ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Ai biết được hợp đồng trong tay cô là thật hay giả?”

Lúc này, bà cụ nhà họ Cố đã tái mặt vì tức giận. Mấy năm nay, từ lúc nắm quyền hành trong nhà họ Cố, chưa từng có ai dám ăn nói với bà ta như thế.

Ngay cả lúc đầu, khi bà ta tước đoạt mọi quyền lực và địa vị của Cố Tuyết Cầm thì cô vẫn không dám nói nửa lời.

Nhưng hôm nay, Cố Tuyết Cầm này dựa vào đâu mà ăn nói với bà ta như vậy? Dựa vào thằng rác rưởi kia chống lưng sao? Có lẽ thằng rác rưởi đó có chút quan hệ, cũng có chút thực lực nhưng như thế thì sao?

“Là thật hay giả thì bà có thể xem”.

Cố Tuyết Cầm đặt bản hợp đồng đến trước mặt bà cụ, sau đó lạnh nhạt nói.

Bà cụ nhà họ Cố cau mày, nhìn tập tài liệu ở trước mặt, sau khi xem, đầu tiên bà ta khẽ cau mày, sau đó thì càng nhíu chặt.

Những người ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau, trông ngóng chờ đợi, muốn biết kết quả cuối cùng, hợp đồng này, không phải là thật chứ? Cố Tuyết Cầm dựa vào cái gì mà ký được hợp đồng lớn như thế?

Nếu hợp đồng này là thật, vậy thì nhà họ Cố lại được nâng lên một bậc. Tuy rằng không thể trở thành dòng họ đứng đầu thành phố Lâm Giang, nhưng chắc chắn có thể trở thành một trong những dòng họ hàng trên.

Rất lâu sau, bà cụ mới đứng dậy, thở dài, sắc mặt có chút nặng nề.

“Thế nào, hợp đồng này là thật sao?”

“Tôi thấy nhất định là giả rồi, nếu như là thật thì sao bà nội lại có biểu cảm kia?”

“Đúng vậy, nhất định là giả!”

Bên dưới nhất thời có tiếng người ồn ào, xôn xao bàn luận.

“Hợp đồng này là thật, nhà họ Tần và nhà họ Cố chúng ta ký thỏa thuận cung cấp dược phẩm ba năm”.

Bà cụ thở dài, sau đó tuyên bố với mọi người. Lời này vừa nói ra, đám người chợt nháo nhào lên.

“Sao có thể thế được, Cố Tuyết Cầm dựa vào đâu mà kí được hợp đồng với nhà họ Tần?”

“Bà nội chắc chắn là không nhìn lầm chứ? Sao có thể như vậy được?”

“Thật sự ký được hợp đồng sao? Nếu như vậy thì nhà họ Cố chúng ta đã đón được cơ hội phát triển chưa từng có rồi!”

Khi bà cụ Cố tuyên bố tin tức này thì cả đám người bỗng chấn động như sấm nổ, chỉ có Cố Hiểu Huy đứng bên cạnh sắc mặt tái mét, nhìn như xác chết.

Con em họ thối tha này thật sự đã ký được hợp đồng với nhà họ Tần sao? Sao nó lại làm được như vậy? Sao có thể chứ? Trong lòng Cố Hiểu Huy đầy căm hận, anh ta không hiểu là tại sao Cố Tuyết Cầm làm được!

“Bà nội, bà chắc chắn hợp đồng này là thật sao?”

Cố Hiểu Huy thầm ôm một tia hi vọng, hỏi.

“Bà nội chưa già đến nỗi mờ mắt như thế đâu, hợp đồng này là thật”.

Bà cụ đi xuống, giơ hợp đồng trong tay lên rồi nói. Nghe thấy lời nói của bà cụ nhà họ Cố, trong lòng Cố Hiểu Huy không biết phải làm thế nào.

“Cố Hiểu Huy, bây giờ anh có thể thực hiện cá cược của mình rồi đấy”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Hiểu Huy, sau đó nói.

“Cô…”

Cố Hiểu Huy nghiến răng, đành phải đưa mắt cầu cứu bà cụ nhà họ Cố.

“Đừng quên vừa rồi tôi đã nói gì”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu mới lạnh nhạt nói. Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Hiểu Huy chợt run lên, toàn thân toát mồ hôi. Anh ta có thể phớt lờ Cố Tuyết Cầm nhưng lại không thể bỏ qua một kẻ điên biết đánh người như Long Thiên Tiếu.

Long Thiên Tiếu này trước đây là một thằng vô dụng, còn mấy ngày trước thì đã biến thành thằng điên rồi.

“Cháu nhìn bà cũng vô ích, ký được hợp đồng với nhà họ Tần là công lao cực lớn. Cháu là đàn ông, đã dám cược thì dám nhận thua, Hàn Tín còn từng chịu nhục chui qua háng…”

Bà cụ nhìn Cố Hiểu Huy, sau đó có chút bất lực nói. Lời nói này nghe có vẻ là khẳng định công lao của Cố Tuyết Cầm, bảo Cố Hiểu Huy phải tuân thủ cá cược, nhưng trên thực tế còn không phải là đưa ra ám hiệu cho Cố Hiểu Huy: Hàn Tín từng chịu nhục chui qua háng, cháu nên như Hàn Tín, biết nhục làm động lực mà mạnh mẽ hơn.

Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm là người thông minh như thế nào, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của bà cụ chứ.

Bà cụ Cố đã nói đến thế rồi thì Cố Hiểu Huy cũng hiểu, lần này không thể trốn tránh.

“Bụp!”

Cố Hiểu Huy quỳ xuống trước mặt Cố Tuyết Cầm, nặng nề dập đầu ba cái xuống đất, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi nói nhăng nói cuội, làm tổn hại thanh danh của cô”.

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Cố Tuyết Cầm liếc mắt một cái và chỉ lạnh lùng nói. Sau đó, cô kéo tay Long Thiên Tiếu, muốn rời khỏi đây.

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế chỉ hung hăng nắm chặt nắm đấm, nhục nhã, vô cùng nhục nhã. Anh ta đã quỳ xuống rồi mà Cố Tuyết Cầm này lại còn sỉ nhục anh ta như thế.

“Đúng rồi!”, Cố Tuyết Cầm chợt nghĩ tới điều gì, cô quay lại nói: “Dự án hợp tác với nhà họ Tần vẫn do tôi phụ trách, bởi vì dự án này lấp vào chỗ trống của hạng mục hợp tác với nhà họ Tôn”.

“Đương nhiên”.

Bà cụ nghiến răng. Đến lúc này, bà ta chỉ có thể đồng ý. Cố Tuyết Cầm nói không sai, chỉ cần cô nắm giữ hạng mục hợp tác với nhà họ Tần, vậy thì một nửa sinh mệnh của nhà họ Cố nằm trong tay cô.

Nhiều năm như thế, cô cháu gái luôn bị người khác gây khó dễ này của bà ta cuối cùng cũng nhe nanh ra rồi!

“Bà nội!”

Sau khi Cố Tuyết Cầm bỏ đi, một đám họ hàng của nhà họ Cố cũng rời đi ngay lúc đó. Cố Hiểu Huy vẫn quỳ trên đất còn khóc rống lên.

“Nam tử hán, đại trượng phu, biết co biết duỗi. Vốn dĩ Cố Tuyết Cầm có tất cả nhưng sau này bị tước đoạt tất cả cũng chưa từng khóc. Nỗi uất ức này của cháu tính là gì?”

Đối với biểu hiện của Cố Hiểu Huy, bà cụ nhà họ Cố lại thở dài, bất lực nói.

“Bà nội, cháu biết, cháu hiểu hết chứ”.

Cố Hiểu Huy vừa khóc vừa nói, vừa vật lộn để đứng dậy, nhưng đứng dậy vài lần không được lại ngã xuống. Bà cụ nhìn thấy thế thì đau lòng, vội vàng qua đỡ anh ta lên.

“Cháu về nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ Cố Tuyết Cầm thật sự đã ký được hợp đồng với nhà họ Tần. Sự phát triển sau này của nhà họ Cố sẽ càng nhanh càng mạnh, nhà chúng ta cũng có hi vọng bước chân vào hàng ngũ những dòng họ bậc nhất tại thành phố Lâm Giang!”

Ánh mắt của bà cụ nhà họ Cố lóe lên một tia sắc lạnh, sau đó nói.

“Bà nội, không phải là bà thật sự sẽ để đứa con gái như Cố Tuyết Cầm ngồi vào vị trí của bà chứ ạ? Nó dựa vào cái gì? Ở nhà họ Cố, mọi người đều chỉ kính phục bà thôi!”

Cố Hiểu Huy tỏ ra hoảng sợ nói. Trong lòng anh ta hiểu rõ, chỉ cần vị trí gia chủ nhà họ Cố ở trong tay bà cụ thì cuối cùng cũng đến một ngày đến lượt anh ta ngồi vào vị trí đó. Nếu Cố Tuyết Cầm nắm quyền vậy thì còn có chỗ cho anh ta sao?

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Cố Tuyết Cầm liếc mắt một cái và chỉ lạnh lùng nói. Sau đó, cô kéo tay Long Thiên Tiếu, muốn rời khỏi đây.

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế chỉ hung hăng nắm chặt nắm đấm, nhục nhã, vô cùng nhục nhã. Anh ta đã quỳ xuống rồi mà Cố Tuyết Cầm này lại còn sỉ nhục anh ta như thế.

“Đúng rồi!”, Cố Tuyết Cầm chợt nghĩ tới điều gì, cô quay lại nói: “Dự án hợp tác với nhà họ Tần vẫn do tôi phụ trách, bởi vì dự án này lấp vào chỗ trống của hạng mục hợp tác với nhà họ Tôn”.

“Đương nhiên”.

Bà cụ nghiến răng. Đến lúc này, bà ta chỉ có thể đồng ý. Cố Tuyết Cầm nói không sai, chỉ cần cô nắm giữ hạng mục hợp tác với nhà họ Tần, vậy thì một nửa sinh mệnh của nhà họ Cố nằm trong tay cô.

Nhiều năm như thế, cô cháu gái luôn bị người khác gây khó dễ này của bà ta cuối cùng cũng nhe nanh ra rồi!

“Bà nội!”

Sau khi Cố Tuyết Cầm bỏ đi, một đám họ hàng của nhà họ Cố cũng rời đi ngay lúc đó. Cố Hiểu Huy vẫn quỳ trên đất còn khóc rống lên.

“Nam tử hán, đại trượng phu, biết co biết duỗi. Vốn dĩ Cố Tuyết Cầm có tất cả nhưng sau này bị tước đoạt tất cả cũng chưa từng khóc. Nỗi uất ức này của cháu tính là gì?”

Đối với biểu hiện của Cố Hiểu Huy, bà cụ nhà họ Cố lại thở dài, bất lực nói.

“Bà nội, cháu biết, cháu hiểu hết chứ”.

Cố Hiểu Huy vừa khóc vừa nói, vừa vật lộn để đứng dậy, nhưng đứng dậy vài lần không được lại ngã xuống. Bà cụ nhìn thấy thế thì đau lòng, vội vàng qua đỡ anh ta lên.

“Cháu về nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ Cố Tuyết Cầm thật sự đã ký được hợp đồng với nhà họ Tần. Sự phát triển sau này của nhà họ Cố sẽ càng nhanh càng mạnh, nhà chúng ta cũng có hi vọng bước chân vào hàng ngũ những dòng họ bậc nhất tại thành phố Lâm Giang!”

Ánh mắt của bà cụ nhà họ Cố lóe lên một tia sắc lạnh, sau đó nói.

“Bà nội, không phải là bà thật sự sẽ để đứa con gái như Cố Tuyết Cầm ngồi vào vị trí của bà chứ ạ? Nó dựa vào cái gì? Ở nhà họ Cố, mọi người đều chỉ kính phục bà thôi!”

Cố Hiểu Huy tỏ ra hoảng sợ nói. Trong lòng anh ta hiểu rõ, chỉ cần vị trí gia chủ nhà họ Cố ở trong tay bà cụ thì cuối cùng cũng đến một ngày đến lượt anh ta ngồi vào vị trí đó. Nếu Cố Tuyết Cầm nắm quyền vậy thì còn có chỗ cho anh ta sao?

“Hừ, đứa con gái bất trung bất hiếu đó cũng muốn nắm quyền à? Bây giờ nó còn giá trị lợi dụng, cho nên nó được tồn tại, còn nếu nó không còn giá trị lợi dụng nữa thì sự tồn tại của nó cũng trở thành vô nghĩa”.

Bà cụ nhà họ Cố hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới thái độ vừa rồi của Cố Tuyết Cầm, bà ta càng quyết tâm phải tạo áp lực cho cô.

“Bà nội nói đúng ạ, người như thế nhìn thoáng là biết thuộc kiểu vô ơn bạc nghĩa”.

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì thầm mừng rỡ.

“Cháu về nghỉ ngơi cho tốt, chuyện sau này về sau hẵng nói”.

Bà cụ Cố ngừng một lát, sau đó nói. Nói xong thì được mấy người làm dìu ra khỏi đại sảnh biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi