ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Cháu nói, hy vọng bà nội cũng đừng trách Tuyết Cầm. Dù sao nó vẫn còn trẻ và không hiểu chuyện!”

Cố Hiểu Huy khoái trá nói. Chỉ là anh ta diễn quá chán, bất kì ai đều có thể nhìn ra sự gian xảo lóe lên trong khóe mắt anh ta.

“Có gì cháu cứ nói, ở trong nhà họ Cố, bà già này cũng được coi là có tiếng nói”.

Thấy Cố Hiểu Huy ấp a ấp úng, bà cụ Cố có chút không kiên nhẫn nói.

“Bà nội, có thể bà không biết. Chỉ vài ngày sau khi Cố Tuyết Cầm nắm quyền điều hành dự án, trong nhà nó có thêm một chiếc BMV x7 trị giá hơn 2 triệu tệ và một chiếc Audi A6 hàng trăm ngàn tệ. Trước đây, điều kiện kinh tế của nhà nó như thế nào, không cần cháu nói, chắc bà nội cũng đã biết”.

Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, thận trọng nói, nhưng khóe mắt không ngừng nhìn trộm biểu cảm của bà cụ Cố, khi thấy bà cụ Cố khẽ cau mày, anh ta mừng thầm.

Cố Tuyết Cầm, mặc dù cô giành được hợp tác với nhà họ Tần thì đã sao nào, cô cho rằng như vậy sẽ lấy được sự tín nhiệm của bà nội hả? Đấu với tôi, cô còn non và xanh lắm! Cố Hiểu Huy thầm nghĩ.

“Mẹ, con cũng biết chuyện này. Gần đây, Vương Mỹ đó ăn chơi lắm, ô tô đưa đón sang chảnh”.

Dương Thị nhịn không được nói, bọn họ biết rõ điều kiện kinh tế nhà Cố Tuyết Cầm, trong khoảng thời gian ngắn có thể mua được xe ô tô hạng sang. Vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là Cố Tuyết Cầm đã đào khoét tiền của gia tộc.

“Cái người Cố Tuyết Cầm này, mẹ đừng thấy bình thường cô ta không thích nói chuyện, một khi cô ta hành động, không qua loa một chút nào cả. Năm đó ông cụ để cho cô ta gánh việc gia tộc, có quỷ mới biết bao nhiêu tiền đã chảy vào túi cô ta?”

Lưu Thị cùng hùa theo, nói.

Khi Cố Tuyết Cầm giúp ông cụ Cố nắm quyền điều hành nhà họ Cố, tài chính của nhà họ Cố rất nghiêm ngặt và minh bạch, những người khác căn bản không thể thò tay vào, điều này cũng khiến một số người có dã tâm muốn đục khoét ghen ghét, đố kỵ.

Hiện tại, Cố Tuyết Cầm lại giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, có ý muốn quay trở lại, nếu một lần nữa để Cố Tuyết Cầm điều khiển nhà họ Cố, vậy thì những ngày tháng sau này của bọn họ rất khó khăn.

“Bà nội, xem ra chuyện này, không chỉ có mình cháu biết mà mọi người đều biết, chỉ là giận nhưng không dám nói ra”.

Cố Hiểu Huy lại thêm dầu vào lửa, nói.

“Hừ…rời khỏi nhà họ Cố nhiều năm như vậy, tâm cũng trở nên xấu xa rồi. Hôm nay gọi nó đến đây, tôi tự có cách sắp xếp, nếu nó muốn cả nhà được quay trở lại gia tộc, thì nhất định phải nghe theo lời của tôi”.

Sắc mặt bà cụ Cố vô cùng lạnh lùng, nói.

“Mẹ, theo con, dự án đó rơi vào tay nó, còn không phải là trở thành công cụ kiếm tiền của nó sao, gia tộc chúng ta còn nhiều người trẻ giỏi hơn nó, tại sao lại để một người mưu mô tiếp quản một dự án quan trọng như thế?”

Lưu Thị- mẹ ruột của Cố Hiểu Huy nói, hai mẹ con kết hợp, kẻ xướng người họa, ý đồ vô cùng rõ ràng.

“Đúng vậy, đúng vậy, bà cả nói đúng”.

“Dựa vào lai lịch của Cố Tuyết Cầm, cô ta có tư cách gì để quản lý dự án quan trọng như vậy?”

“Tôi thấy Hiểu Huy có thể làm được, trước đây Hiểu Huy cũng đã quản lý nhiều dự án quan trọng của gia tộc, dự án của nhà họ Tần, tốt hơn hết là để cho Hiểu Huy phụ trách đi”.

“Không sai, tôi thấy Hiểu Huy ổn nhất, để cho người phụ nữ không có phép tắc đó quản lý dự án như vậy, thật sự là không thích hợp”.

Đám người nghe xong, mồm năm miệng người, đua nhau nói, nhưng suy cho cùng, tốt nhất vẫn nên ủng hộ Cố Hiểu Huy, Cố Hiểu Huy nghe được những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng dương dương tự đắc.

Tục ngữ nói rằng, được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, Cố Tuyết Cầm, cô lấy gì để đấu với tôi? Thấy mọi người đều ủng hộ mình, trong lòng Cố Hiểu Huy mừng thầm.

“Những chuyện này, tôi tự có cách sắp xếp, đừng vội nhiều lời”.

Bà cụ đứng dậy, dùng gậy chống trên mặt đất, lạnh lùng nói. Đám người nghe xong, cũng không dám nói chuyện nữa. Hiện tại trong nhà họ Cố, bà cụ nói một là một, nói sao phải làm vậy.

Lúc này, cửa biệt thự được mở ra, quản gia dẫn đường ở phía trước, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu bước vào.

Khi đám người nhìn thấy Long Thiên Tiếu, ánh mắt lóe lên, có chút không được tự nhiên, cảnh tượng lần trước rõ mồn một. Hiện tại, Long Thiên Tiếu không còn là thằng con ở rể vô tích sự nữa, mà là một kẻ điên.

Đang yên đang lành đến trêu chọc một kẻ điên, chẳng khác nào tự tìm phiền phức.

“Bà!”

Cố Tuyết Cầm đến trước mặt bà cụ Cố, hơi cúi đầu, bà cụ nghe thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu.

Long Thiên Tiếu lại đang đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hai tay anh giấu trong ống tay áo, nhắm mắt trầm ngâm, không nói chuyện, bộ dạng ung dung bình tĩnh.

“Cậu là chồng của Tuyết Cầm, tôi là bà nội của con bé, nói như thế nào tôi cũng là bề trên của cậu, thấy người lớn, cậu thậm chí còn không nói lấy một câu?”

Bà cụ Cố nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng giọng điệu lạnh như băng.

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự lãnh đạm, khóe miệng khẽ cong lên, phun ra một chữ: “Bà không xứng!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của bà cụ Cố liền thay đổi, trông vô cùng khó coi.

Ngay khi Long Thiên Tiếu vừa nói ra lời này, xung quanh được một phen náo loạn, bọn họ xì xào bàn tán, bất mãn về Long Thiên Tiếu. Khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên, nhìn đám người thân họ hàng nhà họ Cố đứng vây xung quanh, sau đó anh lại nhìn Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Khi thấy được ánh mắt của Long Thiên Tiếu, trong lòng đám người phát lạnh, tiếng bàn tán và bất mãn cũng lập tức giảm bớt, dưới ánh mắt cảnh cáo của anh, không có ai dám nói gì nữa.

Chuyện lần trước, họ vẫn còn nhớ như in.

Cố Hiểu Huy bị Long Thiên Tiếu nhìn, anh ta ngồi trên xe lăn, mông khẽ xê dịch, cảm thấy cả người không được tự nhiên, kẻ điên này, sẽ không phải là lại để ý đến mình chứ? Trong lòng Cố Hiểu Huy bất an.

“Cố Tuyết Cầm, đây là sao?”

Bà cụ Cố nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, chất vấn.

“Cái này…”

Cố Tuyết Cầm nhất thời không biết nên nói gì, cô cũng không ngờ thái độ của Long Thiên Tiếu sẽ cứng rắn như vậy. Nghiêm túc mà nói, đây không phải là cứng rắn bình thường, mà là coi thường, coi thường quyền uy của nhà họ Cố.

Nhưng, Cố Tuyết Cầm không cảm thấy có chút sai trái nào, thứ gọi là quyền lực nhà họ Cố, không liên quan gì đến Cố Tuyết Cầm cô cả, cô chỉ là một người ngoài trong cái nhà này.

“Từ khi nào đến lượt bà dạy dỗ vợ tôi, bà là cái thá gì, đừng có lấy cái mác bề trên, người lớn”.

Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà vụ Cố, sắc mặt lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, mặt bà cụ tái mét, những người xung quanh mặc dù trong lòng không phục nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể kìm nén trong lòng.

“Cố Tuyết Cầm là cháu gái của tôi, lẽ nào tôi không được nói nó vài câu sao?”

Bà cụ Cố tức giận nói.

“Tôi nói rồi, bà không xứng! Cô ấy là cháu gái của bà, nhưng quan trọng hơn hết, cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ của Long Thiên Tiếu. Cho nên, bà không xứng!”

Hai tay Long Thiên Tiếu vẫn giấu trong ống tay áo, lạnh lùng nói. Nghe xong lời này, bà cụ Cố đã thở hồng hộc, tức giận đến nỗi không thể chịu được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi