ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Chỗ này nhìn cao cấp quá. Ăn ở đây chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”  

Lý Bình nhìn khung cảnh và mọi người xung quanh, có chút cảm thán nói.  

“Chắc là cũng khá đắt, nhưng anh đã muốn đến đây ăn, chúng ta còn cách nào khác đâu ạ?”  

Long Vận Nhi cũng nói, mặc dù đang học đại học nhưng cô chưa từng đi tụ tập đông người chứ đừng nói đến vào những nhà hàng cao cấp như vậy.  

Không giống như nhiều nữ sinh đại học khác, Long Vận Nhi thuộc tuýp người chăm chỉ, từ trước đến nay không thích một số hoạt động giao tiếp không cần thiết đó.  

“Rầm…”  

Đúng lúc này, một bóng người vội vàng lao qua, đâm thẳng vào Lý Bình, đó là một quý bà ăn mặc lộng lẫy. Bà ta đụng vào khiến Lý Bình loạng choạng suýt ngã xuống đất.  

“Cái bà này đi đứng không nhìn vậy hả, bà đụng trúng mẹ tôi rồi!”  

Long Vận Nhi nhanh chóng đỡ Lý Bình, cau mày trách móc.  

“Ai đụng trúng ai? Bà ta bị mù à, không thấy tôi đi tới sao?”  

Quý bà đó nghe xong liền cảm thấy không vui, liền mắng lại bọn họ. Bà ta nhìn thấy Long Vận Nhi, Lý Bình mặc quần áo bình thường, tuy quần áo tương đối sạch sẽ nhưng lại rất cũ kỹ, tổng cộng không tới hai trăm tệ, vừa nhìn liền biết hai người này là lũ nghèo kiết xác.  

Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Long Vận Nhi và Lý Bình, bà ta đã nhận định rằng Long Vận Nhi và Lý Bình là kẻ nghèo hèn.  

“Cái bà này làm sao thế hả? Rõ ràng là bà đụng trúng mẹ tôi? Không xin lỗi thì thôi lại còn nói vậy?”  

Long Vận Nhi nghe xong liền nhíu mày, hiển nhiên là có chút tức giận. Cô thấy quý bà đó ăn mặc giống con người nhưng cách hành xử lại như một con chó, sao lại không nói lý lẽ như vậy chứ?  

“Muốn tôi xin lỗi hai kẻ nhà nghèo á? Mẹ kiếp, cái nhà hàng này sao vậy hả, sao lại để mấy đứa nghèo nàn vào đây, đến ăn xin đấy à?”  

Bà ta liếc nhìn Long Vận Nhi và Lý Bình một cách độc địa, sau đó lại hỏi lễ tân, nhân viên lễ tân nghe xong vẻ mặt cũng rất khó xử.  

“Thôi bỏ đi, Vận Nhi, mẹ không sao”.  

Lý Bình thấy tình thế không ổn, vội vàng nói.  

“Mẹ”.  

Long Vận Nhi hét lên.  

“Quý cô này, thực xin lỗi, tôi không nên đứng ở đây, mong cô rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với người bình thường như tôi”.  

Lý Bình bước tới, nói với vẻ mặt thành khẩn. Quý bà đó ra vẻ cao ngạo nhìn Lý Bình với một cái ánh mắt khinh thường.  

“Nghèo hèn đúng là không có chút khí phách gì cả, đúng là xui xẻo, tôi lười tính toán với đám nghèo nàn các người, tôi còn phải đi làm việc lớn”.  

Quý bà liếc nhìn Long Vận Nhi và Lý Bình, khinh thường nói, nói xong liền rời đi.  

“Bà…”  

Long Vận Nhi còn muốn nói gì đó nhưng bà ta đã đi rồi.  

“Vận Nhi, bỏ đi, mẹ không sao”.  

Lý Bình nhìn Long Vận Nhi ra sức thuyết phục.  

“Nhưng bà ta cũng quá đáng lắm rồi, rõ ràng là bà ta đụng trúng mẹ mà”.  

Long Vận Nhi có chút ấm ức nói, dựa vào cái gì mà bà ta một câu nghèo, hai câu nghèo, nghèo thì sao chứ, có vài đồng tiền thối liền coi thường người khác sao?  

“Hai vị đây, nếu hai vị không tới đây ăn cơm thì đừng đứng ở chỗ này ạ. Hai người vừa thấy rồi đó, để người trúng đụng trúng hai vị thì cũng không hay lắm”.  

Người phục vụ ở cửa nói với Long Vận Nhi và Lý Bình, cô có chút ngượng ngùng, vị trí mà Long Vận Nhi và Lý Bình đứng đã sát tường rồi, vừa rồi đụng phải Lý Bình hoàn toàn là lỗi của người phụ nữ kia.  

Nhưng tuy rằng cô đã nhìn thấy tất cả thì cũng không dám nói, quý bà đó vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành gì, cô hoàn toàn không muốn đắc tội.  

“Chúng tôi tới đây ăn cơm”.  

Long Vận Nhi nói.  

“Mẹ, Vận Nhi!”  

Long Vận Nhi còn muốn nói gì thêm nhưng Long Thiên Tiếu đã từ trong đi ra rồi.  

“Chúng tôi là bàn 38, chúng tôi đã đặt trước một bàn”.  

Long Thiên Tiếu bước tới nói với người phục vụ.  

“Vâng thưa anh”.  

Nhân viên lễ tân rất lịch sự trả lời.  

“Vận Nhi, mẹ, hai người đi theo con!”  

Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi và Lý Bình. Hai người nghe vậy cũng đi vào cùng Long Thiên Tiếu.  

“Anh à, anh vừa rồi không nhìn thấy, vừa rồi mẹ bị một mụ đàn bà chanh chua đụng trúng, suýt làm mẹ ngã xuống”.  

Long Vận Nhi còn có chút khó chịu, người phụ nữ đó đúng là không có tố chất, cứ làm như có vài đồng bạc thối liền có thể ngồi lên đầu người khác vậy.  

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền cau mày hỏi.  

“Không có chuyện gì, chỉ là bị đúng trúng, không bị thương, cũng không phải chuyện gì to tát”.  

Lý Bình rất hòa nhã nói, bà vốn là một người rất tốt bụng, kiểu người mà đến nói chuyện cũng không lớn tiếng nói.  

“Không sao là tốt rồi”.  

Long Thiên Tiếu nhíu mày, nếu Lý Bình đã không muốn nói thì anh cũng không ép, chủ yếu là xem mẹ anh có bị thương gì không.  

“Con chào bà nội, con chào cô Vận Nhi”.  

Nhìn thấy Lý Bình và Long Vận Nhi đi tới, Long Tiểu Tịch mừng rỡ.  

“Được rồi được rồi, chào Tiểu Tịch nhé, con ngoan quá”.  

Nhìn thấy Long Tiểu Tịch, Lý Bình liền cười miệng rộng đến mang tai, bà vô cùng thích đứa cháu gái nhỏ của mình, ngoan ngoãn, nghe lời lại thông minh, miệng nhỏ cũng vô cùng ngọt ngào, đơn giản là dễ khiến người khác yêu thích.  

“Cháu chào bác, Vận Nhi lại xinh hơn rồi”.  

Cố Tuyết Cầm cũng cười, rất thân thiện chào hỏi.  

“Ừm ừm, chào cháu nhé”.  

Lý Bình rất vui đáp lại, con dâu của bà vừa xinh đẹp cao gầy, lại dịu dàng thân thiện, thấu tình đạt lí, bà vô cùng hài lòng. Chỉ tiếc Cố Tuyết Cầm không phải là mẹ ruột của Long Tiểu Tịch.  

Thế nhưng như vậy cũng chẳng sao, thấy hai người hợp nhau chẳng khác gì mẹ con ruột thịt. Đối xử tốt với một đứa trẻ không cùng huyết thống như vậy, người phụ nữ đó phải rộng lượng biết bao.  

Có thể thấy, Cố Tuyết Cầm nhất định là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ tốt.  

“Chị dâu cứ nói đùa, chị mới càng ngày càng xinh đẹp”.  

Long Vận Nhi cũng cười nói, lời này của cô không hề giả dối, so với lần gặp trước thì Cố Tuyết Cầm bây giờ đẹp hơn rất nhiều, mặt mũi cũng thu hút hơn.  

“Tiểu Tịch, con còn nhớ tên cô à!”  

Long Vận Nhi đi tới, bế Long Tiểu Tịch lên, có chút yêu thương sủng nịnh.  

“Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên là con phải nhớ cô rồi”.  

Long Tiểu Tịch nói với bộ dạng vô cùng nghiêm túc.  

“Phì... hahaha, đồ nịnh nọt bé nhỏ. Việc con nhớ tên cô với việc cô xinh đẹp thì liên quan gì đến nhau chứ?”  

Long Vận Nhi nghe Long Tiểu Tịch nói xong lập tức bật cười.  

“Con không phải đồ nịnh nọt bé nhỏ”.  

Long Tiểu Tịch có chút không phục phản bác lại.  

“Được rồi được rồi, vậy thì không phải đồ nịnh nọt bé nhỏ mà là đồ nịnh nọt lớn”.  

Long Vận Nhi nói đùa.  

“Không phải đồ nịnh nọt bé nhỏ, cũng không phải đồ nịnh nọt lớn. Cô mới là đồ nịnh nọt, con không chơi với cô nữa, con muốn qua chỗ bà nội”.  

Long Tiểu Tịch lại nói, đồng thời nhe răng vặn vẹo thân thể, bàn ghế ở đây là dạng sắp xếp từng hàng từng hàng ghế sô pha lại, chỉ cần Long Tiểu Tịch đi trên ghế sô pha là có thể đi tới chỗ Lý Bình.  

“Chậc chậc chậc, một đám nhà nghèo mà cũng tới nơi này ăn sao?”  

Đúng lúc này, một giọng nói kỳ dị truyền đến, vô cùng chói tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi