ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Theo sau âm thanh có một người phụ nữ thân hình cao ráo quyến rũ bước tới, cô ấy không xinh bằng Cố Tuyết Cầm nhưng thân hình lại nóng bỏng hơn Cố Tuyết Cầm rất nhiều. Người đó không phải là Sở Uyển Tình – bạn thân của Cố Tuyết Cầm thì còn ai vào đây?  

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy cô ấy, nghe tiếng nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.  

“Sao cậu lại tới đây?”  

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.  

“Sao nào, cậu được phép gặp riêng đàn ông còn tớ thì không được phép tới đây à. Nhìn bộ dạng cậu là đang muốn giả vờ không quen biết tớ phải không, tình chị em như keo sơn của chúng ta thì sao?”  

Sở Uyển Tình liếc Cố Tuyết Cầm một cái, rồi nói đùa.  

“Cậu nói bậy bạ gì đó, cái gì mà gặp riêng đàn ông, anh ấy là…”  

Cố Tuyết Cầm cứng họng, gặp riêng đàn ông, câu nói này cứ như cô có nhiều đàn ông lắm vậy.  

“Được rồi, tớ biết mà, anh ta là người đàn ông của cậu đúng không? Long Thiên Tiếu, chồng của Tuyết Cầm nhà tôi”.  

Sở Uyển Tình cắt ngang lời Cố Tuyết Cầm, nói xong lại đánh giá Long Thiên Tiếu một lượt từ trên xuống dưới.  

“Xin chào, tôi là chồng của Tuyết Cầm”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền khẽ mỉm cười, đưa tay ra chào hỏi cô ấy. Sở Uyển Tình nghe xong cũng trịnh trọng đưa tay ra bắt.  

“Sở Uyển Tình, chị em tốt của Tuyết Cầm”.  

Sở Uyển Tình trịnh trọng giới thiệu bản thân, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát Long Thiên Tiếu. Cô và Long Thiên Tiếu chưa bao giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần, bây giờ nhìn mới thấy người đàn ông này đúng là cũng không tồi.  

Không giống như những anh chàng đẹp trai bình thường, Long Thiên Tiếu có khí chất trưởng thành tự nhiên, phong thái điềm đạm, khiến người ta có cảm giác có thể tin tưởng.  

“Rất vui được gặp cô”.  

Long Thiên Tiếu nói.  

“Anh quen cô gái vừa nãy sao?”  

Sở Uyển Tình lại hỏi, cảnh tượng vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy.  

“Không quen. Cô ta nói lương cô ta rất cao, rồi còn muốn ngồi vào ghế phụ trên xe hơi cạnh tôi, tôi đến đón vợ tôi, sao có thể để cô ta ngồi vào ghế phụ được chứ?”  

Long Thiên Tiếu lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói.  

“Hừ... cô ta quả thực là Cao Nguyệt Hinh, nhưng Cao Nguyệt Hinh là tên của cô ta, Cao trong cao độ, Nguyệt trong ánh trăng, Hinh trong ấm áp”.  

*“Lương tháng cao” đồng âm với tên “Cao Nguyệt Hinh”  

Sở Uyển Tình che miệng cười nhẹ, không ngờ anh chồng ở rể trong tin đồn này ăn nói cũng khá thú vị.  

“Đây là xe của anh?”  

Ánh mắt Sở Uyển Tình lại rơi vào chiếc xe Audi A6 bên cạnh, cô hỏi.  

“Tôi vừa mới mua”.  

Long Thiên Tiếu đáp.  

“Audi A6, chắc cũng phải sáu bảy trăm ngàn tệ, Cố Tuyết Cầm, cậu phát tài rồi hả?”  

Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm, có chút kinh ngạc hỏi.  

“Không phải tớ mua, tớ làm gì có nhiều tiền để mua xe vậy chứ?”  

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời đáp lại.  

“Không phải chứ, không phải cậu nói là anh ấy chưa bao giờ ra ngoài làm việc sao?”  

Sở Uyển Tình có chút kinh ngạc, không lẽ chiếc xe này là do Long Thiên Tiếu mua sao? Không phải nói Long Thiên Tiếu là tên vô dụng chỉ biết ăn bám sao?  

“Anh ấy có công việc. Tiền lương cũng không thấp”.  

Cố Tuyết Cầm vội vàng đáp, như thể đang muốn giữ thể diện cho Long Thiên Tiếu.  

“Chậc chậc chậc, công việc gì vậy, chắc hẳn là kiếm rất khá đúng không?”  

Sở Uyển Tình có chút tò mò hỏi.  

“Cậu quan tâm công việc gì làm gì, thôi, chúng tớ phải đi đây, ngày mai gặp lại!”  

Cố Tuyết Cầm có chút không chịu nổi Sở Uyển Tình, lúc có cả Sở Uyển Tình và Long Thiên Tiếu ở đó, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô có cảm giác chỉ cần nơi nào có Sở Uyển Tình thì cô ấy cứ luôn gây chuyện với mình vậy.  

“Này, cậu!”  

Sở Uyển Tình còn muốn nói gì đó nhưng Cố Tuyết Cầm đã đẩy Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái, đồng thời cũng ngồi vào ghế phụ bên cạnh.  

“Ngày mai gặp nhé!”  

Cố Tuyết Cầm và Sở Uyển Tình vẫy tay coi như nói lời tạm biệt, sau đó để Long Thiên Tiếu lái xe, hai người lái xe rời đi.  

“Chết tiệt, Cố Tuyết Cầm, cậu chạy cái gì chứ, bà đây là ma hay sao? Đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, sợ tớ cướp mất chồng hay gì? Cả ngày nói không thích này kia, giờ lại bày ra cái vẻ sợ người khác cướp mất. Phụ nữ đúng là hay thay đổi!”  

Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm rời đi, trong lòng không khỏi mắng một tiếng, thắp một nén nhang tỏ lòng kính trọng tình chị em như keo sơn của họ.  

“Lúc nãy Cao Nguyệt Hinh nói gì với anh?”  

Sau khi xe rời khỏi nhà họ Cố, Cố Tuyết Cầm mới hỏi.  

“Không có gì, nói đủ các thể loại. Vừa nãy không phải nói với cô rồi sao, cô ta thấy đằng sau tôi có chiếc xe liền muốn thuê khách sạn với tôi, chỉ vậy thôi”.  

Long Thiên Tiếu lái xe, vẻ mặt thản nhiên đáp.  

“Sau đó thì sao, vừa nãy tôi nhìn thấy anh thì thầm bên tai cô ta nói gì đó. Rốt cuộc anh đã nói gì với cô ta”.  

Cố Tuyết Cầm lại nói tiếp.  

“Tôi nói với cô ta: Tôi đếm đến ba, cút!”  

Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời đáp.  

“Thực sự là như vậy?”  

Cố Tuyết Cầm vẫn có chút hoài nghi.  

“Thực sự là như vậy!”  

Long Thiên Tiếu lại đáp.  

“Tốt nhất đừng nói dối tôi. Tôi là muốn tốt cho anh, sợ anh bị lừa thôi. Người phụ nữ đó có tai tiếng gì trong nhà họ Cố thì ai ai cũng biết. Tôi nói cho anh biết, phụ nữ càng đẹp thì càng giỏi lừa người”.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong lời của Long Thiên Tiếu, trong lòng có chút nhẹ nhõm, sau đó liền muốn che đậy mà nói.  

“Vậy chắc cô là người giỏi lừa người nhất”.  

Long Thiên Tiếu nghe xong liền thuận theo chiều gió đáp.  

“Tại sao?”  

Cố Tuyết Cầm hỏi theo bản năng.  

“Bởi vì cô xinh đẹp nhất”.  

Long Thiên Tiếu cười nói đùa.  

“Thôi đi, tôi nói nghiêm túc đó”.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.  

“Tôi nói cũng rất nghiêm túc”.  

Long Thiên Tiếu đáp.  

“Chỉ được cái dẻo miệng, nhàm chán”.  

Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu một cái, không vui đáp.  

“Sau này không được giao du với bất kỳ người phụ nữ nào, biết chưa?”  

Cố Tuyết Cầm lại nhấn mạnh nói.  

“Đã rõ. Là con trai, ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân, tôi hiểu mà”.  

Long Thiên Tiếu nghe xong gật đầu.  

“Cái gì mà con trai, anh bao nhiêu tuổi mà tự mình cũng không biết sao? Cũng sắp gọi bằng chú được rồi”.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong trong lòng không nói nên lời, nhịn không nổi mà mỉa mai.  

“Được thôi, chú thì chú”.  

Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời.  

“Bây giờ là đang đi đâu?”  

Cố Tuyết Cầm hỏi.  

“Bây giờ đón Tiểu Tịch đi ăn cơm. Mẹ và em tôi cũng ở đó. Hiếm khi mới được ở cùng nhau. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm!”  

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.  

“Vậy thì tôi phải mua chút gì đó, tay không tới cũng không hay lắm?”  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy vội đáp.  

“Đều là người nhà, mua gì chứ? Mẹ tôi không quan tâm mấy thứ này. Lần trước tới không phải đã mua rồi sao? Bây giờ không cần mua nữa đâu”.  

Long Thiên Tiếu nghe xong liền từ chối.  

“Thật sự không cần?”  

Cố Tuyết Cầm hơi do dự.  

“Thật sự không cần, chỉ là ăn bữa cơm, người một nhà cả, cần gì phải khách sáo?”  

Long Thiên Tiếu lắc đầu, rất chắc chắn đáp.  

“Được rồi!”  

Cố Tuyết Cầm nghe xong, cắn môi, nghe theo lời của Long Thiên Tiếu.  

Long Thiên Tiếu lái xe không bao lâu đã đến trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, lúc này Lương Tuyết Oánh hẳn là đang đứng ở cửa cùng Long Tiểu Tịch đợi bọn họ, từ xa Long Thiên Tiếu đã nhìn thấy Lương Tuyết Oánh và Long Tiểu Tịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi