ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Lâm Hi nghe thấy thế thì không khỏi cau mày, Long Thiên Tiếu rất ít khi có biểu hiện như thế này, trừ khi anh rất tức giận.

“Anh cả yên tâm, anh đã ra lệnh thì Lâm Hi nhất định sẽ hoàn thành tốt việc được giao ạ”.

Giọng nói của Lâm Hi cũng vô cùng nghiêm túc.

“Tôi biết nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một mình cô thì rất khó làm được điều này. Tôi cho phép cô điều động tất cả những nguồn lực có thể điều động. Tôi chỉ có một yêu cầu đó chính là không muốn nhà họ Quách nhìn thấy mặt trời vào ngày mai”.

Long Thiên Tiếu lại nhấn mạnh nói. Những hành động mà Quách Lâm đã làm quả thật đã chạm vào giới hạn của anh, cho nên, bắt buộc phải trả giá, mà cái giá phải trả khiến anh ta không thể nào chịu đựng được.

“Đã rõ, anh cả. Anh yên tâm”.

Lâm Hi lạnh lùng nói. Sau khi giao việc xong, Long Thiên Tiếu cúp điện thoại rồi quay về phòng.

Sau khi Lâm Hi cúp điện thoại thì lập tức gọi cho Tần Viễn Lâm.

“Chủ tịch Tần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngay khi điện thoại được kết nối thì Lâm Hi vội vàng hỏi.

“Cô Lâm đã biết chuyện rồi à?”

Tần Viễn Lâm trả lời. Trước đây, ông ta đã biết mối quan hệ của Lâm Hi và Long Thiên Tiếu qua lời kể của Tần Tiểu Manh. Mở miệng gọi là anh cả, nhưng ông ta biết, Long Thiên Tiếu không đơn giản chỉ là anh cả của Lâm Hi.

Một Lâm Hi đã đủ thần bí, đã đủ lớn mạnh rồi, nhưng Long Thiên Tiếu lại là người mà Lâm Hi vô cùng tôn trọng, vậy thì, rốt cuộc, thân phận của Long Thiên Tiếu là gì?

“Tôi chưa biết, ông nói cụ thể cho tôi”.

Giọng điệu của Lâm Hi lạnh lùng, Tần Viễn Lâm nghe thấy thế cũng không giấu diếm mà kể hết một lượt những gì xảy ra cho Lâm Hi. Nhưng trong suốt quá trình, Lâm Hi chỉ yên lặng lắng nghe, không nói câu nào khiến Tần Viễn Lâm nghi ngờ không biết có phải Lâm Hi đã cúp điện thoại rồi không.

“Cô Lâm, chuyện là như thế. Tôi đã bắt đầu giải quyết chuyện này, mong cô yên tâm”.

Tần Viễn Lâm không chắc là Lâm Hi có đang nghe hay không, đành phải nói như vậy.

“Chuyện này để tôi xử lý, anh cả đã nói, anh ấy không muốn dòng họ Quách tồn tại ở thành phố Lâm Giang, mà Quách Lâm chỉ có chết mới có thể tạ tội”.

Giọng nói của Lâm Hi lạnh như băng, Tần Viễn Lâm nghe vậy còn cảm thấy trong lời nói của cô ấy như mang một lưỡi dao sắc bén.

“Cô Lâm, nhà họ Quách mạnh hơn nhà họ Tôn khá nhiều, muốn nhổ tận gốc rễ của họ sợ là không phải chuyện có thể làm xong trong ngày một ngày hai đâu”.

Tần Viễn Lâm có chút lo lắng nói. Tuy thân phận của Lâm Hi vô cùng đặc biệt, bối cảnh cực kỳ lớn mạnh, nhưng ông ta cũng không cho rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi cô ấy có thể làm gì được nhà họ Quách.

Dù sao, nhà họ Quách ở thành phố Lâm Giang cũng có chỗ đứng nhất định.

“Không có ngày một ngày hai. Anh cả ra lệnh phải hủy diệt nhà họ Quách trước khi trời sáng ngày mai”.

Lâm Hi nói xong thì cúp điện thoại. Sau đó cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại khác, mở nó ra, nhập một số điện thoại hơn 20 con số rồi gọi đi…

Trong khách sạn, Cố Tuyết Cầm vẫn đang say giấc, mà Long Thiên Tiếu ngồi khoanh chân bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Rất lâu sau, Long Thiên Tiếu mới chậm rãi mở mắt, nhìn thời gian, Cố Tuyết Cầm cũng đã ngủ gần 1 tiếng đồng hồ.

Tuy rằng nói, Cố Tuyết Cầm phải nghỉ ngơi mới có thể khôi phục thể lực, nhưng nếu nghỉ ngơi quá lâu, trái lại khiến độc tố trong người lắng đọng. Cho nên, chế độ sinh hoạt bây giờ của Cố Tuyết Cầm phải kết hợp giữa vận động và nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, Long Thiên Tiếu đi tới gọi Cố Tuyết Cầm tỉnh lại.

Cố Tuyết Cầm xoa xoa hai mắt, nhìn thấy Long Thiên Tiếu.

“Cô thay quần áo rồi tôi đưa cô đi dạo. Trong người cô vẫn còn độc tố, cần kết hợp giữa vận động và nghỉ ngơi mới dần dần loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể”.

Long Thiên Tiếu nói. Để giúp Cố Tuyết Cầm giải độc, anh đã dùng “khí” trong cơ thể mình, đồng thời kết hợp xoa bóp huyệt vị riêng. Nếu theo cách giải độc thông thường thì chắc chắn không thể nhanh như vậy.

“Ừ, tôi đi thay đây”.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng ngại ngùng, rồi nói.

“Này, anh có thể quay lưng lại được không?”

Cố Tuyết Cầm có chút ngại ngùng nói. Vì vừa rồi khi ngủ, cô cũng cởi bỏ áo choàng tắm ra rồi.

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì hơi sững người, sau đó thì hiểu ý ngay, quay lưng lại.

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy thế thì sột soạt đứng dậy. Rất lâu sau, tiếng sột soạt mới nhỏ đi.

“Tôi vào nhà vệ sinh thay quần áo”.

Cố Tuyết Cầm lấy áo choàng tắm che lên người mình, nói. Sau đó cầm quần áo mà Long Thiên Tiếu đã mua, đi vào phòng tắm. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì thở phào một hơi.

Khoảng hơn 10 phút sau, Cố Tuyết Cầm mới từ bên trong đi ra, cô đang mặc bộ quần áo mà Long Thiên Tiếu đã mua. Điều khiến cô bất ngờ là quần áo anh mua cho cô không chỉ phù hợp về kích thước mà cũng gần giống phong cách trang phục hàng ngày mà cô hay mặc.

“Thế nào, có đẹp không?”

Cố Tuyết Cầm đến trước mặt Long Thiên Tiếu, xoay một vòng sau đó hỏi.

“Đương nhiên là đẹp rồi”.

Long Thiên Tiếu khẽ cười. Cố Tuyết Cầm vốn là một cô gái rất xinh đẹp, dáng vẻ nuột nà, da trắng như trứng gà bóc, chỉ cần trang điểm nhẹ là có thể xinh đẹp tới mức chói mắt người nhìn.

“Là do quần áo anh mua rất đẹp đó. Sao anh biết phong cách ăn mặc của tôi vậy?”

Cố Tuyết Cầm vui vẻ nó, dường như chuyện không vui lúc trưa đã hoàn toàn bị cô ném ra sau đầu. Cô có một cảm giác rất đặc biệt là chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh, thì không chuyện gì là không làm được.

“Bình thường nhìn nhiều rồi nên biết”.

Long Thiên Tiếu thẳng thắn một cách quá đáng nói.

“Hóa ra bình thường anh luôn nhìn trộm tôi!”

Cố Tuyết Cầm chớp chớp mắt, trả lời với vẻ mặt bất ngờ. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì hơi sững sờ. Thực ra anh không có ý này nhưng bị hiểu lầm lại không có cách nào để giải thích.

“Tôi…”

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì nhất thời không biết nên nói gì.

“Được rồi, đi thôi. Không phải nói muốn ra ngoài đi dạo sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn bộ dạng lúng túng của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười, nên thuận tiện chuyển chủ đề.

“Chúng ta đi mua xe”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Xảy ra chuyện lớn như thế mà anh vẫn còn tâm trạng để đi mua xe hả?”

Cố Tuyết Cầm than thở một tiếng, nói.

“Thế nào, có đẹp không?”

Cố Tuyết Cầm đến trước mặt Long Thiên Tiếu, xoay một vòng sau đó hỏi.

“Đương nhiên là đẹp rồi”.

Long Thiên Tiếu khẽ cười. Cố Tuyết Cầm vốn là một cô gái rất xinh đẹp, dáng vẻ nuột nà, da trắng như trứng gà bóc, chỉ cần trang điểm nhẹ là có thể xinh đẹp tới mức chói mắt người nhìn.

“Là do quần áo anh mua rất đẹp đó. Sao anh biết phong cách ăn mặc của tôi vậy?”

Cố Tuyết Cầm vui vẻ nó, dường như chuyện không vui lúc trưa đã hoàn toàn bị cô ném ra sau đầu. Cô có một cảm giác rất đặc biệt là chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh, thì không chuyện gì là không làm được.

“Bình thường nhìn nhiều rồi nên biết”.

Long Thiên Tiếu thẳng thắn một cách quá đáng nói.

“Hóa ra bình thường anh luôn nhìn trộm tôi!”

Cố Tuyết Cầm chớp chớp mắt, trả lời với vẻ mặt bất ngờ. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì hơi sững sờ. Thực ra anh không có ý này nhưng bị hiểu lầm lại không có cách nào để giải thích.

“Tôi…”

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì nhất thời không biết nên nói gì.

“Được rồi, đi thôi. Không phải nói muốn ra ngoài đi dạo sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn bộ dạng lúng túng của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười, nên thuận tiện chuyển chủ đề.

“Chúng ta đi mua xe”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Xảy ra chuyện lớn như thế mà anh vẫn còn tâm trạng để đi mua xe hả?”

Cố Tuyết Cầm than thở một tiếng, nói.

“Xảy ra chuyện lớn như thế, cô không có tâm trạng đi mua xe với tôi à? Mọi chuyện đều không có vấn đề gì. Cô yên tâm. Chuyện hợp tác với nhà họ Tần, chắc chắn không có vấn đề gì”.

Long Thiên Tiếu nhếch mép, vô cùng tự tin nói.

“Ừ, tôi tin anh”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, nói. Sau khi rời khỏi khách sạn, Long Thiên Tiếu gọi một chiếc taxi tới cửa hàng 4s lớn ở thành phố Lâm Giang.

“Anh nói mua xe, chúng ta có nhiều tiền như thế sao? Cho dù có tiền thì tiền của anh lấy ở đâu ra?”

Sau khi lên xe, Cố Tuyết Cầm vẫn cảm thấy khó hiểu mà hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi