ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

"Chỉ cần các bạn về sau không bắt nạt cô bé mập, con sẽ không làm loạn nữa”.  

Long Tiểu Tịch cau mày, có vài phần bướng bỉnh nói.  

"Con yên tâm, cô giáo sẽ giúp con trông nom bé mập, có cô giáo ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt cô bé mập”.  

Lương Tuyết Oánh có chút bất đắc dĩ nói.  

"Vậy thì tốt rồi, cô giáo, cô phải nói lời giữ lời đó, đám trẻ đó thực sự rất xấu”.  

Long Tiểu Tịch nghe vậy, nhìn nhìn Lương Tuyết Oánh rồi nói. Ấn tượng của cô bé đối với Lương Tuyết Oánh cũng không tệ, thậm chí cô bé còn có thiện cảm với giáo viên nữ nói chuyện dịu dàng, dẫn dắt từng bước này nữa.   

"Vậy thì được, con đi ra ngoài chơi đi, không được quậy phá nữa đó".  

Lương Tuyết Oánh nghe vậy, có vài phần vui vẻ yên tâm nói.  

"Dạ”.  

Long Tiểu Tịch gật đầu rồi đi ra ngoài.  

"Con câm, không biết nói, không cha không mẹ!"  

Long Tiểu Tịch vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Lương Tuyết Oánh, lúc đi đến sân hoạt động của trường mẫu giáo liền nghe được âm thành này, cô bé vội vàng chạy qua đó.   

Nhưng cô bé lại thấy cô bé mập bị đạp ngã ở trong góc tường.   

"Các cậu đang làm gì vậy, tránh ra tránh ra, tớ không cho các cậu đánh cậu ấy!"  

Long Tiểu Tịch vọt tới, đứng chắn trước mặt cô bé mập, ngăn lũ trẻ lại.  

Mọi người nghe vậy, mặc dù không dám chạy tới đạp cô bé mập nữa, nhưng những quả cầu giấy vẫn tiếp tục bay qua, Long Tiểu Tịch giúp cô bé mập chặn quả cầu giấy lại, quả cầu giấy đều đập lên người cô bé.   

"Các con đang làm gì đấy?"  

Cảnh tượng này đều bị Lương Tuyết Oánh đang đi theo Long Tiểu Tịch nhìn thấy, cô đi tới, có chút tức giận nhìn những đứa trẻ ném quả cầu giấy.   

Nghe được lời này, đám trẻ nhanh chóng dừng lại, cố gắng che dấu hành vi của mình. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không ai nói gì cả.  

"Cô giáo đã nói với các con rồi, không được bắt nạt cô bé mập, vậy tại sao các con còn làm như vậy?"  

Lương Tuyết Oánh có chút chán nản nói.  

"Cô giáo, cậu ấy là quái vật, bọn con đang đánh quái vật”.  

"Đúng, mẹ con nói cậu ấy là quái vật, trên người còn bẩn”.  

"Cậu ấy còn là ăn mày, bọn con không muốn ở chung với ăn mày”.  

"Bố con nói, chúng ta nên đuổi quái vật khỏi trường mẫu giáo”.  

…  

Đám trẻ này đồng thanh nói.   

"Con… Các con…”  

Lương Tuyết Oánh nghe vậy, có chút chán nản, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nói cái gì.  

"Về sau không được bắt nạt bạn ấy, không được phép ném quả cầu giấy vào bạn ấy, không được phép dùng chân đạp bạn ấy, nếu không cô giáo sẽ phạt các con”.  

Lương Tuyết Oánh điều chỉnh hơi thở của bản thân, sau đó nói. Bọn trẻ nghe vậy, không đứa nào dám nói gì nữa, bọn chúng biết cô giáo Lương tức giận rồi.  

"Các con tiếp tục chơi đi, nếu cô giáo phát hiện các con còn chống đối cô bé mập thì cô giáo sẽ thực sự tức giận. Cô giáo sẽ ở đây nhìn các con”.  

Lương Tuyết Oánh liếc nhìn cô bé mập, thở dài một hơi, nhưng cũng là không bước qua.  

"Cậu đừng khóc, chờ tớ đi theo bố tớ học võ, tớ sẽ đánh cho bọn họ khóc mới thôi”.  

Long Tiểu Tịch lau nước mắt cho cô bé mập, nhỏ giọng an ủi.  

"Em tên là Long Tiểu Tịch?"  

Đúng lúc đó, có một cô bé 14 15 tuổi đi tới, sau đó ngồi xổm xuống hỏi Long Tiểu Tịch.   

Long Tiểu Tịch nghe vậy liền nhìn về phía cô bé mới tới.  

"Chị gái, chị là ai, làm sao mà chị biết tên em, sao từ trước đến giờ em chưa từng gặp chị nhỉ?"  

Long Tiểu Tịch nghiêm túc hỏi.  

"Chị tên là Lục Thanh Dao, hiệu trưởng Lục là cô của chị. Nếu như em muốn học võ thì chị cũng có thể dạy em nha”.  

Lục Thanh Dao bày ra dáng vẻ dẫn dắt từng bước.  

"Chị có một người bố lợi hại không?"  

Long Tiểu Tịch đánh giá Lục Thanh Dao rồi hỏi. Bị Long Tiểu Tịch hỏi như vậy, Lục Thanh Dao nhất thời cảm thấy xấu hổ, mặc dù cô bé chưa từng đánh nhau với Long Thiên Tiếu, nhưng có thể khẳng định thực lực của Long Thiên Tiếu chắc chắn hơn cô bé.  

"Chị không biết, bởi vì chị chưa đánh nhau với bố em”.  

Lục Thanh Dao nói thẳng.  

"Ồ, vậy chị tìm em làm gì?"  

Long Tiểu Tịch hỏi.  

"Chị là bạn tốt của bố em, chị gái dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, em muốn ăn không?"  

Lục Thanh Dao hướng dẫn từng bước nói.  

"Bố em nói, không thể tùy tiện đòi đồ của người lạ!"  

Long Tiểu Tịch lại nói.  

"Chị và bố em là bạn tốt, vậy làm sao chị có thể là người lạ được cơ chứ. Hơn nữa hiệu trưởng còn là cô của chị, nếu không làm sao chị vào đây được?"  

Lục Thanh Dao lại là hướng dẫn từng bước.  

"Hình như cũng có lý nha!"  

Long Tiểu Tịch trầm ngâm nói.  

"Đây là đồ ăn ngon chị gái chuẩn bị cho em, coi như quà gặp mặt của chúng ta. Từ nay về sau, bữa trưa của cô bé mập, chị sẽ bảo trường mẫu giáo làm cho cô bé, em thấy thế nào, không cần cô bé trả tiền đâu”.  

Lục Thanh Dao lại nói.  

"Có thật không ạ?"  

Long Tiểu Tịch chớp mắt, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.  

"Đương nhiên là thật rồi, chị gái chưa bao giờ lừa ai”.  

Lục Thanh Dao nói với dáng vẻ đương nhiên.   

"Thanh Dao, con không có việc gì tự dưng chạy tới chỗ này của cô làm gì? Cô vừa nghe bọn họ nói con tới chỗ của cô giáo Lương”.  

Lúc này, một người phụ nữ khoảng 30 - 40 tuổi bước tới, vừa nói vừa đi tới.  

"Không phải là con nhớ cô nên mới đặc biệt đến thăm cô hay sao”.  

Lục Thanh Dao đứng lên, nắm lất cánh tay của Lục Tiểu Diễm, nói một cách vô cùng thân thiết.  

"Con bé khùng điên này, vừa gặp đã nói dối rồi. Nếu như con thực sự đến đây thăm cô thì có thể vừa tới đây liền chạy tới chỗ cô giáo Lương sao?"  

Lục Tiểu Diễm tức giận liếc nhìn Lục Thanh Dao một cái nói.  

"Hì hì!"  

Lục Thanh Dao nghe vậy, cũng là không nói thêm gì.  

"Thế nào, nhìn dáng vẻ của con có vẻ khá quen thuộc với đứa nhóc kia”.  

Lục Tiểu Diễm lại hỏi.  

"Cô bé ấy là con gái của bạn con, con quen biết bố của cô bé, quan hệ cũng rất tốt”.  

Lục Thanh Dao thản nhiên nói.  

"Vậy sao? Bố con bé ít nhất cũng 30 tuổi rồi nhỉ. Con thể kết bạn với một người gần 30 tuổi ư, là bạn vong niên* sao?"  

Bạn vong niên *: người bạn mà mình chơi mà không quan tâm chuyện tuổi tác của họ  

Lục tiểu Diễm nghe vậy, trợn mắt nhìn Lục Thanh Dao, có phần nghi ngờ nói.  

"Đúng là bạn vong niên, thực lực của bố con bé rất mạnh, con còn trông cậy bố con bé chỉ điểm cho con một chút đây!"  

Lục Thanh Dao lại nói.  

"Thật sự như vậy sao?"  

Lục Tiểu Diễm vẫn có chút nghi ngờ.  

"Đương nhiên là như vậy rồi, nếu không thì có thể thế nào chứ?"  

Lục Thanh Dao nói với vẻ đương nhiên.  

"Vậy là tốt rồi, cũng đúng, nếu không con chạy tới đây làm gì chứ?"  

Lục Tiểu Diễm nghĩ một hồi, xem ra không có chuyện gì lạ lẫm cả, liền nói vậy.   

"Cô, cô xem, cô bé mập này cũng rất đáng thương, không thì trường mẫu giáo miễn tiền ăn trưa cho cô bé được không?"  

Lục Thanh Dao đề nghị nói, Lục Tiểu Diễm nghe vậy, có chút khó xử. Làm gì cũng có luật lệ, cô bé mập tuy rằng đáng thương, nhưng xã hội này không thiếu nhất chính là kẻ đáng thương. Nếu như người đáng thương đều có thể ăn uống miễn phí, vậy thì chỗ này liền không phải liền trở thành thiên đường rồi sao.  

"Cô, nếu không thì như thế này đi, chi phí ăn uống của cô bé đều tính cho cháu”.  

Lục Thanh Dao nhìn ra được suy nghĩ của Lục Tiểu Diễm vì vậy cô bé nói vậy. Trên thực tế, cô ta cũng không phải là cô ruột của Lục Thanh Dao, tuy rằng quan hệ không tệ, nhưng Lục Thanh Dao ở Lục gia là dòng chính, còn cô ta cũng chỉ là chi thứ mà thôi, trên danh nghĩa là quan hệ cô cháu.   

Nếu không phải như vậy, cô ta cũng không cần phải đến thành phố Lâm Giang mở trường mẫu giáo.  

Cũng chỉ có người ở chi thứ mới phải lo lắng về cuộc sống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi