ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 52: Cao thủ nội kình

“Long Thiên Tiếu, người thành phố Lâm Giang, lúc 11 tuổi bị bắt cóc đi mất, sau đó lưu lạc ở nước ngoài, không có chỗ ở ổn định, cũng không có học thức. Không biết đã lấy người phụ nữ nào mà 5 năm trước đem con gái về thành phố Lâm Giang. Không hiểu vì sao lại được ông cụ nhà họ Cố yêu thích, rồi vào làm rể nhà họ Cố. 5 năm nay chưa từng ra ngoài làm việc, ăn uống ngủ nghỉ đều dựa vào một mình Cố Tuyết Cầm”.

Vào lúc này, một ông già đi ra từ phía sau Tôn Hạo. Ông ta đọc từng chữ một trong tài liệu trên tay.

Ông già này đã có chút tóc bạc, thiếu một mắt, tạo cho người khác cảm giác rất âm hiểm.

“Điều tra cũng kỹ gớm nhỉ. Ông là người bọn họ chờ đấy à?”

Long Thiên Tiếu không quan tâm, đáp. Mấy thông tin này tra ra không khó, nhưng những tin khác thì lại thuộc hàng cơ mật của đế quốc. Cho nên những tin này không cụ thể, mà nhiều cái còn là giả.

“Chính xác, lão là Lục Huyền Cơ, đến từ Đông Hải. Tôi không thể hiểu vì sao một đứa con rể không gia thế, không địa vị, không thân phận như cậu lại có thể kiêu ngạo đến vậy?”

Ông già lắc đầu, thất vọng nói. Ông ta là người được nhà họ Tôn tốn hàng mớ tiền để mời đến. Ông ta còn tưởng là sẽ phải đối phó với cao thủ nào đó, ai ngờ lại là người bình thường.

Mà phần tài liệu này thể hiện đây hoàn toàn là một người đàn ông ăn bám phụ nữ, khiến ông ta chẳng chút hứng thú.

“Người tài của Đông Hải sẽ quy phục chiến khu Đông Hải, ông và cao thủ của chiến khu Đông Hải thì ai hơn ai?”

Long Thiên Tiếu nhìn Lục Huyền Cơ, bình thản hỏi.

“Lục Huyền Cơ tôi đây tuy có chút danh vọng ở Đông Hải, nhưng sao có thể so sánh với những cỗ máy của quốc gia được?”

Lục Huyền Cơ khẽ thay đổi sắc mặt, đáp lời.

“Vậy thì ông cút đi! Tôi mà đến chiến khu Đông Hải thì tất cả đều phải thuần phục, không ai dám trái lời!”

Long Thiên Tiếu khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt nói.

“Hừ… Điên cuồng, kẻ vô dụng như cậu thì có tư cách gì?”

Lục Huyền Cơ nghe vậy thì tức đỏ cả mặt, e là cái tên vô dụng này có vấn đề về não rồi. Chiến khu Đông Hải là một trong tứ đại chiến khu của Hoa Hạ, ngọa hổ tàng long, cao thủ vô số, thế mà cũng đòi xưng vương ở đó?

“Ông Lục, xin đừng dài dòng với cái thằng này nữa. Ông là người mà chúng tôi tốn 20 triệu để mời đến, hôm nay ông phải xả cục tức này cho tôi!”

Tôn Hạo ngồi trên xe lăn, kích động nói.

“Cậu Tôn, đây chỉ là người bình thường. Nếu tôi mà biết trước thì sẽ không đồng ý lời mời này đâu”.

Lục Huyền Cơ hất trán tự cao nói.

“Ông không nhìn ra thì chắc vì ông chỉ có một con mắt thôi đấy, hoặc là do ông kém quá mà. Hơn nữa, 20 triệu không mua nổi mạng của tôi mà chỉ có thể tự lấy mạng của ông thôi”.

Long Thiên Tiếu nhìn Lục Huyền Cơ nói.

“Cậu nhìn ra được à?”

Lục Huyền Cơ như nghe được ý tứ khác trong lời nói của Long Thiên Tiếu, bèn bước lên hỏi.

“Quyền cước đỉnh phong, cửu cảnh luyện khí, không khác nào loài tôm tép. Cho dù thực lực của tôi chỉ còn lại có 1-2% sức mạnh thì ông vẫn không phải đối thủ của tôi đâu”.

Long Thiên Tiếu chỉ vào Lục Huyền Cơ, lắc đầu, thất vọng nói. Anh tỏa sát khí ra, khiến ánh mắt già nua của Lục Huyền Cơ sáng lên như nhận ra sự bất thường nào đó.

“Thú vị đấy, cậu còn biết mấy cái này à, người bình thường không biết đâu”.

Lục Huyền Cơ rõ ràng là hơi bất ngờ. Trên đời này, cấp độ của thực lực quyết định trình độ nhận biết. Long Thiên Tiếu nói ra những câu đó là đã vượt qua trình độ nhận thức của người bình thường rồi.

Nhưng đám Tôn Hạo nghe thì chẳng hiểu gì.

“Cho nên, tôi không phải là người thường. Long Thiên Tiếu tôi tung hoành một đời, gi3t chết vô số người, vong hồn cũng lên đến trăm ngàn. Nếu ông không muốn chết thì mau chóng chạy đi”.

Long Thiên Tiếu đứng ra, ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy thì lão đây càng muốn thử”.

Lục Huyền Cơ xông lên trước, vươn tay về phía Long Thiên Tiếu. Sau cuộc nói chuyện này, ông ta đã biết Long Thiên Tiếu không tầm thường. Lúc này, ông ta đã nghĩ khác về Long Thiên Tiếu, có lẽ số tài liệu kia về Long Thiên Tiếu không hề chính xác.

Tốc độ của Lục Huyền Cơ cực kỳ nhanh, nhưng Long Thiên Tiếu lại nhanh hơn. Lục Huyền Cơ cứ nghĩ mình đánh trúng, nhưng lại bị Long Thiên Tiếu tránh thoát.

“Quả nhiên là có chút kỹ năng. Cậu trốn được công kích của lão, vậy có muốn làm đệ tử của lão không?”

Lục Huyền Cơ hơi kinh ngạc. Trên đời này không có nhiều người trốn được công kích của ông ta, uống hồ là Long Thiên Tiếu nhìn chưa đến 30 tuổi.

“Ông không có tư cách đâu”.

Long Thiên Tiếu chỉ bình thản đáp lại.

“Rầm…”

Nắm đấm của hai người lại chạm vào nhau, Long Thiên Tiếu đứng yên tại chỗ, nhưng Lục Huyền Cơ lại lui về sau mấy bước.

“Hạ bộ vững chắc nhưng công kích thì yếu ớt, thực lực này của cậu không làm tôi bị thương được đâu!”

Lục Huyền Cơ kinh ngạc vì công kích của mình bị đẩy lui, nhưng ông ta cảm nhận thấy mình không hề bị thương.

“Thế à?”

Long Thiên Tiếu cười ác độc.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Long Thiên Tiếu đếm ngược.

“Phụt…”

Khi Long Thiên Tiếu đếm về một, Lục Huyền Cơ đột nhiên cảm thấy chấn động, phun một búng máu ra ngoài, khí thế của ông ta nhất thời trở nên yếu ớt.

“Sao vậy?”

Tôn Hạo ngơ ngác. Lục Huyền Cơ tự nhiên lại phun ra máu, thật không thể tin được.

“Nội kình hóa miên, cao thủ nội kình!”

Lục Huyền Cơ đột nhiên trở nên hoảng sợ. Nhìn Long Thiên Tiếu, chân ông ta bỗng mềm nhũn, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

“Thực lực cửu cảnh luyện khí này của ông chỉ còn thiếu một chút là đạt đến cao thủ nội kình rồi. Thế mà một cao thủ nội kình lại khiến ông sợ hãi đến thế sao?”

Long Thiên Tiếu bước lên mấy bước, thất vọng nói.

“Chuyện này… sao có thể? Cậu là cao thủ Hậu Thiên?”

Long Thiên Tiếu vẫn lắc đầu cười.

“Vậy là Tiên Thiên?”

Long Thiên Tiếu vẫn mỉm cười.

Nhất thời Lục Huyền Cơ không nói được ra lời, nắm chặt hai tay, tràn đầy khó tin. Ông ta khổ luyện cả đời mới đến được cửu cảnh luyện khí. Người này chưa đến 30 tuổi mà sức mạnh lại kh ủng bố đến vậy sao?

“Hôm nay tôi không muốn giết người đâu, mau cút đi!”

Long Thiên Tiếu thả sát khí ra, sau một trận nóng bức là cảm giác lạnh tấu xương. Cảm giác đó phát ra từ nội tâm, nhưng tại sao lại có nó chứ?

“Lục Huyền Cơ, ông lấy 20 triệu của nhà họ Tôn chúng tôi mà lại dám phun máu rồi chạy, mẹ nó, ông đang làm cái trò gì vậy hả?”

Tôn Hạo nhìn thấy tình hình đó thì trở nên lo lắng. Chuyện đếch gì thế này? Chỉ bị thương có tí mà đã vậy rồi? Cái thằng vô dụng này giỏi đến thế sao?

“Cậu Tôn, tôi không làm vụ này nữa đâu. Tôi không kiếm nổi số tiền này đâu, cậu mời cao thủ khác đi! Mà tôi khuyên cậu một câu, trên đời này, tiền giải quyết được nhiều việc đấy, nhưng việc hôm nay thì không tiền nào giải quyết được đâu. Có nhiều tiền hơn nữa thì cũng đừng tiêu vào mạng người. Muốn sống thì hãy yên lặng và ngậm mồm lại rồi khiêm tốn vào”.

Lục Huyền Cơ xua tay với Tôn Hạo, nghiêm túc nói. Ông ta nhận ra tình trạng cơ thể mình cực kỳ không ổn, sắc mặt trắng bệch. Nếu người đàn ông này muốn giết ông ta thì cũng chỉ tốn vài phút là xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi