ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 59: Con thích anh ấy rồi đấy

“Mẹ, những chuyện này có thể để sau nói được không?”

Cố Tuyết Cầm khó chịu nói. Cứ bị Vương Mỹ hỏi như vậy khiến cô rất phiền. Năm năm tiếp xúc, cho dù chỉ là với một con cún thì cũng có cảm tình, huống hồ Long Thiên Tiếu còn là một con người.

“Không? Cái gì mà để sau? Để sau là bao giờ? Cố Tuyết Cầm, con nói cho mẹ biết, con muốn ở với thằng đó đúng không?”

Vương Mỹ thẳng thắn hỏi.

“Vâng”.

Cố Tuyết Cầm bị ép đến bất lực, chỉ đành nói thật.

“Cố Tuyết Cầm, con điên rồi. Nó là một thằng vô dụng, Cố Tuyết Cầm, con thích cái thằng vô dụng đó sao?”

Vương Mỹ rõ ràng là không thích ứng kịp.

“Mẹ nói đúng hết rồi. Con điên, con thích anh ấy đấy, con muốn ở chung với anh ấy đấy, được chưa?”

Cố Tuyết Cầm đứng đậy, ngập tràn nước mắt. Tại sao cứ phải ép cô, cô chỉ là một cô gái bình thường thôi mà. Cô đã không được chọn hôn nhân của mình rồi, không lẽ đến giờ cũng không được sao? Tại sao cứ có một đống người đòi cầm tay chỉ điểm cho cô vậy?

“Con…”

Cố Tuyết Cầm xoay người lau nước mắt rồi đi về phòng.

“Bà làm cái gì thế, cứ phải ép con bé thì bà mới vui à?”

Cố Vân Sơn không đành lòng, lên tiếng nói.

“Tôi ép nó? Tôi đang muốn tốt cho nó mà? Tôi đã lấy một tên vô dụng rồi, nên không muốn con gái tôi cũng thế, ông hiểu không?”

Vương Mỹ lại gào lên với Cố Vân Sơn. Cố Vân Sơn nghe vậy thì chỉ cúi đầu ăn cơm, sắc mặt sầm lại. Vô dụng, vô dụng, ông ta đã quen với cách gọi này rồi.

“Đừng có áp đặt cách nghĩ của bà lên người khác”.

Cố Vân Sơn bình thản nói.

“Tốt, tốt lắm, các người móc nối lại chơi tôi đúng không?”

Vương Mỹ chỉ vào Long Thiên Tiếu và Cố Vân Sơn, hung ác nói.

“Chả ai muốn chơi bà cả, mấy hôm nữa tôi sẽ đi, mong bà sẽ hạnh phúc”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu, bình tĩnh nói.

“Được, lúc ấy thì cậu không đi tôi cũng sẽ đuổi cậu đi. Long Thiên Tiếu, cậu đã ăn bám ở nhà chúng tôi mấy năm rồi. Nhà họ Cố chúng tôi không nợ gì cậu hết, đừng có hãm hại chúng tôi nữa”.

Vương Mỹ nghe vậy thì đáp.

“Tôi có nợ thì cũng là nợ Tuyết Cầm. Tôi có hại thì cũng hại Tuyết Cầm, liên quan gì đến bà? Đừng có tỏ vẻ là người bị hại nữa”.

Long Thiên Tiếu cười trào phúng và nói. Anh vốn không định nói nhiều đâu. Tranh luận thế này thật vô nghĩa.

“Ăn no chưa con?”

Long Thiên Tiếu hỏi Long Tiểu Tịch.

“Dạ, con no rồi!”

Long Tiểu Tịch vỗ cái bụng no căng của mình, thỏa mãn đáp. Bọn họ cãi nhau nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc ăn của cô bé. Cô bé đã quen với cảnh này rồi.

“Ừ, no rồi thì đi thôi”.

Long Thiên Tiếu ôm cô bé lên và nói. Anh cũng đã ăn xong, gần no rồi, không quá tệ. Anh đưa Long Tiểu Tịch về phòng nghỉ ngơi rồi lại giúp cô bé tắm rửa, giặt quần áo. Xong một hồi thì cũng tầm 9 giờ tối.

Khi ru bé ngủ xong thì đã 10 giờ.

Lúc này, chuông cửa vang lên. Long Thiên Tiếu đi xuống mở cửa.

“Thưa anh, đồ ăn anh gọi đây ạ”.

Là người giao đồ ăn.

“Cảm ơn nhé”.

Long Thiên Tiếu cảm ơn, lấy đồ rồi đóng cửa lại. Sau đó anh đi lên tầng và gõ cửa phòng Cố Tuyết Cầm.

“Ai đó?”

“Tôi đây”.

“Tôi ngủ rồi, có gì mai nói sau!”

Cố Tuyết Cầm không muốn quan tâm đ ến ai nữa, bèn đáp.

“Tôi không nói chuyện mà chỉ đưa cho cô chút đồ thôi”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh đáp.

“Đồ gì vậy?”

Một lúc lâu sau, Cố Tuyết Cầm mới mở cửa ra. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ khá bảo thủ, nhưng thân hình quyến rũ vẫn lộ ra.

“Biết là cô chưa ăn gì nên tôi mang cho cô chút đây”.

Long Thiên Tiếu lắc túi đồ trong tay rồi tiến vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Anh định làm gì?”

“Ăn cơm tối với cô. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Đây là món cô thích ăn nhất này”.

Long Thiên Tiếu thả ít đồ xuống đất, bên trong túi nilon có vô số thứ, cháo, mì, tôm hùm đất, bia, gà rán”.

“Anh mua nhiều thế sao tôi ăn hết được?”

Cố Tuyết Cầm thầm cảm động, nhưng vẫn nói ra.

“Đâu phải mình cô ăn đâu. Tôi nghĩ tối nay cô cần người nói chuyện nên tới ăn đêm cùng cô đây”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Ai cần?”

Cố Tuyết Cầm cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng lúc này thì Long Thiên Tiếu đã bày hết đồ ăn ra và ăn rồi. Phòng của Cố Tuyết Cầm khá lớn, ngoài một vài đồ dùng hàng ngày ra thì vẫn thừa khá nhiều không gian, thậm chí cô còn hay tập yoga ở đây.

Long Thiên Tiếu kiên trì như vậy thì Cố Tuyết Cầm cũng ngồi xuống.

“Ăn ở đây thì phòng tôi sẽ ám mùi mất, mai anh đến dọn nhé”.

Cố Tuyết Cầm tức tối nói.

“Không sao cả, đều là tôi dọn vệ sinh mà”.

Long Thiên Tiếu cười đáp. Vì tối chưa ăn gì nên Cố Tuyết Cầm đã khá là đói. Cô ăn cháo trước rồi lại ăn một bát mì mới thấy no.

“Long Thiên Tiếu, mấy hôm nữa anh sẽ đi sao?”

Cố Tuyết Cầm ăn xong thì hỏi.

“Sao, tiếc tôi à?”

Long Thiên Tiếu cười đáp.

“Còn lâu đi. Long Thiên Tiếu, anh đừng có ảo tưởng. Tôi nói thế kia chỉ vì dỗi thôi, là mẹ tôi ép tôi quá”.

Cố Tuyết Cầm vội vàng phủ nhận.

“Không thì tốt”.

Long Thiên Tiếu mở bia ra, uống một ngụm rồi nói.

“Tại sao không thì tốt?”

Cố Tuyết Cầm chau mày hỏi.

“Tôi là người đàn ông đã có vợ, rất nhiều ràng buộc, quá khứ cũng nhiều. Cô kém tôi 4,5 tuổi, cô nên có một cuộc đời thật tươi đẹp. Những năm qua, tôi chưa hề có ý khinh nhờn cô. Nhưng mọi thứ đều phải nghe theo ý muốn của cô, tôi tôn trọng cô. Nếu cô cảm thấy ở đây quá áp lực thì có thể rời đi cùng tôi”.

Long Thiên Tiếu suy nghĩ rồi nói.

“Rời đi?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, rồi lại im lặng.

“Ừ, rời đi”.

“Đi đến đâu?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Giờ tôi vẫn chưa rõ, nhưng cô không cần lo đâu. Chắc chắn sẽ không kém chỗ này”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh đáp.

“Anh có tiền?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Tôi giải quyết được vấn đề nhà cửa”.

Long Thiên Tiếu khẳng định nói.

“Giá phòng ở thành phố Lâm Giang thấp nhất là 20 ngàn 1 mét vuông”.

Cố Tuyết Cầm nghi ngờ nói, sao cứ cảm thấy Long Thiên Tiếu đang nói khoác nhỉ. Lúc trước cô chẳng thấy anh nói như thế bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi