ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Một giờ sau, Phong Thanh Lâm lao đến thế kỷ sau một cuộc gọi của Giải Dương.
Giải Dương đang cùng Cừu Hành ăn trái cây, thấy Phong Thanh Lâm đi vào, cậu chỉ tay về phía Bối Thành đang ngồi ở một bên, nói: “Giao cho mẹ kế của cậu xử lý đi.

Muốn làm như nào thì làm đừng có để bọn cho vay lặng lãi dã chết là được.”
Bối Thành lập tức ngẩng đầu lên nói: “Vừa nãy cậu không nói như thế.”
“Bảo kéo anh lên bờ là bảo anh sau này đừng có đi đánh cược nữa đấy, bây giờ tôi giới thiệu việc cho anh để chuộc công, kiếm tiền và trả nợ cho bọn cho vay nặng lãi.

Anh vẫn chưa hài lòng à? Vậy thì, Hà Quân, gọi bọn chủ nợ của Bối Thành đến khiêng anh ta——”
“Không , không! Tôi rất hài lòng, rất hài lòng! Bối Thành nhìn Phong Thanh Lâm, nịnh nọt cười “… Xin chào ông chủ tương lai, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức vì anh, đến chết mới thôi!”
Phong Thanh Lâm: “……”
Anh ta nhìn Giải Dương và Cừu Hành, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cừu Hành cau mày: “Lễ phép đâu? Khi gặp trưởng lão không gọi đúng à?”
Phong Thanh Lâm: “…cậu.”
Cừu Hành trông khá hơn một chút, sau đó nắm lấy tay Giải Dương, tiếp tục nhìn Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm hiểu ra, nhìn Giải Thiếu Dương, mở miệng nói.
Giải Dương nhướng mày.
“…..Giải tiên sinh.”
Như một cảnh tượng tái hiện trong Tết Nguyên Đán.
Cừu Hành xị mặt, tức giận: “Đã là lần thứ hai rồi.


Sẽ không có lần thứ ba, Nghĩ lại đi rồi gọi.”
Phong Thanh Lâm trằn trọc chật vật nhìn Giải Dương, nỗ lực mở miệng nói: “Cậu…à…cậu.”
Tất cả mọi người đều nhìn Phong Thanh Lâm, ngay cả Bối Thành cũng không khỏi ngước nhìn.
Ngay khi Phong Thanh Lâm sắp nghẹt thở, Giải Dương rốt cuộc cũng thấy đủ áo nhiệt, nói: “Anh cứ gọi tôi là cậu nhỏ.”
(=)))) Vl tôi cũng chịu, không biết để xưng hô như nào, cầu góp ý)
Phong Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng xưng hô cậu nhỏ không hơn là dì bao nhiêu, nhưng ít nhất ý thức vi phạm cũng không quá nặng, nói ra cũng không khó khăn như vậy.

Anh ta lập tức nói: “Cậu nhỏ.”
Giải Dương cười: “Cháu ngoại ngoan.”
Phong Thanh Lâm: “…”
Cừu Hành miễn cưỡng vừa lòng, giáo huấn: “lúng ta lúng túng, nhìn ra gì không?”
Phong Thanh Lâm thành thật nghe giáo huấn.
Cừu Hành lại cau mày: “Đứng ngốc ở đó làm gì vậy? Ăn trưa chưa? Mấy ngày kia không hiểu làm gì, công ty nhỏ của cháu —”
“A Hành.”
Cừu Hành im lặng nhìn Giải Dương, giọng điệu tốt hơn nhiều: “Có chuyện gì vậy?”
Phong Thanh Lâm bị cách gọi của Giải Dương tên này làm cho nghẹn họng, cũng nhìn Giải Dương, ánh mắt giống như đang nhìn một dũng sĩ.
Giải Dương bảo Ngô Thủy gọi thêm một vài món ăn, bảo Hà Quân đưa Bối Thành sang phòng khác sau đó bảo Phong Thanh Lâm ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Cừu Hành nói, “Không cần phải dạy bảo nó, thằng nhóc này cần động viên.


Thằng nhóc Phong Thanh Lâm: “…”
Không lâu lắm người phục vụ dọn món ăn lê.

Phong Thanh Lâm còn chưa ăn cơm trưa, rất được hoan nghênh, cũng không khách khí, cầm lấy chén đũa liền ăn lên.
Cừu Hành nhìn nhìn thời gian, nhíu mày.
“Đau lòng à?”
Phong Thanh Lâm nhìn Cừu Hành đang dùng bữa.

Cừu Hành vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đau gì chứ? Ai xây dựng sự nghiệp mà chả vậy, ăn cơm trễ một chút thì làm sao? Hiện tại chăm chỉ hơn sau này quản lý công ty sẽ không hấp tấp bộp chộp.”
Giải Dương cười: “Em đã hỏi anh đau lòng vì cái gì đâu?”
Cừu Hành sững người, lúc này mới phát hiện chính mình lạy ông tôi ở bụi này, không kìm được sắc mặt của mình, thay đổi cái dáng ngồi, đột nhiên trừng mắt nhìn Phong Thanh Lâm: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn đi! Nhìn tướng ăn kìa, có ai dành đâu?”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Giải Dương, siết chặt như trừng phạt.
Giati Dương mỉm cười, rót một ly nước trái cây cho Phong Thanh Lâm rồi đẩy qua, nói: “Ăn đi.”
hong Thanh Lâm nhìn Cừu Hành, rồi nhìn ly nước trái cây mà Giải Dương đẩy qua, lông mày cau có từ từ giãn ra, anh cảm ơn rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn, lần này chậm lại một chút.
Sau bữa ăn, ba ‘cậu cháu’ trò chuyện, trao đổi thông tin.

Giải Dương biết được rằng công việc kinh doanh hiện tại của Phong Thanh Lâm thực sự rất rộng mở, và các xúc tiến đầu tư thậm chí đã chạm tới nước ngoài, và anh ta cũng đã thu hút được một nhóm nhà đầu tư từ phong gia.
Giải Dương rất hài lòng.
Không còn bị bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch ảnh hưởng, Phong Thanh Lâm cuối cùng cũng bắt đầu từ từ phát huy nhân vật nam chính tái sinh của mình, tích lũy tiền nhanh và quyết liệt, ngủ đông một cách hoàn hảo, không để bất kỳ bọn Phong gia nào tìm ra manh mối.
Cừu Hành hiếm khi khen ngợi Phong Thanh Lâm: “Đúng vậy, cuối cùng cũng có tiến bộ.”
Phong Thanh Lâm liếc nhìn biểu hiện của Cừu Hành ngập ngừng nói: “Không, vẫn còn nhiều chỗ phải học hỏi từ cậu nữa.”

Cừu Hành dừng lại, khóe miệng cong lên lại anh bận nhấn xuống, tư thế vững vàng, bình tĩnh khuyên nhủ: “Mở rộng như thế này thật sự rất mạo hiểm.

Nhớ làm tốt công việc luân chuyển vốn … Nếu có khó khăn gì thì cứ nói đi, nể tình bà ngoại, tôi sẽ không thật sự mặc kệ cháu.”
Phong Thanh Lâm đột nhiên mỉm cười gật đầu:” Ừm, cám ơn cậu.”
Cừu Hành sửng sốt bởi nụ cười của Phong Thanh Lâm, vẻ mặt của anh thả lỏng đi rất nhiều, ghét bỏ: “khách sáo cái gì chứ.”
Sau đó, ba người họ nói về tình hình của nhà phong gia.

Phong Thanh Lâm nói: “Từ đợt Phong Thanh Bách bị sa thải đến giờ vẫn chưa đứng lên nổi, bây giờ Phong gia đang tranh nhau gay gắt, mấy đứa cháu phong gia cố gắng thể hiện.

Phong Điển cũng tranh, Nhưng năng lực không được, trừ cháu ra con cái ông ta vẫn còn quá nhỏ, cho nên ông ta vẫn đang khuấy nước muốn kiếm tiền thêm cho mình.

Đào Di lại muốn Phong Điển tranh, hai người họ thường xuyên cãi nhau.”
Cừu Hành chế nhạo: “Chó cắn chó.”
Giải Dương chú ý đến kiểu xưng hô không giống gọi như người nhà của Phong Thanh Lâm hỏi:”Cậu có muốn tranh không?”
“Tôi không muốn.” Phong Thanh Lâm vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, “Tất cả đều đã tàn, đã hỏng thì tốt rồi, vậy tôi có thể dời mộ của mẹ tôi ra khỏi mộ tổ tiên của Phong.

Bà ấy không nên ở đó.”
Cừu Hành nhìn Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm cũng nhìn về phía Cừu Hành, đột nhiên nói với vẻ trang nghiêm, “Cậu, cháu xin lỗi, vì trước kia đã quá ngu dốt, thật sự xin lỗi vì trước đây hiểu lầm cậu.”
Cừu Hành nghe Phong Thanh Lâm nói xong, bàn tay đang nắm chặt từ từ thả lỏng, thật lâu sau anh mới nói: “Về sau… phải ngoan ngoãn hơn.”
Phong Thanh Lâm nặng nề gật đầu.
Giải Dương nắm tay Cừu Hành đặt trên đầu gối.

Cừu Hành lập tức nắm lại tay cậu, từ từ siết chặt năm ngón tay của cậu, rất chặt.
Trước khi rời khỏi thế kỷ, Phong Thanh Lâm tranh thủ nghe điện thoại rồi gặp Giải Dương một mình, hỏi: “Sức khoẻ của cậu tôi sao rồi? Cũng không cần nói kỹ, cho tôi biết một chút thôi cũng được?”
“Không cần như vậy cẩn thận.

Cậu anh đang trị liệu, hiệu quả rất tốt, có hy vọng khỏi hẳn.” Giải Dương nói xong lại bổ sung, “Rảnh thì đi qua thăm bà ngoại, thời gian của bà không nhiều lắm đâu.”
Phong Thanh Lâm biểu tình buồn bã, gật gật đầu.
……
Đúng 0h ngày 1/8, album mới “Second Life” của Giải Dương đã đồng loạt được phát hành trên toàn các trang web nghe nhạc, cùng lúc đó, Weibo cá nhân của Cừu Hành và Vinh Đỉnh thông báo bốc thăm, chỉ cần mua Album của Giải Dương là có cơ hội trúng giải thưởng cực lớn.
Weibo dường như bế tắc vì đợt mở mini game bốc thăm mới này và việc phát hành “Second Life”.

Vô số fabs và các nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp đã chờ đợi 0h, sau đó mua album ngay khi đồng hồ điểm 0h
Giải Dương bị một tiếng động đánh thức, ngơ ngác mở mắt ra, liền nhìn thấy Cừu Hành luôn thích ngủ đối diện với cậu, lúc này lại quay lưng về phía mình, có ánh sáng trước mặt anh ấy.
Cậu từ từ tỉnh lại, nhìn theo bóng lưng của Cừu Hành trong vài giây, sau đó đột nhiên đứng dậy bổ nhào lên người anh, nắm tay anh xuống.
Cừu Hành không kịp phản ứng, bị bắt đứng thẳng, quay đầu lại mặt đối mặt với Giải Dương.
“…”
“…”
Giải Dương liếc mắt: “Dám thức khuya?”
“…” Cừu Hành xố giấu diếm điện thoại, “Toi vừa mới ngủ dậy, cầm điện thoại kiểm tra thời gian.”

“Thật là” Giải Dương cố gắng nhấn tay anh rồi bảo “Em còn tưởng vì Album của em phát hành mà quá khích không ngủ được, nửa đêm thức dậy xem phản hồi của fans cơ.”
Cừu Hành sững người, sau đó chế nhạo: “Tôi làm như thế làm gì? Tôi đã nghe album mới của em đâu, đi xem phản hồi từ fans làm cái gì?”
“Vậy anh muốn xem mọi người khen ngợi em như thế nào? “
“… Ngủ đi.” Cừu Hành đột nhiên quay sang một bên áp Giải Dương trở lại giường, đắp chăn cho cậu rồi che mắt cậu lại, “Ngủ đi, ngày mai không phải có việc sao?”
Giải Dương bật cười.
Cừu Hành trở nên tức giận vì xấu hổ, một tay đã che mắt cậu, tay còn lại phải chống đỡ cơ thể mình, nghiêng người và hôn cậu
Giải Dương không cười nữa, giơ tay nắm lấy một nắm tóc của anh, sau khi Cừu Hành hôn xong, cậu kéo tay Cừu Hành, đưa cho anh xem mớ tóc gãy rối giữa các ngón tay và hỏi: “Sợ bị hói đến chậm quá à?”
” … “Biểu hiện của Cừu Hành thay đổi, anh cúi sát vào Giải Dương
Sau khi mần mò một hồi như thế, cả hai người đều không buồn ngủ nữa.

Giải Dương ngừng trêu chọc Cừu Hành, chủ động ngồi dậy bật đèn, lấy máy tính bảng trên bàn cạnh giường ra, cùng anh xem album phát hành.
“Có vẻ không tệ nhỉ?”
Cừu Hành khịt mũi, “Đương nhiên là không tệ.”
Giải Dương rất buồn cười.

Cậu đã chọn một bài hát trữ tình hơn trong album mới và phát nó.

Sau đó, cùng với Cừu Hành xem xét doanh số bán album trên các nền tảng âm nhạc lớn và đánh giá của người hâm mộ.
Phải mất thời gian để nghe bài hát và phản hồi từ công chúng không đến nhanh chóng, sau khi xem xét doanh số bán album, cả hai đều rảnh rỗi.
Cừu Hành đột nhiên đưa tay ra và mở một trong những bài hát chủ đề của album (tro tàn) và hỏi: “Nghĩ gì mà viết nó vậy?”
Second life, two life, album mới của Giải Dương được sản xuất theo hai chủ đề này, tổng cộng mười bài, bốn bài viết ở đời trước, bốn bài viết ở đời này, hai bài còn lại là sự kết hợp của hai đời.

(Tro tàn) là ca khúc chính đại diện cho đời trước, giai điệu rất u ám.
Giải Dương nhìn màn hình máy tính bảng.
(Tro Tàn) bắt đầu phát, khúc dạo đầu để kìm nén phiền muộn vang lên, đột nhiên bầu không khí trong phòng vốn dĩ ấm áp, thư thái lại bị quét sạch.
Giải Dương mỉm cười chỉ vào (Tro tàn): “Trước khi gặp anh.”
Sau đó tắt bài hát này, chọn ca khúc chính là (thịnh thế) đại diện cho cuộc sống này, và bắt đầu nghe rồi nhìn anh: “Sau khi gặp anh.”
Violin dạo đầu sống động và hoa lệ với cảm giác nhịp điệu mạnh mẽ vang lên, nhanh chóng khôi phục bầu không khí ấm áp đã bị cuốn trôi, sau đó cao cao khơi mào.
Cừu Hành và Giải Dương nhìn nhau, đột nhiên vươn tay tắt máy tính bảng, bế Giải Dương ném xuống giường.
……
Vào lúc 8 giờ sáng ngày 1 tháng 8, khi hầu hết mọi người bắt đầu một ngày mới, blog chính thức của (Các ngành các nghề) đã tận dụng sự phổ biến của việc phát hành album mới của Giải Dương và công bố video trailer của tập mới.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi