ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Trên tầng hai nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng quay lại.  

“Anh mới đi đâu vậy? Tôi nói anh nghe, anh đã bỏ lỡ một bữa tiệc về thính giác đấy”.  

Thấy Long Thiên Tiếu quay lại, Sở Uyển Tình không nhịn được mà nói.  

“Bữa tiệc thính giác gì?”  

Long Thiên Tiếu biết rõ những vẫn cố ý hỏi.  

“Tuyết Cầm, chẳng phải cậu đã quay lại một đoạn sao, mở cho anh ta xem đi”.  

Sở Uyển Tình đề nghị. Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm để điện thoại lên bàn, sau đó mở một video ra, bật loa ngoài rồi đặt trước mặt Long Thiên Tiếu. Video chỉ có ba phút, Long Thiên Tiếu cũng thản nhiên xem thử  

“Thế nào?”  

Sở Uyển tình mong đợi hỏi.  

“Cũng được, đàn khá tốt!”  

Long Thiên Tiếu chỉ hời hợt khen một câu, nói như vậy rồi anh lại có cảm giác mèo khen mèo dài đuôi.  

“Cái gì gọi là cũng được! Là cực kỳ hay đấy, biết chưa! Tuyết Cầm nhà anh rất thích, nhưng tiếc là không quay hết, thật là đáng tiếc”.  

Nghe anh nói vậy, Sở Uyển Tình phản ứng hơi kịch liệt, cô ấy rất bất mãn với phản ứng của Long Thiên Tiếu. Quả nhiên người đàn ông của Tuyết Cầm chẳng có tí tế bào âm nhạc, như một tên ngốc về năng lực cảm nhận âm nhạc vậy.  

“Cô thích cái này à?”  

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, cảm thấy bất ngờ nên hỏi.  

“Ừ, đàn hay lắm! Nếu có video hoàn chỉnh thì tốt quá, ai mà ngờ anh ta có thể đàn hay như vậy. Có lẽ trong cả nhà hàng thì không ai quay được hết nhỉ?”  

Cố Tuyết Cầm xem video trong điện thoại gật đầu, chắc nịch nói.  

“Thôi, cậu đừng nói với anh ta nữa, anh ta không có chút tế bào âm nhạc nào đâu. Nhắc mới nhớ, anh đi vệ sinh gì mà lâu vậy, gần nửa tiếng rồi, có phải anh bị té xuống hầm cầu không?”  

Sở Uyển Đình cắt ngang lời của Cố Tuyết Cầm, nhìn Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Vì gặp một số chuyện nên mới đi lâu vậy!”  

Long Thiên Tiếu chỉ hờ hững nói.  

“Chuyện gì, lẽ nào còn chuyện gì khác? Đi vệ sinh gần nửa tiếng, anh không có vấn đề gì về phương diện kia chứ?”  

Ánh mắt Sở Uyển Tình chứa đầy ẩn ý khi nói. Nghe mấy câu này, Long Thiên Tiếu còn chưa đỏ mặt mà mặt Cố Tuyết Cầm đã đỏ ửng. Cái người này thiệt tình, cái gì cũng dám nói, nói gì thì Long Thiên Tiếu cũng là chồng tớ mà?  

“Cậu muốn chết à, cậu thật là…”  

Cố Tuyết Cầm nhìn Sở Uyển Tình nói.  

“Hê hê, cậu nói không sao thì không sao, lời cậu nói có sức thuyết phục nhất, có quyền lực nhất”.  

Sở Uyển Tình cười hê hê, nói một câu đầy thâm ý.  

“Được rồi, ăn no rồi thì đi thôi!”  

Cố Tuyết Cầm nhắc nhở. Bây giờ cô hơi hối hận, lần sau mà có đi ăn với Sở Uyển Tình, cô nhất định không dẫn theo Long Thiên Tiếu theo nữa đâu, nếu không cô nàng lắm chuyện Sở Uyển Tình này chắc chắn sẽ lại gây rắc rối cho xem.  

“Được được, đi thôi, tớ phải về nhà ngủ một giấc, nghỉ ngơi thật tốt!”  

Sở Uyển Tình cầm lấy túi xách của mình nói.  

“Đã thanh toán rồi chứ?”  

Cố Tuyết Cầm hỏi.  

“Thanh toán rồi”.  

Long Thiên Tiếu đáp, ba người thu dọn một chút rồi đi ra khỏi nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ. Sở Uyển Tình bắt xe về, Long Thiên Tiếu thì lái xe chở Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị.  

Trên đường, Cố Tuyết Cầm ngồi ở vị trí phó lái cầm điện thoại, đeo tai nghe lên, xem lại video đó.  

“Anh ta… thật sự đàn hay vậy à?”  

Thấy vậy, Long Thiên Tiếu ẩn ý nói.  

“Thật sự rất hay! Đây là bản piano hay nhất tôi từng nghe, hơn nữa nó còn là một khúc nhạc đơn giản nữa. Anh phải biết là bản nhạc càng đơn giản thì càng khó khiến người khác động lòng. Nếu lúc đó anh có mặt tại hiện trường, anh sẽ biết biểu cảm của thính giả khi nghe khúc nhạc này”.  

Cố Tuyết Cầm phấn khích nói. Sau khi ra khỏi nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ, cô cứ phát đi phát lại video trong điện thoại, bên trong đoạn clip là màn biểu diễn đầy mê say của người đàn ông đeo mặt nạ ếch.  

Nghe cô nói vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười khổ.  

“Có thể anh ta cũng không nghĩ mình đàn hay vậy đâu”.  

“Trên thế giới này, người hiểu rõ bản thân nhất chính là mình, người không hiểu mình nhất cũng chính là chúng ta. Có đôi khi người xuất sắc cũng không nhận ra sự ưu tú của bản thân”.  

Cố Tuyết Cầm vừa xem video vừa nói, còn Long Thiên Tiếu thì chỉ có thể cười khổ.  

“Nếu có bản hoàn chỉnh thì tốt quá! Có lẽ cũng không có bản hoàn chỉnh, lúc đó mọi người không nghĩ anh ta có thể đàn hay vậy”.  

Cố Tuyết Cầm tiếc nuối nói.  

“Tôi sẽ nghĩ cách lấy bản hoàn chỉnh giúp cô”.  

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.  

“Thôi, không thể có bản hoàn chỉnh đâu. Dù nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ có quay lại nhưng không được đương sự cho phép thì họ không công bố ra ngoài đâu. Tôi nghe nói, ông chủ nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ rất giàu, xây nên nhà hàng đặc biệt như vậy cũng chỉ vì yêu thích, nên họ sẽ không vì chút tiền mà để video đó lọt ra ngoài, càng sẽ không bán cho bất kỳ ai, trừ khi được người đàn ông đeo mặt nạ đó cho phép”.  

Cố Tuyết Cầm lắc đầu nói, cô cảm thấy mấy lời của Long Thiên Tiếu hơi ngây thơ. Nghe cô nói vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười không nói gì.  

“Wow, mới hơn mười phút mà đã lên hot search rồi này!”  

Cố Tuyết Cầm mở Weibo ra khẽ thốt lên.  

“Cái gì lên hot search?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Là bản nhạc đó đấy, video người đàn ông đeo mặt nạ đó đã lên top hai mươi bảng hot search rồi”.  

Cố Tuyết Cầm nhìn điện thoại, không tin được nói.  

“Khoa trương vậy, chút chuyện này mà có thể lên hot search à?”  

Long Thiên Tiếu cạn lời.  

“Hotsearch thứ 19: Hoàng tử Ếch và dấu ấn mưa. Hotsearch này đã được đẩy lên 19 chỉ trong mười mấy phút, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên. Top 50, hơn bảy mươi hot search có liên quan: Bàn tay của Thượng Đế được biểu diễn trong đời thường như thế nào, Kiss The Rain sống lại, Nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ và AI thông minh bình bầu. Hoàng tử Ếch - trình độ hàng đầu thế giới, người qua đường mạnh nhất trong lịch sử nghệ thuật dương cầm, nhiều nhà nghệ thuật ngưỡng vọng và đánh giá Hoàng Tử Ếch… mấy hot search này đều lọt vào top năm mươi, đúng là…”  

Cố Tuyết Cầm nhìn điện thoại, đọc các hot search trên Weibo thành tiếng với giọng không thể tin được. Long Thiên Tiếu chỉ cười gượng, gì mà nổi tiếng vì một ca khúc, anh chỉ muốn đùa chút thôi không ngờ lại thật sự trở thành hiện thực.  

Nếu lúc đó anh gỡ mặt nạ xuống, vậy thật sự là nổi tiếng vì một bản nhạc rồi.  

“Được rồi, đến nơi rồi!”  

Long Thiên Tiếu đỗ xe xong thì nói.  

“Ừ, tôi vào đây, anh lái xe trên đường cẩn thận đấy!”  

Nghe anh nói vậy, Cố Tuyết Cầm cầm túi xách xuống xe nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại để xem các tin tức về Hoàng tử Ếch, rõ ràng đã hóa thân thành một fan hâm mộ.  

“Này, đó có phải là Cố Tuyết Cầm không?”  

Lúc này, một cô gái cao gầy cách đó khá xa nhìn sang bên này. Nếu Long Thiên Tiếu nhìn thấy người này thì sẽ nhận ra vì người đó không hề xa lạ với anh. Người phụ nữ này chẳng phải ai khác mà chính là Cao Nguyệt Hinh anh gặp được ở cổng vào ngày hôm đó sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi