ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 66: Năm năm trước, anh dùng tay phải đánh vào mặt tôi

“Rõ ràng là một thằng nát rượu nhưng lại cho mình là anh cả trong họ. Vẫn thấy bà cụ khỏe mạnh, minh mẫn nhưng tiếc là mắt bị mù”.

Lúc này, phía sau Cố Tuyết Cầm vang lên một giọng nói thản nhiên, chỉ thấy Long Thiên Tiếu chậm rãi từ ngoài đi vào, đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm.

Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm không khỏi khẽ run rẩy, căng thẳng, vội vàng nhắc nhở nói: “Anh nói ít thôi không được à?”

“Không được!”, Long Thiên Tiếu dứt khoát nói. Sau đó lại cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tuyết Cầm chặt trong lòng bàn tay anh, nói: “Tôi từng nói, hôm nay sẽ không để cô chịu ấm ức, không ai được phép làm như thế”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thì lén nhìn Long Thiên Tiếu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc này, cô bỗng nhận ra, người đàn ông này cũng khá đẹp trai.

“Thằng vô dụng này, mày dám mắng bà nội à!”

“Đuổi thằng bỏ đi này ra ngoài đi”.

“Thằng phế vật, cút đi”.

Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, tất cả đều sôi sục chửi bới, như sợ chửi chưa đủ to, bà cụ sẽ không nghe thấy.

“Con cháu của nhà họ Cố đều là những người được dạy dỗ, có nhân phẩm tốt và năng lực. Cậu là đứa ở rể nhà họ Cố nhưng trên thực tế không phải là người của nhà họ Cố. Cậu không có giáo dục, nhân phẩm kém cũng không có năng lực gì. Vốn dĩ không đủ tư cách để đặt chân vào cửa nhà họ Cố tôi”.

Bà cụ nhìn Long Thiên Tiếu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà nói.

“Sau đó, bà muốn xử lý tôi thế nào?”

Long Thiên Tiếu cười khẩy, hỏi bà ta. Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh anh đang kéo kéo tay áo của anh, ra hiệu không nên nói nữa.

“Hiểu Huy, đánh đuổi thằng vô dụng này ra khỏi đây”.

Bà cụ sa sầm mặt, sẵng giọng quát.

“Vâng, bà nội, chuyện nhỏ này, cứ giao cho cháu!”

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì đem theo hai người hùng hổ đi về phía Long Thiên Tiếu. Trong hai người đi theo Cố Hiểu Huy có một người là Cố Hiểu Minh em trai của Cố Mỹ Linh.

“Thằng vô dụng, mày còn nhớ năm năm trước chính Cố Hiểu Huy tao là người cho mày ăn một phát tát trong hôn lễ của chính mày không? Tao nhớ lúc đó thằng vô dụng nhà mày còn không dám phản kháng, cùng là thằng đàn ông, nếu là tao thì chết quách đi cho xong”.

Cố Hiểu Huy đi tới trước mặt Long Thiên Tiếu, vênh mặt hất hàm mà nói.

“Đương nhiên là nhớ. Năm năm trước, anh dùng tay phải đánh vào mặt tôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười khẩy, rồi nói. Nhưng nụ cười này của anh nhìn có vẻ mang theo chút nguy hiểm.

“Anh Hiểu Huy, nói nhiều với nó làm gì, em đợi anh ném nó ra ngoài sẽ tới lượt em tới dạy dỗ nó. Thằng vô dụng này đánh chị em không ra hồn người. Hôm nay, tao không đánh cho mày tan xương nát thịt thì tao không phải là Cố Hiểu Minh”.

Cố Hiểu Minh nóng nảy nói, sau khi biết chị mình bị thằng vô dụng này đánh cho kêu trời thì cậu ta đã tức đến nỗi bốc lửa lên đầu.

“Vội vàng gì chứ?”

Cố Hiểu Huy liếc nhìn Cố Hiểu Minh, vẻ mặt nham hiểm nói. Sau đó ánh mắt chăm chú nhìn Long Thiên Tiếu.

“Mày nhớ thì tốt. Long Thiên Tiếu, tao nói cho mày biết, năm năm trước tao tát mày một phát khiến mày không cả dám đánh rắm. Bây giờ cũng sẽ vẫn như vậy”.

Cố Hiểu Huy đứng trước mặt Long Thiên Tiếu, vênh mặt, cực kỳ kiêu ngạo nói.

“Thật à? Hay là anh thử xem?”

Sắc mặt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói, vừa nói anh vừa tỏ vẻ thách thức. Cố Hiểu Huy thấy thế thì tức tối không thôi. Thằng vô dụng này cố ý khiêu khích anh ta, lửa giận trong lòng bốc lên, vừa nói vừa giơ tay lên, chuẩn bị tát lên mặt Long Thiên Tiếu.

Nhưng khi bàn tay sắp chạm tới mặt của Long Thiên Tiếu thì anh ta phát hiện tay mình đã bị giữ lấy, chính là bị Long Thiên Tiếu giữ chặt, anh ta không thể nhúc nhích nổi.

“Năm năm trước là năm năm trước. Lúc đó tôi là một kẻ vô dụng, nhưng bây giờ anh dám đánh tôi, thì tôi cũng dám diệt cả nhà anh”.

Long Thiên Tiếu giữ chặt tay của Cố Hiểu Huy, lạnh lùng nói.

“Thằng vô dụng, tao ra lệnh mày thả tay tao ra. Mày muốn làm gì tao?”

Cố Hiểu Huy phát hiện mình bị Long Thiên Tiếu khống chế, hét lên.

“Thằng vô dụng, thả anh Hiểu Huy ra, nếu không mày chết với tao”.

Cố Hiểu Minh cũng vội vàng nói.

“Thế à? Nếu tôi đã chết chắc rồi vậy thì để anh ta chết trước nhé. Năm năm trước, anh dùng tay phải đánh vào mặt tôi, hôm nay tôi phế tay phải của anh trước”.

Long Thiên Tiếu nói, gia tăng lực bàn tay, chỉ dùng sức mạnh của một tay đánh gãy cánh tay của Cố Hiểu Huy ở đoạn giữa, tạo thành một góc 90 độ.

“Aaa!!!”

Trong sảnh tiệc chợt vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, Cố Hiểu Huy bị Long Thiên Tiếu giữ cánh tay bị gãy thì hai chân cũng mềm nhũn, thân thể không khống chế được ngả về phía sau, ngã trên mặt đất.

“Rác rưởi, mày muốn chết à”.

Sự việc thay đổi đột ngột khiến Cố Hiểu Minh sợ hãi, tim đập thình thịch. Cậu ta vội vàng hét lên, muốn nhào lên ngăn cản Long Thiên Tiếu.

“Bụp!”

Nhưng cậu ta còn chưa kịp hành động thì đã bay ra ngoài, ngay cả người anh em trong họ đi cùng cũng bị đạp bay ra.

“Đồ rác rưởi này, cậu quá ngang ngược rồi đấy!”

Bà cụ thấy tình hình này thì thay đổi sắc mặt trong chớp mắt, bà ta sợ hãi đến mức đứng bật dậy, hét lớn.

“Ngang ngược? Vậy tôi ngang ngược cho bà xem!”

Sau khi đá bay Cố Hiểu Minh, đôi giày đế bằng của Long Thiên Tiếu giẫm lên ngón tay của cánh tay phải Cố Hiểu Huy.

“A a a!”

Cố Hiểu Huy bị đạp đau đớn, kêu gào thảm thiết, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

“Nếu năm năm trước anh đã dùng tay phải đánh tôi, vậy thì cánh tay phải này anh không cần nữa, sau này ngoan ngoãn học ăn cơm bằng tay trái, thúc đẩy cho não phải phát triển nhé”.

Sắc mặt Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói, đế giầy giẫm lên năm ngón tay của Cố Hiểu Huy khiến chúng bị xòe ra không chạm nổi vào nhau, giẫm mạnh đến mức Cố Hiểu Huy chỉ biết hét lên đau đớn, suýt nữa ngất đi.

“Thằng rác rưởi, bỏ Hiểu Huy ra. Mày cố ý gây thương tích sẽ phải ngồi tù”.

“Thằng ngu, mày xong đời rồi, cứ ở đấy mà chờ nửa đời sau ngây ngốc ở trong tù đi!”

“Thằng rác rưởi này cố ý gây thương tích, nhanh báo cảnh sát, bắt nó đi”.

Cả đám gào thét lên án, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản. Trong lòng họ hiểu rõ, thằng vô dụng này hôm nay điên rồi, ai dám lên lên trước vậy thì chính là đứng trước họng súng, chắc chắn không có ích lợi gì.

“Thằng rác rưởi, mày bỏ con tao ra, đi chết đi”.

Cố Vân Đông thấy tình hình này, vội vàng xông lên, nhưng bị Long Thiên Tiếu nắm lấy cổ họng, ném ra ngoài. Bên này, mẹ của Cố Hiểu Huy, Lưu Thị đã bị dọa đứng như trời trồng.

“Cầu xin tôi tha cho anh, xem tâm trạng thế nào thì tôi còn liệu xử lý”.

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Hiểu Huy dưới chân, lạnh nhạt nói.

“Cầu xin anh, cầu xin anh, xin hãy thả tôi ra, tôi sai rồi”.

Cố Hiểu Huy vội vàng nói.

“Nhưng, tôi chỉ là một kẻ vô dụng, sao xứng đáng với lời xin lỗi và cầu khẩn của cậu chủ nhà họ Cố chứ, thật là phiền lòng quá đi, rốt cuộc tôi có nên thả anh ra không chứ?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì lắc đầu, bày ra vẻ mặt đầy băn khoăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi