ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y

Trên đường đến trường, thỉnh thoảng cậu quay sang nhìn vào mái tóc của anh, còn muốn đưa tay ra vò xem liệu tóc anh có rụng như lông mèo hay không.

Cừu Hành ngay từ lúc bị Giải Dương ‘nhìn lén’ thì đã để ý tới mấy động tác nhỏ của cậu rồi, anh cẩn thận chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng chọn tư thế mà anh cho là đẹp trai nhất rồi cầm điện thoại đọc email, tay kia cầm tay Giải Dương, không ngẩng đầu lên hỏi “Hồi hộp à?”

“Hồi hộp?”

Giải Dương tỉnh táo trở lại, sau một lúc mới nhận ra anh đang hỏi cái gì, thấy anh rõ ràng là không biết mình bị rụng tóc, cậu mất hai giây để nghĩ rồi nói: “Có một chút.”

Cậu quyết định làm người tốt một lần, khi lễ tốt nghiệp kết thúc cậu sẽ nhắc anh  một điều tàn nhẫn là anh bị rụng tóc rồi.

Khi nghe thấy câu này, Cừu Hành bóp bóp tay Giải Dương, an ủi như bố mẹ an ủi con: “Không sao đâu, đây chỉ là lễ tốt nghiệp thôi, Không có gì phải hồi hộp cả.”

Giải Dương nhìn Cừu Hành đang nắm tay mình, giả vờ không nhìn thấy mồ hôi lòng bàn tay cầm điện thoại di động đọc email của anh, hỏi vặn: “Thế anh có hồi hộp không?”

Cừu Hành cười hừ một tiếng, coi thường nhìn lại: “Chỉ có trẻ con mới hồi hộp vì mấy cái dịp nho nhỏ như này thôi.”

Ok, đồ trẻ con.

Nhà cậu chỉ cách Đại học C mười phút lái xe, Cừu Hành ngồi bên cạnh cuối cùng cũng đặt điện thoại di động xuống. Anh thấy bóng mình đang chiếu trên cửa sổ xe, sau đó thay đổi tư thế, nói: “Chỉ là một buổi lễ tốt nghiệp nhỏ thôi, không cần ăn mặc quá trang trọng.”

Giải Dương quay sang nhìn anh hợp tác hỏi: “Không cần?”

Cừu Hành bày ra vẻ bình tĩnh và khí thế nói: “Không cần, dù sao thì đây là một dịp tương đối đơn giản chỉ tổ chức trong trường, tốt hơn là nên ăn mặc rộng rãi và thoải mái, cho nên em xem kim cài áo này—— ”

Giảo Dương vẫn không kìm lòng được, vươn tay túm tóc Cừu Hành.

Cừu Hành lập tức im lặng, ngồi thẳng lưng, cau mày quay sang nhìn Giải Dương: “Em đang làm gì vậy?”

“Một sợi tóc bị dựng lên.” Giải Dương mở to hai mắt, di chuyển ngón tay, lẳng lặng thả vài sợi tóc đã bị “túm” vào khe hở trên ghế xe, rồi đổi chủ đề, “Em thấy hôm nay anh mặc như vậy sẽ rất đẹp trai, trông không quá sang trọng, cũng không quá tùy tiện mà rất vừa phải.”

Cừu Hành bị phân tâm, khóe miệng nhếch lên và nhấn xuống, xoay đồng hồ đeo tay trên cổ tay, hỏi: “Thật không?”

Giải Dương trả lời: “Thật”

Cừu Hành khịt mũi, ngả người ra ghế, không để ý vụ quần áo nữa, lại cầm điện thoại lên.

Lúc chỉ còn cách trường đại học C năm phút lái xe, anh lại hỏi: “Lễ tốt nghiệp đại học C, có nhiều bọn phóng viên không?”

Giải Dương trả lời: “Thực ra không nhiều lắm đâu ấy, trường chỉ cho phép một số bên truyền thông chính thức được mời vào trường thôi, báo lá cải với đám paparazzi đều không được vô”

Cừu Hành im lặng.

Hai phút sau, bóng dáng đại học c lấp ló xuất hiện trong tầm mắt, anh ngồi thẳng người dậy, sửa sang lại áo khoác.

Một phút sau, cổng trường đại học C hiện ra trước mặt. Có rất đông xe cộ và người ra vào đứng ở trước cửa, rất đông giới truyền thông cầm máy ảnh túc trực, một số nhóm fans đứng ngoan ngoãn ở bên góc, còn cầm thiệp chúc mừng và quà tặng.

Giải Dương nhìn thấy fans mình cầm cái bảng tên ‘Dương’ đứng ở đó, cậu quay sang nhìn Cừu Hành thấy rõ ràng là anh đang căng thẳng, đưa tay lên chỉnh sửa quần áo các kiểu, cậu buồn cười nắm lấy tay anh, anh cũng nắm lại tay cậu.

Xe lạ không được vào trường cho nên Chu Miểu từ từ đậu xe ở khoảng đất trống ở cổng. Ngô Thủy xuống trước giúp Giải Dương mở cửa, cậu cảm ơn Ngô Thủy rồi xuống xe, đứng bên cạnh chờ anh xuống.

Giới truyền thông và fans chú ý đến sự xuất hiện của Giải Dương. Giới truyền thông cầm máy quay chạy lại gần, fans thì ồn ào ‘bạn đẩy tôi; tôi đẩy chết mẹ bạn’ do dự không biết nên chạy tới hay không.

Thấy vậy, Ngô Thủy đứng trước mặt cậu và bầy ra một tư thế bảo vệ.

Cừu Hành cuối cùng cũng ra khỏi xe. Vẻ mặt của anh căng thẳng, lông mày cau lại, chiếc áo sơ mi trắng tây trang màu xám bạc trên người đã giảm bớt áp lực của một vị chủ tịch chức quyền cao, khiến anh trở nên đẹp trai lạnh lùng hơn.

Anh quay lại đóng cửa xe, liếc nhìn đám truyền thông đang tới gần, siết chặt ngón tay, đưa tay về phía Giải Dương.

“Dương Dương!”

Một tiếng gào lớn chia cắt bầu không khí khá hài hoà ở lối vào của Đại học C, Giải Dương còn chưa kịp phản ứng, một thân hình béo lùn với một bó hoa chen qua đám truyền thông và lao tới trước mặt cậu và Cừu Hành.

Giải Tu mỉm cười, đặt hoa vào tay cậu vui vẻ nói: “Chúc mừng con đã tốt nghiệp nha! Chúc mừng con đã tốt nghiệp nè! Ba hoàn thành công việc sớm để đến chúc mừng cho con đó! Hơi gấp nhưng cuối cùng cũng kịp, con nhìn người ba chảy quá trời mồ hôi không này!”

Tiếng gào quá lớn, máy quay của đám truyền thông lập tức dí vào người Giải Tu.

Giải Dương: “…”

Cừu Hành: “…” 

Sau khi Giải Tu gào xong, lão để ý đến Cừu Hành vừa xuống xe đứng bên cạnh Giải Dương, không biết đầu lão lại nhảy số cái gì, vẻ mặt thay đổi, đột nhiên bắt lấy tay Cừu Hành, gào to: “Ô, cảm ơn Cừu tiên sinh giúp tôi đưa cháu nó đến trường, vất vả rồi, lỗi tôi không để ý xe Giải Dương bị hỏng, làm phiền ngài rồi.”

Cừu Hành nhìn lão bằng ánh mắt giết người, rút tay ra một cách mạnh mẽ và nói, “Ông đến đúng lúc đấy.”

Giải Tu bị Cừu Hành nhìn sợ đến nỗi thịt mỡ trên người rợn hết cả lên, cười càng tươi nói: “Đến chứ, cả đời Dương Dương có mấy cái lễ tốt nghiệp đâu, với tư cách là một người ba sao lại không đến!” Lão ta còn hạ giọng: “Bọn truyền thông bây giờ nhố nhăng lắm! nếu tôi không đến chúng nó lại chọc xiên linh tinh. Chủ tịch không cần phải khách khí đâu, đây là điều mà tôi nên làm mà, cảm ơn chủ tịch về khoản đầu tư lần trước, cảm ơn ngài.”

Cừu Hành:”…”

Đám truyền thông đến gần nhưng bị Ngô Thủy chặn lại

Giải Dương một tay ôm bó hoa Giải Tu tặng, tay kia chủ động nắm lấy tay Cừu Hành, nói với lão: “Đừng chặn cổng nữa, vào trước đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.”

Giải Tu kinh hãi nhìn Giải Dương. Đột nhiên, lão kéo tay cậu lại và nắm lấy. Lão mỉm cười xin lỗi Cừu Hành, rồi nửa đẩy nửa dắt Giải Dương về phía cổng trường, nhỏ giọng nói: “Sao lại dốt nát như vậy?! Ở bên ngoài chú ý một chút, dù chủ tịch có chiều chuộng cậu thế nào cũng không được làm càn, quên những quy tắc ban đầu rồi à? không được phép thân mật với chủ tịch Cừu!”

Nói xong, lão cười và chủ động chào hỏi giới truyền thông, nói:”Dương Dương hôm nay tốt nghiệp, các người chụp con trai tôi đẹp trai một tí.” 

Đám truyền thông chưa bao giờ thấy một phụ huynh nghệ sĩ tích cực phối hợp như thế, vội vàng chụp lia lịa.

Giải Dương: “…”

Cậu quay lại nhìn Cừu Hành nhướng mày.

Nguyên chủ và Cừu Hành đã có các quy tắc như vậy?

Cừu Hành đến gần và nghe thấy những gì lão nói, vẻ mặt anh như nghẹt thở. Anh bước nhanh hai bước đến phía bên kia của cậu và bảo vệ cậu khỏi bị các phóng viên vây quanh, nói: “Đó là trước đây, không dùng trong tương lai.” Vừa nói, vừa nhìn tay Giải Dương đang cầm hoa, vẻ mặt càng thêm ngột ngạt.

Trước đây Cừu Hành sống kín, hiếm khi lộ diện ra bên ngoài, không nhiều người biết anh ấy trông như thế nào, những phương tiện truyền thông giải trí này hoàn toàn không nhận ra anh, đám truyền thông chụp vài cái rồi bông tha, không vây quanh nữa.

Đám truyền thông đã rời đi, fans xô đẩy xung quanh đó lại xuất hiện. Bảo vệ ở cửa cũng nghe thấy động tĩnh chạy tới và giục Giải Dương vào trường để không gây ùn tắc.    

Giải Dương không có cơ hội nói chuyện với Cừu Hành, chỉ có thời gian trả lời vài câu với fans, với sự giúp đỡ của bảo vệ ở cửa và Ngô Thủy, cậu nhanh chóng bước vào khuôn viên cùng Giải Tu và Cừu Hành.

Cơ hội để công khai quan hệ đã bị hỏng bởi vì Giải Tu xuất hiện, cho nên nét mặt của anh rất xấu.

Giải Tu sợ hãi, lão cẩn thận hứa: “Chủ tịch, tôi sẽ giáo dục nó cẩn thận, tôi sẽ không bao giờ để nó bôi nhọ hình ảnh của ngài ra bên ngoài! Không sờ mó linh tinh nữa.”

Sắc mặt của anh càng đen hơn, ngượng ngùng không dám nói mình thích cầm tay Giải Dương, chỉ có thể ảm đạm nhìn Giải Tu hỏi: “Bôi nhọ?”

Giải Tu sợ hãi: “Phải không? Không phải bôi nhọ thì là làm bẩn.”

Cừu Hành:” …… “

Giải Dương thấy anh càng ngày càng tức, chủ động nắm tay anh nói: “Đừng tức”

Biểu cảm của anh giảm bớt một một chút, nắm tay Giải Dương, sau đó nghĩ tới cái gì đột nhiên lại nhíu mày, giơ tay cướp đi đóa hoa trong tay Giải Dương, nói: “Cái này không thể mang vào lễ, để cho Ngô Thủy cầm đi.” 

Giải Tu vội giải thích nói: “Có thể mang có thể mang, tôi hỏi ——”

Giải Dương quay đầu lại nhìn Giải Tu, nói: “Không thể mang.”

“… Tôi hỏi rồi, bó hoa này thật sự không thể mang theo!” Giải Tu lập tức sửa miệng, rốt cục nhận ra được điều gì đó, ánh mắt chuyển qua giữa Giải Dương và Cừu Hành, cố gắng thăm dò,”Dương Dương, con, con và Chủ tịch… ” 

Giải Dương cười nói: “Nói ít thôi, cố gắng cư xử tốt, tôi sẽ cho nghệ sĩ của công ty tuyên truyền miễn phí khu nghỉ mát của ông.”

Đây là ngầm thừa nhận.

Giải Tu không thể tin được, lại nhìn Cừu Hành, vẻ mặt thay đổi, rồi bình tĩnh lại.

Buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức trong khán phòng, một nhóm người đi ngang qua, thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên trên đường đi. Trong khoảng thời gian này, Giải phát hiện ra rằng nhiều người đang chụp ảnh cậu bằng điện thoại di động của họ, giả vờ như không nhìn thấy họ và nói chuyện với Cừu Hành một cách bình thường.

Cừu Hành cũng dần dần thoát khỏi sự căng chặt cứng đờ, không còn cố ý thể hiện sự thân thiết, thì thầm đáp lại Giải Dương.

Sau khi đến khán phòng, Giải Dương tách ra khỏi Cừu Hành và Giải Tu, Giải Dương đến khu vực chỉ định để tìm một cố vấn để lấy đồng phục tốt nghiệp và xếp hàng để lấy đồ. Cừu Hành và Giải Tu đi theo các sinh viên tình nguyện vào khán phòng và đi đến khu vực xem gia đình.

Bản thân cậu chưa đi học ở trường đại học C, trong não cũng không còn ký ức của nguyên chủ, không quen thuộc với trường đại học C. Sau khi đến khu vực đã định, cậu đã tìm thấy vị trí lớp học của mình trước đi đến khu vực quy định và đi bộ qua.

Xung quanh đang bận rộn chuẩn bị cho sinh viên tốt nghiệp, ồn ào, và Giải không muốn thu hút sự chú ý, cố ý đi dọc theo rìa của đám đông đến khu vực lớp học.

“Giải Dương đó sẽ đến chứ?” 

Khi nghe thấy ai đó nói tên cậu, Giải Dương dừng lại và nhìn chỗ âm thanh phát ra.

Ở chỗ lớp học chính của nguyên chủ, có hai nam sinh đã thay đồng phục cử nhân đang đứng trong góc trò chuyện, cả hai đều quay lưng về phía Giải Dương cho nên cậu không thể nhìn thấy họ trông như thế nào.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

“Đúng vậy, không phải đoàn làm phim cậu ta đang quay đã tiết lộ tin tức rằng cậu ta đã bay về thành phố b vào tối hôm qua sao? Không thấy ngoài kia bao nhiêu phóng viên à, đều đến chụp cậu ta đấy!”

“Ai bảo đến chụp cậu ta? Lễ tốt nghiệp hôm nay học trưởng Đào Ương cũng sẽ đến mà, học trưởng Đào Uơng diễn xuất tốt, gia đình nổi tiếng gàu có, lại còn tự tạo một thương hiệu quần áo riêng nổi tiếng khắp thế giới. Đủ tuổi so sánh với Giải Dương chưa? Tôi nghĩ phóng viên tới để quay học trưởng Đào Hoàng ấy!”

Đào Ương?

Giải Dương không nhìn nữa.

Một cái tên khác đã xuất hiện trong truyện. Đào Ương, cháu của mẹ kế Đào Di của Phong Thanh Lâm, tốt nghiệp khoa C đại đạo diễn, học hơn nguyên chủ ba năm, sau khi tốt nghiệp không vào làng giải trí mà ra nước ngoài học thiết kế thời trang, ở nước ngoài trong lúc đang du học bị một đạo diễn lớn quốc tế nhìn trúng, còn được giới truyền thông phương tây gọi là “Tinh linh của Phương đông” một lần là nổi tiếng.

Trong truyện, Đào Ương được Đào Di gửi gắm đi ngáng chân Phong Thanh Lâm và Mộc Chu Dịch đã kết hôn, đương nhiên là không ngáng nổi vì sau khi tiếp xúc với Mộc Chu Dịch, Đào Ương đã cảm động trước “chân, thiện, mỹ” của Mộc Chu Dịch và trở thành bạn của Mộc Chu Dịch, còn về nhà khuyên nhủ Đào Di, Đào Đi tức đến nỗi càng ghét Mộc Chu Dịch, bầy ra đủ trò mà pháo hôi hay làm, nhưng điều này ngược lại còn giúp Mộc Chu Dịch có được chỗ đứng trong giới thượng lưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi