ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Yên tâm, tôi hiểu đạo lý này, chỉ là vài phụ huynh thấy trong lớp có một học sinh như vậy, mọi người đều không muốn con mình tiếp xúc với cô bé. Tính cách của cô bé cũng kỳ quái, khá lầm lì, gia đình lại hơi đặc biệt, chỉ có một mình bà nội”.

Lương Tuyết Oánh tỏ ra khó xử. Là giáo viên chủ nhiệm, cô ta cũng rất khó xử.

“Vậy thì đúng rồi, con gái tôi đã làm đúng trong chuyện này. Còn về chuyện nó nghịch ngợm, khi về tôi sẽ nói chuyện với nó, cố gắng không gây phiền phức cho cô Lương”.

Long Thiên Tiếu hờ hững nói.

“Vậy thì tốt, thật hiếm thấy phụ huynh nào cởi mở như anh”.

Lương Tuyết Oánh hơi xúc động nói. Hai người nói thêm vài câu nữa mới rời đi.

Long Thiên Tiếu lái xe, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch ngồi ở hàng ghế sau. Vốn dĩ Cố Tuyết Cầm ngồi ghế phó lái nhưng Long Tiểu Tịch lại khá dính người nên cô đành ngồi phía sau với cô bé.

“Long Thiên Tiếu, chuyện hôm nay bố làm tốt lắm!”

Long Tiểu Tịch ngồi trên đùi Cố Tuyết Cầm hùng hổ nói.

“Khụ khụ khụ…”

Long Thiên Tiếu suýt bị sặc, nhóc con này ngày càng không kiêng nể gì.

“Phụt…”

Cố Tuyết Cầm phun hết nước đang uống lên đầu Long Thiên Tiếu.

“Khụ khụ… em muốn chết à, đó là bố em đấy, ai lại gọi tên bố mình thế? Không biết trên biết dưới gì cả”.

Cố Tuyết Cầm nhéo mặt Long Tiểu Tịch, hung dữ nói.

“Bố làm con giận”.

Long Tiểu Tịch oan ức nói.

“Bố chọc con giận lúc nào?”

Long Thiên Tiếu cạn lời, nhóc con này đúng là tinh quái, anh cũng chịu thua với nó luôn. Bây giờ mới năm sáu tuổi mà khó nói chuyện thế này rồi, lớn lên sẽ thế nào đây?

“Lúc nãy bố hiểu lầm con, còn nghĩ con cố ý gây sự, hừ!”

Long Tiểu Tịch hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác khinh bỉ nói.

“Chẳng phải bố hỏi rồi mới biết à, bố đã nói rồi con làm vậy rất đúng mà”.

Long Thiên Tiếu nghẹn họng.

“Bố còn nói về nhà sẽ dạy dỗ lại con!”

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Bố nói về nhà nói chuyện đàng hoàng với con, không hề nói “dạy dỗ” con”.

Long Thiên Tiếu cạn lời, rõ ràng mình nói là nói chuyện đàng hoàng, sao giờ lại thành “dạy dỗ” nó vậy, quả nhiên không thể nói lý với phụ nữ.

“Nói chuyện với con là dạy dỗ con rồi, bố đừng nghĩ con không biết”.

Long Tiểu Tịch nói.

“Được rồi, đừng gây náo nữa. Em chọc các bạn khác khóc là không đúng, như thế sẽ gây phiền phức cho cô Lương, có biết không?”

Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch nói.

“Vậy sau này các bạn lại bắt nạt bé mập nữa thì phải làm sao ạ? Bé mập không có bố, cũng không có mẹ, chỉ có mình bà thôi, lại còn không nói được, đáng thương lắm!”

Long Tiểu Tịch cảm thấy hơi uất ức. Nghe vậy, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đều không biết nói gì, thế giới này là như vậy, dù chỉ là một đứa nhỏ, một khi bước vào một tập thể thì đồng nghĩa với việc đối mặt với xã hội, đối mặt với các sự lựa chọn, có người lạnh nhạt, hà khắc; có người lương thiện, nhân từ.

Người lớn có xã hội của người lớn, trẻ con có xã hội của trẻ con. Khi trẻ con trở thành người lớn, một đứa trẻ lương thiện và nhân từ còn giữ được bản tính thiện lương và nhân từ như lúc ban đầu không?

“Bé mập đối xử với con tốt không?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tốt ạ, bạn ấy cho con đồ ăn ngon, mỗi ngày bạn ấy chỉ có một đồng tiền tiêu vặt để mua hai cây kẹo m út nhưng bạn ấy luôn cho con một cây. Bạn ấy không nói được, mặt còn lấm lem nhưng lúc cười bạn ấy xinh lắm. Mặt bạn ấy mũm mĩm, sờ vào thích lắm ạ”.

Long Tiểu Tịch thẳng thắn nói, nói đến cô bé mập, hình như cô bé trở nên hứng thú hơn hẳn.

“Vậy sau này chị và bố em sẽ dẫn cô bé cùng đi chơi, cùng đi ăn nhé, hoặc có thể dẫn cô bé về nhà, chị sẽ làm đồ ăn ngon cho cô bé được không?”

Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm hơi cảm động bèn nói.

“Yeah, được ạ! Bé mập là người bạn duy nhất của Tiểu Tịch, Tiểu Tịch cũng là bạn duy nhất của bé mập, ai cười nhạo bé mập đều là người xấu”.

Long Tiểu Tịch vui vẻ nói.

“Vậy sau này con không được làm loạn nữa”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Được ạ! Nếu các bạn bắt nạt con, con chắc chắn sẽ đánh lại, bố có thể dạy võ cho con không?”

Long Tiểu Tịch đáp, sau đó vung nắm đấm lên.

“Em mới nhỏ như vậy mà thích vung dao cầm súng làm gì? Con gái phải thục nữ, dịu dàng, biết không hả?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Tiểu Tịch, cảm thấy cạn lời. Long Tiểu Tịch quả thật khác với bạn cùng trang lứa, người khác không thèm chơi với bé mập nhưng cô bé lại bằng lòng chơi chung. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng thật ra đã có năng lực tự phán đoán rồi.

“Thục nữ và dịu dàng có thể bảo vệ được bạn của mình sao ạ?”

Long Tiểu Tịch chớp đôi mắt đáng yêu hỏi..

Nhóc con hỏi vậy làm Cố Tuyết Cầm sửng sốt.

“Không thể, thục nữ và dịu dàng chỉ có thể dành cho người thân và người mình yêu thương! Còn với đối thủ hay kẻ địch thì nhất định phải dùng nắm đấm hoặc dao kiếm”.

Long Thiên Tiếu đơn giản nói.

“Anh có biết vậy là dạy hư con không hả, bé con còn nhỏ sao hiểu được mấy cái này?”

Cố Tuyết Cầm trợn mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói.

“Nhưng đánh người là không đúng, trừ phi kẻ đó phạm phải hai điều kiện”.

Long Thiên Tiếu chuyển hướng đề tài, bổ sung thêm.

“Điều kiện gì ạ?”

Long Tiểu Tịch cái hiểu cái không nên hỏi lại.

“Một là người khác ra tay với mình trước; hai là con có thể đánh được đối phương, có thể đánh cho người ta không trở tay được”.

Long Thiên Tiếu hời hợt đáp.

“Nhóc Tiểu Tịch, em đừng nghe bố em dạy hư, dạy toàn cái gì đâu không”.

Cố Tuyết Cầm thật muốn nhéo tai Long Thiên Tiếu, toàn dạy con trẻ mấy thứ hư hỏng.

“Vâng, em biết rồi, em nghe lời chị Tuyết Cầm, hừ hừ!”

Long Tiểu Tịch vẫn canh cánh trong lòng chuyện Long Thiên Tiếu làm trước đó nên hừ một tiếng. Nghe cô bé nói vậy, Long Thiên Tiếu đành cười gượng, người làm bố như anh ngày càng không có uy nghiêm rồi, địa vị trong nhà đang bị lung lay.

“Vậy thì tốt, Tiểu Tịch ngoan quá!”

Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch vào lòng thân thiết nói.

“Tối nay chị sẽ làm sườn chua ngọt cho em, ngày mai em cũng mang một phần đến cho bạn nhé”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Vâng, được ạ. Bé mập không ăn cơm ở trường, mỗi ngày đều tự mang theo cơm, toàn ăn rau củ muối”.

Long Tiểu Tịch vui vẻ nói. Ba người trước tiên lái xe đến chợ mua đồ ăn, sau đó mới lái thẳng về nhà.

Lúc chiếc BMW Series 7 xuất hiện trước cổng khu dân cư, bác Lưu sững người. Đây không phải là xe của khu dân cư này, hơn nữa số hiệu của biển số xe đặc biệt thế, số đầu của biển số là x, cả đời này ông ta chưa từng thấy biển số nào như vậy.

Thấy xe dừng lại, ông ta không cho qua ngay mà đi thẳng đi gõ cửa.

Long Thiên Tiếu chuyển hướng đề tài, bổ sung thêm.

“Điều kiện gì ạ?”

Long Tiểu Tịch cái hiểu cái không nên hỏi lại.

“Một là người khác ra tay với mình trước; hai là con có thể đánh được đối phương, có thể đánh cho người ta không trở tay được”.

Long Thiên Tiếu hời hợt đáp.

“Nhóc Tiểu Tịch, em đừng nghe bố em dạy hư, dạy toàn cái gì đâu không”.

Cố Tuyết Cầm thật muốn nhéo tai Long Thiên Tiếu, toàn dạy con trẻ mấy thứ hư hỏng.

“Vâng, em biết rồi, em nghe lời chị Tuyết Cầm, hừ hừ!”

Long Tiểu Tịch vẫn canh cánh trong lòng chuyện Long Thiên Tiếu làm trước đó nên hừ một tiếng. Nghe cô bé nói vậy, Long Thiên Tiếu đành cười gượng, người làm bố như anh ngày càng không có uy nghiêm rồi, địa vị trong nhà đang bị lung lay.

“Vậy thì tốt, Tiểu Tịch ngoan quá!”

Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch vào lòng thân thiết nói.

“Tối nay chị sẽ làm sườn chua ngọt cho em, ngày mai em cũng mang một phần đến cho bạn nhé”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Vâng, được ạ. Bé mập không ăn cơm ở trường, mỗi ngày đều tự mang theo cơm, toàn ăn rau củ muối”.

Long Tiểu Tịch vui vẻ nói. Ba người trước tiên lái xe đến chợ mua đồ ăn, sau đó mới lái thẳng về nhà.

Lúc chiếc BMW Series 7 xuất hiện trước cổng khu dân cư, bác Lưu sững người. Đây không phải là xe của khu dân cư này, hơn nữa số hiệu của biển số xe đặc biệt thế, số đầu của biển số là x, cả đời này ông ta chưa từng thấy biển số nào như vậy.

Thấy xe dừng lại, ông ta không cho qua ngay mà đi thẳng đi gõ cửa.

Cửa dần hạ xuống, khuôn mặt Long Thiên Tiếu xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta sửng sốt.

“Ể… là cậu à?”

Bác Lưu thoáng ngây người, đây là BMW Series 7, giá thấp nhất là hai triệu, người lái là Long Thiên Tiếu, lẽ nào đây là xe Long Thiên Tiếu mới mua?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi