đông Thiên. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn bố tôi sẽ xé nát anh thành trăm mảnh”.

Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, Quách Lâm kinh hãi gào lên. Anh ta tin tưởng rằng, những lời nói của Long Thiên Tiếu chẳng qua chỉ là khoác lác mà thôi.

“Là tôi sẽ khiến bố của anh nát thành trăm mảnh mới đúng? Anh dám làm trò bỉ ổi như thế thì cứ đợi cả nhà cùng chết đi!”

Giọng nói của Long Thiên Tiếu lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên trông như một kẻ khát máu.

“Bụp…”

Long Thiên Tiếu đạp một phát dưới cằm Quách Lâm khiến răng trong mồm anh ta rơi ra lả tả, máu thịt lẫn lộn. Anh lại giẫm lên ngón tay của Quách Lâm, nghiền nát ngón tay của anh ta, một khung cảnh vô cùng khủng khiếp.

Quách Lâm la lên thảm thiết không ngừng, vẻ mặt đau đớn, vặn vẹo, giọng khàn đặc, thậm chí còn trợn trắng hai mắt.

Mấy tên đàn em bị đánh ngã trên mặt đất nhìn thấy cảnh này thì đều hít một hơi lạnh, tinh thần suy sụp, thậm chí bị dọa sợ đến mức run lên bần bật, hai mắt trắng dã.

Hành động này thật quá tàn bạo, quá đáng sợ. Người đàn ông này, là ma quỷ sao?

“Hôm nay, tôi không giết anh. Nhà họ Quách có bao nhiêu bản lĩnh, bao nhiêu mối quan hệ thì huy động hết đi! Nếu nhà họ Quách có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai thì coi như Long Thiên Tiếu tôi thua! Các người chỉ có thời gian một đêm, hoặc là giết tôi, hoặc là tôi sẽ giết toàn bộ nhà họ Quách”.

Long Thiên Tiếu ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Quách Lâm. Lúc này, Quách Lâm đã bị lăn lộn đến mức suy sụp rồi. Ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Long Thiên Tiếu, biểu hiện trên nét mặt cho thấy anh ta đang rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.

Sau khi nói xong, Long Thiên Tiếu đứng dậy, quay trở lại bên Cố Tuyết Cầm, ôm cô bước ra ngoài…

“Anh Quách, anh Quách, anh thế nào rồi?”

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu rời đi, mấy tên đàn em đang bò rạp trên mặt đất mới đứng lên, xông về phía Quách Lâm.

“A… gọi người, gọi người của nhà họ Quách, giế t chết thằng rác rưởi kia cho tôi, giế t chết hắn ta!”

Quách Lâm đau đớn gào lên. Bàn tay này của anh ta đã bị phế rồi, Long Thiên Tiếu giẫm một nhát đó khiến ngón tay của anh ta nát vụn hết xương. Bàn tay này đã trở nên vô dụng rồi.

Đám đàn em nghe thấy thế thì vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Quách, đồng thời gọi xe cứu hộ, trong phút chốc cả đám đều loạn hết cả lên.

Lúc này, đang trong thời gian ăn cơm, Tần Viễn Lâm đang dùng bữa tại phòng làm việc thì chuông điện thoại máy bàn vang lên.

“Chuyện gì?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Chủ tịch, chủ tịch, không hay rồi, xảy… xảy ra chuyện lớn rồi”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói hốt hoảng.

“Có chuyện gì, nói nhanh lên!”

Sắc mặt Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.

“Quách… trợ lý Quách xảy ra chuyện rồi. Trợ lý Quách bị đánh, bị phế mất bàn tay phải!”

Giọng nói trong điện thoại vẫn không ngừng lắp bắp, hoảng loạn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai làm?”

Tần Viễn Lâm cau mày, gặng hỏi. Thân phận của Quách Lâm có chút đặc biệt. Vốn dĩ cậu ta là cậu chủ của nhà họ Quách, vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà trở thành trợ lý của mình. Những chuyện này, tuy không công khai nhưng cũng không coi là tuyệt đối bảo mật.

Cho nên, lúc bình thường, những chuyện cơ mật, ông ta cũng rất ít khi bảo Quách Lâm đi làm. Những chuyện anh ta làm chỉ là những chuyện tương đối bình thường. Nhưng, quả thật Quách Lâm này cũng có vài bản lĩnh, những chuyện được giao đều làm rất tốt.

“Là… là lái xe của tập đoàn chúng ta, tên là Long Thiên Tiếu. Trợ lý Quách đang bàn bạc chi tiết hợp đồng với cô Cố thì Long Thiên Tiếu bất chợ xông vào, đánh trợ lý Quách bị thương!”

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu rời đi, mấy tên đàn em đang bò rạp trên mặt đất mới đứng lên, xông về phía Quách Lâm.

“A… gọi người, gọi người của nhà họ Quách, giế t chết thằng rác rưởi kia cho tôi, giế t chết hắn ta!”

Quách Lâm đau đớn gào lên. Bàn tay này của anh ta đã bị phế rồi, Long Thiên Tiếu giẫm một nhát đó khiến ngón tay của anh ta nát vụn hết xương. Bàn tay này đã trở nên vô dụng rồi.

Đám đàn em nghe thấy thế thì vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Quách, đồng thời gọi xe cứu hộ, trong phút chốc cả đám đều loạn hết cả lên.

Lúc này, đang trong thời gian ăn cơm, Tần Viễn Lâm đang dùng bữa tại phòng làm việc thì chuông điện thoại máy bàn vang lên.

“Chuyện gì?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Chủ tịch, chủ tịch, không hay rồi, xảy… xảy ra chuyện lớn rồi”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói hốt hoảng.

“Có chuyện gì, nói nhanh lên!”

Sắc mặt Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.

“Quách… trợ lý Quách xảy ra chuyện rồi. Trợ lý Quách bị đánh, bị phế mất bàn tay phải!”

Giọng nói trong điện thoại vẫn không ngừng lắp bắp, hoảng loạn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai làm?”

Tần Viễn Lâm cau mày, gặng hỏi. Thân phận của Quách Lâm có chút đặc biệt. Vốn dĩ cậu ta là cậu chủ của nhà họ Quách, vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà trở thành trợ lý của mình. Những chuyện này, tuy không công khai nhưng cũng không coi là tuyệt đối bảo mật.

Cho nên, lúc bình thường, những chuyện cơ mật, ông ta cũng rất ít khi bảo Quách Lâm đi làm. Những chuyện anh ta làm chỉ là những chuyện tương đối bình thường. Nhưng, quả thật Quách Lâm này cũng có vài bản lĩnh, những chuyện được giao đều làm rất tốt.

“Là… là lái xe của tập đoàn chúng ta, tên là Long Thiên Tiếu. Trợ lý Quách đang bàn bạc chi tiết hợp đồng với cô Cố thì Long Thiên Tiếu bất chợ xông vào, đánh trợ lý Quách bị thương!”

Đầu kia điện thoại vẫn lắp bắp nói, nghe thấy lời nói này, Tần Viễn Lâm càng cau chặt mày hơn. Theo lý mà nói, Long Thiên Tiếu không thế tùy tiện ra tay với người khác, hơn nữa, người bị đánh lại là nhân vật quan trọng với dự án mà vợ anh đang tiếp nhận.

Nếu đắc tội người như thế thì không phải cắt đứt mất tương lai của vợ sao?

“Cậu còn điều gì che giấu? Cụ thể là có chuyện gì, tại sao thầy Long lại đánh trợ lý Quách? Cậu nên nhớ, cậu là người của tập đoàn Long Đằng chứ không phải là người của Quách Lâm, cậu bắt buộc phải nói hết tất cả sự thật”.

Sắc mặt Tần Viễn Lâm lạnh lùng ra lệnh với giọng nói lạnh băng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi