ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Cửa phòng mở ra, ba bóng người đang ngồi trò chuyện bên trong hiện ra, đó là một ông già ngoại quốc tóc bạc phơ ăn mặc đẹp, một phụ nữ trung niên ngoại quốc ăn mặc rất đẹp… và Đào Ương.
Đối diện với ánh mắt của Giải Dương, trên mặt Đào Ương lộ ra một nụ cười ôn nhu hòa nhã, đứng lên nghêng đón: “Học đệ, em đến rồi.

Verdon lão sư, đây là học đệ Giải Dương.” Hắn nói câu sau là tiếng nước ngoài.
Giải Dương cũng cười.
Lại là anh, sao anh lại ở khắp mọi nơi vậy? Lúc nào cũng là anh.

Cậu bước vào phòng, lịch sự đáp lại Đào Ương: “Đã lâu không gặp tiền bối, lần trước ở sinh nhật đi vội không kịp chào hỏi với cha của anh, tôi hy vọng cha anh không để ý.”
Đào Ương khựng lại, trả lời: “Đương nhiên không có để ý.”
“Vậy là tốt.” Giải Dương nhìn ông già ngoại quốc và người phụ nữ ngoại quốc đã đứng dậy chào hỏi mình, tự giới thiệu mình bằng ngoại ngữ trôi chảy.
Lúc này, Giải Dương cảm thấy thật may mắn khi văn hoá và bối cảnh của thế giới này giống với thế giới ban đầu của cậu, ngôn ngữ cũng cơ bản giống nhau, vì vậy cậu sẽ không trở đứa ngù ngờ trước mặt Giải Dương.
Khi Đào Ương nghe thấy Giải Dương bắn tiếng nước ngoài, nụ cười của hắn ta nhẹ hơn một chút.
Sau khi nghe Giải Dương giới thiệu bằng tiếng nước ngoài, Verdon cũng thân thiện hơn, nhẹ nhàng chào Giải Dương, sau đó mỉm cười và nói: “Có vẻ như bạn tôi đã giới thiệu người phiên dịch miễn phí cho tôi rồi.” Nói xong còn nhìn Đào Uơng.
Nói xong, ông ta lập tức phủ nhận, lắc đầu nói: “Ồ không, không phải phiên dịch là miễn phí.

Nghe nói cậu là cựu sinh viên? Quả nhiên ưu tú luôn kết giao cùng người ưu tú.”
Hoá ra đến đây làm phiên dịch.
Giải Dương: “Ngài Verdon có tâm, lại lần nữa được gặp tiền bối tôi rất vui.” Sau đó, cậu lại nhìn Đào Uơng, “Tiền bối có thấy vui không?”
Đào Ương mỉm cười theo công thức, “Đương nhiên rồi.”

Sau khi chào hỏi, mọi người ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Lần này Verdon hẹn gặp Giải Dương, chủ yếu là để nói về việc hợp tác trên sàn catwalk của mười ngày nữa.
Với tư cách là nhà thiết kế chính của thương hiệu d, Verdon sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc trưng bày sản phẩm mới của tổng số năm thương hiệu hợp tác mới và ba thương hiệu phụ của thương hiệu d.

Giải Dương là người phát ngôn của thương hiệu d trong năm mới, đại diện cho thương hiệu d.

Với ý tưởng thiết kế “Tuổi trẻ và sức sống” như chủ đề của năm 2009, Verdon hy vọng rằng Giải Dương có thể mặc thiết kế mới của mình trên sàn diễn hợp tác, đại diện cho thương hiệu d và trình diễn thiết kế mới của d thương hiệu cho các thương hiệu hợp tác, người tiêu dùng và những người yêu thích thời trang.
Về mặt khác, ông muốn sử dụng sự nổi tiếng của Giải Dương, diện quần áo của ông cho tất cả những ai theo dõi chương trình xem.
Giải Dương hiểu ra, không hề khiêm tốn cũng từ chối, cậu trực tiếp đáp lại: “Cảm ơn lời mời của ngài Verdon.

Tôi rất vinh dự khi được khoác lên mình thiết kế mới của ngài và thể hiện ý tưởng thiết kế của thương hiệu D, tôi rất vinh dự.

Mặc dù sàn catwalk là đúng là một nơi rất xa lạ với tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng thích nghi với nó và chinh phục nó trong mười ngày tới.”
Câu trả lời trực tiếp của Giải Dương và hứa sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, khiến Verdon hài lòng cười và chủ động trấn an nói: “Giải Dương, cậu yên tâm, tôi không yêu cầu cậu giống như người mẫu chuyên nghiệp, nhưng tôi mong cậu đi lên sân khấu để thể hiện những gì cậu giỏi.” Giống như cầm microphone ca hát.
Verdon cười gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không chỉ có ca hát.

Có tám thương hiệu, tám chương trình.

Tôi hy vọng cậu sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm biểu diễn âm nhạc, ca hát của tám chương trình.”
Tần Thành vốn an tĩnh như hoa tường vi lộ ra biểu cảm ngoài bất ngờ, Đào Ương cũng sửng sốt.
Đối với màn biểu diễn và ca hát của toàn bộ khán giả, những người xem chương trình này sẽ là khán giả toàn cầu.

Giờ Verdon để Giải Dương phụ trách tất cả các phần âm nhạc, không có nghĩa là ông ta giúp Giải Dương thực hiện một quảng cáo toàn cầu miễn phí?
Nụ cười trên mặt Đào Ương cuối cùng cũng biến mất.
Giải Dương nhìn xuống và suy nghĩ, sau đó mỉm cười và nâng ly với Verdon: “Tôi rất thích lời mời này.

Ngài Verdon, tôi sẽ cố gắng hết sức cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Verdon thích sự giản dị và tự tin của Giải Dương, cười rồi chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.

Verdon say nhẹ, lúc bữa ăn kết thúc.

Giải Dương và Đào Ương cùng nhau đưa ông ta lên xe, khi chiếc xe biến mất ở cuối phố, Giải Dương quay người chuẩn bị rời đi.
“Giải Dương.”
Giải Dương dừng lại, nhìn Đào Uơng.
Đào Ương cởi bỏ lớp ngụy trang thân thiện và nói: “Thương hiệu của tôi cũng sẽ tham gia show hợp tác này.”
“Có vẻ như thương hiệu của anh đang phát triển rất tốt nhỉ?”
Giải Dương giả ngu, Đào Ương tiến lên một bước nói : “Cừu gia vẫn có thể lợi dụng Đào gia.”
“Vậy thì sao? Anh lo lắng rằng tôi cố tình biểu diễn kém trên các sàn diễn thương hiệu của anh vì lợi ích cá nhân sao? Đào Ương, anh nghĩ nhiều rồi, thương hiệu của anh không đáng để tôi tiêu diệt âm nhạc của chính bản thân mình.


Làm những gì anh nên làm thôi, đừng tưởng tượng linh tinh.”
Câu nói không đáng có trực tiếp biến thiết kế của Đào Ương thành cát bụi.

Đào Ương trầm mặt.
Giải Dương lại xoay người rời đi.
“Giải Dương, cậu chỉ là cậy vào tuổi trẻ mà thôi..”
Cuối cùng, hắn cũng nói ra sự thật.
Giải Dương dừng lại nhìn Đào Ương, đột nhiên hỏi: “Đào Ương, anh có biết lý do vì sao anh cố gắng bôi đen tôi trước mặt Verdon mấy lần trong bữa tối nhưng lại thất bại không?”
Đào Ương không trả lời.

Đương nhiên anh ta biết, bởi vì từ đầu đến cuối, nhịp câu chuyện đều bị Giải Dương kẹp chặt, anh ta như kiểu chỉ làm nền thôi vậy.
Giải Dương cười: “Tuổi trẻ cũng là tư bản,anh cũng chỉ hơn tôi mấy tuổi, nhưng không hiểu thế nào là không được đụng vào đồ của người khác à? Nếu không phải Đào gia còn hữu dụng thì anh nghĩ giờ này anh còn ở đây chọc tức tôi à? tôi khuyên anh nên tập trung vào buổi trình diễn thương hiệu của mình đi.

Đừng để mọi người chỉ nghe bài hát của tôi mà quên xem những gì anh đã thiết kế.

Đừng lo, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị cho buổi biểu diễn của cậu.”
Đào Ương nặng nề nhìn Giải Dương: “Cậu ——”
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Giải Dương nhìn sang, nhìn thấy biển số xe quen thuộc thì mỉm cười, lại nhìn Giải Dương, nói: “Vị hôn phu của tôi…à mà, chồng tôi đến đón tôi rồi, thôi thì đi trước nhé? Anh vừa uống rượu lại không có ai đón, nhớ gọi tài xế qua đón.” Nói xong thì bước về phía xe của Cừu Hành.
Sau khi nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Giải Dương và Đào Ương, vẻ mặt Tần Thành cứng đờ và do dự, cuối cùng chọn đi qua chỗ xe Giải Dương, thấy Ngô Thủy vẫn đang đợi trên xe.
……
Giải Dương vừa lên xe đã bị Cừu Hành nắm tay, đồng thời nhìn về phía Đào Ương đang đứng ở bên ngoài cau mày hỏi: “Sao cậu ta lại ở đây thế?”
“Lần này công việc của em có liên quan với thương hiệu của anh ta, cho nên anh ta mới xuất hiện ở đây.” Giải Dương rút tay về, mặt vô cảm: “Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“…”
Cừu Hành vội vàng bảo Chu Miểu lái xe đi rồi anh lại đưa nắm lấy tay Giải Dương giải thích: “Tôi có thân quen với cậu ta đâu, một năm gặp chắc được hai lần.”
Giải Dương liếc Cừu Hành: “Đều là tình cờ à?”
”….” Cừu Hành lại giải thích “Có một lần, nhưng tôi có để ý đến cậu ta đâu.”
Giải Dương miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích, không nhì nhằng nữa.
Nhưng Cừu Hành lại bắt đầu nhì nhằng, anh đến gần Giải Dương nhéo mặt cậu: “Không phải em nói là không uống rượu sao?”
Giải Dương nói với Chu Miểu: “Quay ngược lại, để Cừu Hành gặp tiền bối Đào với diện mạo mới.”
“Không được quay” Cừu Hành vội vàng ôm Giải Dương, trừng mắt nhìn cậu, không còn quan tâm đến việc uống rượu nữa, nói: “không được có lần sau.”
Giải Dương cũng nói: “Không có lần sau.”
Sau khi hòa, hai người lại bắt đầu trò chuyện như bình thường.
Giải Dương giải thích nội dung công việc của mình, nói với Cừu Hành: “Mười ngày tới có thể em sẽ rất bận, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để dành thời gian khi bạn học cách quản lý Vinh Đỉnh, cùng anh đến với viện dưỡng lão thăm mẹ.”
Giống như mong đợi, Giải Dương cau mày, nhưng không nói gì.
Nói đến cùng, nếu không phải vì anh, Giải Dương sẽ không phải bận rộn và vất vả như vậy.


Đêm đó, chờ Cừu Hành ngủ say, Giải Dương mở mắt lén lút cho dị năng được nâng cấp vào cơ thể của Cừu Hành.
Sau khi được nâng cấp lên hai cấp, khả năng thanh tẩy mạnh hơn, mềm mại và tinh tế hơn, Giải Dương dừng dị năng trên vùng bị đau của Cừu Hành, do dự một chút, tách ra một sợi chỉ và kéo nó thành một lưới mỏng, quấn nó xung quanh.
Có một cảm giác nuốt chửng ngay lập tức, Cừu Hành khó chịu di chuyển, trở mình.
Giải Dương vội vàng rút dị năng ra, đợi Cừu Hành ngủ ngon trở lại, lại cho dị năng dò ra, cậu lấy ra một sợi dây mỏng hơn, kéo thành một tấm lưới mỏng hơn để quấn vào chỗ bị đau của Cừu Hành và loại bỏ nó, kéo nó ra khỏi các khu vực quan trọng từng chút một.
Trong khi làm, cậu cẩn thận quan sát phản ứng của anh từng chút một, thấy anh chỉ nhíu nhíu mày, vẫn chìm vào giấc ngủ yên bình, thì trong lòng mới buông lỏng ra.
Khả thi, sau khi dị năng đã trở nên tinh tế và mềm mại hơn, cuối cùng cậu có thể điều khiển nó một cách độc lập để làm sạch chính xác các khu vực bị ảnh hưởng của Cừu Hành, đồng thời nó sẽ không làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng đây là một nhiệm vụ siêu mệt mỏi, vị trí não quá nhạy cảm, Giải Dương phải thực hiện các khả năng cực kỳ chi tiết.

Chỉ sau mười phút dọn dẹp mà Giải Dương đã toát mồ hôi hột.
Cừu Hành đột nhiên thay đổi tư thế ngủ, duỗi tay ra ôm lấy cậu.
Giải Dương vội rút dị năng.
Hai giây sau, Cừu Hành đột nhiên mở mắt ra, đồng thời đưa tay sờ sờ vào lưng Giải Dương, sau đó ngồi dậy, bật đèn, nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau.
“…”
Đầu tiên Cừu Hành sờ trán Giải Dương, thấy không nóng mới thả lỏng người, cau mày hỏi: “Trộm thức khuya à? sao lại đổ mồ hôi thế này?”
“Em vừa gặp ác mộng, bị doạ sợ…”
Cừu Hành đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy khăn ấm ra giúp Giải Dương lau mồ hôi trên lưng và trán, sau đó nhấc chăn lên, ôm Giải Dương vào lòng, an ủi: “Không sao đâu, ác mộng đều là giả.


Dịu dàng như vậy?
Giải Dương hỏi: “Sao anh không hỏi em mơ thấy gì?”
Cừu Hành không nói, siết chặt vòng tay ôm Giải Dương, như thể anh đã hiểu cậu đã mơ thấy gì.
“Không phải mơ thấy anh không được chữa khỏi đâu.”
Cừu Hành sững người.
“Em mơ thấy anh bị Đào Ương cướp mất, còn anh lại bạc tình bạc nghĩa với em.”
Chút tội lỗi và tự trách trong lòng Cừu Hành không còn chút xíu nào nữa, đen mặt kéo chăn cho cậu nói: “Tào lao, ngủ mau.”
Giải Dương mỉm cười, vùi đầu trong ngực anh rồi nhắm mắt lại.
Sau một lúc.
“Nếu anh mà bị Đào Ương cướp mất, em sẽ đi với Phong Thanh Lâm, làm cháu trai của anh luôn.”
Cừu Hành không nhịn nổi nữa, cúi đầu chặn miệng Giải Dương, quyết định ‘vật lộn’ một chút cho cậu không còn lực mà suy nghĩ linh tinh nữa luôn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi