ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Giải Dương tạm dừng hết những công việc nghệ sĩ của mình và chính thức bắt đầu thực hiện chức vụ phó giám đốc Vinh Đỉnh.
Lại một tuần nữa đến, thứ hai Giải Dương đưa Hà Quân đến buổi họp thường kỳ của Vinh Đỉnh.

Cậu ngồi vào vị trí chủ tịch trong ánh mắt kinh ngạc của cả phòng, tuyên bố: “họp.”
Tất cả mọi người đều ngốc luôn rồi.
Cừu Kinh Vĩ là người đầu tiên định thần lại, cau mày hỏi: “Chủ tịch đâu?”
“Anh ấy sức khỏe không tốt nên cần ăn uống ngủ nghỉ nhiều hơn.

Tôi cũng đang kiểm soát chặt chẽ thời gian ngủ nghỉ của anh ấy, bắt đầu từ hôm nay, giờ làm việc của chủ tịch Cừu đổi thành 10 giờ 11 giờ sáng và 3 giờ 5 giờ chiều.

Còn lúc khác sẽ do tôi xử lý mọi công việc của Vinh Đỉnh.
Mọi người náo loạn.
Cừu Kính Vĩ bình tĩnh hơn người anh em Cừu Kính Bang của ông, nói: “Tôi nhớ chủ tịch có nói rằng ông sẽ chọn hai người để hỗ trợ cậu trong giải quyết công việc của công ty, cậu quên rồi à?”
Tất cả những người âm thầm nhìn chằm chằm vào vị trí phụ trợ, đều im lặng nhìn Giải Dương.
Giải Dương nhướng mày trả lời: “Tất nhiên là tôi không quên, nhưng mà chưa đến lúc đấy.

Hiện tại Cừu Hành vẫn có thể làm việc, tôi chỉ giải quyết một số việc vặt vãnh cho anh ấy, còn những quyết định lớn của Vinh Đỉnh vẫn là do anh ấy….

và …”
Cậu nhìn một vài người có chức vụ cao hơn trong phòng, mỉm cười: ‘Nếu tôi bắt đầu đề cưt ứng cử viên phụ bây giờ, các người có thể thỏa thuận về những ý kiến trong một thời gian ngắn không?
Đương nhiên là không có thể rồi, ai cũng chỉ biết bản thân mình mà thôi, tưởng thừa dịp Cừu Hành làm phẫu thuật, lợi dụng Giải Dương muốn kiếm tí quyền tí tiền bạc, sư nhiều thịt ít, tranh đấu gay gắt như thế nào dễ dàng kết thúc như vậy.
Căn phòng yên tĩnh.

Giải Dương mỉm cười: “Vậy bây giờ bắt đầu họp được chưa?
Không ai nói gì, cuộc họp vẫn bắt đầu bình thường.
Một lão xảo quyệt muốn kiểm tra Giải Dương, cố tình làm phức tạp những chuyện họ muốn báo cáo.

Giải Dương hành động như nhỏ giọt nước, chuyện hiểu thì cậu giải quyết còn không thì hiểu thì hỏi Hà Quân, nếu ngay cả Hà Quân cũng không thấy hiểu thì…….
Cậu trực tiếp gọi video cho Cừu Hành, bảo cái người đang bị buộc phải hồi phục sức khỏe ở nhà, xử lý vấn đề từ xa.
Cừu Hành luôn lo lắng rằng Giải Dương sẽ gặp rắc rối với công ty, anh đã trả lời cuộc gọi video ngay khi cậu vừa gọi, liếc nhìn những người trong phòng họp qua camera và hỏi Giải Dương: “Có chuyện gì vậy?”
Giải Dương nói mấy cái mình không hiểu cho Cừu Hành nghe.
Sau khi nghe xong, Cừu Hành chùng xuống, lạnh lùng nói: “Làm thế nào mà anh lại đưa ra một bản báo cáo mập mờ như vậy? Có vẻ như một số người đã già rồi không theo kịp nhịp điệu của Vinh Đỉnh nữa đúng không? Hà Quân, thông báo cho bộ phận nhân sự, đưa người vừa mới báo cáo chuyển đến chi nhánh công ty, để anh ta tiếp thu kinh nghiệm rồi mới chuyển về.”
Mọi người biết rằng không tốt khi Giải Dương gọi cho Cừu Hành.

Lúc này, nghe những gì Cừu Hành lại càng im lặng.

Tất cả những người vừa mới cố tình làm phức tạp báo cáo đều co rụt đầu lại.
Giải Dương lật camera, chỉ để Cừu Hành nhìn vào mặt cậu, hỏi: “ Ăn sáng chưa?” Vẻ mặt của anh tốt hơn một chút: “Giờ đi ăn đây.

Họ bắt nạt em à?”
Nghe xong câu hỏi này, biểu hiện của những người tham dự như nuốt phải miếng giẻ rách.
Giải Dương bình tĩnh trả lời: “Hiện tại thì không.

Nhưng em tương đối ích kỷ, hôm nay nghĩ cái này không phải bắt nạt nhưng ngày lại nghĩ, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, em tiếp tục cuộc họp đây.”
Cậu đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn đám đông lần nữa, và hỏi: “Còn ai muốn báo cáo không nhỉ?”

Không lâu sau khi cuộc họp thường lệ kết thúc, Cừu Hành chạy đến Vinh Đỉnh.
Giải Dương ôm ngực nhìn Cừu Hành, trên mặt vô cảm: “Em nhớ giờ làm việc em cho phép là mười giờ.”
Cừu Hành đuối lý, bước tới xoa xoa Giải Dương, vẻ mặt dỗ dành: “Đi sớm hơn một tí thôi mà.”
Giải Dương không dao động: “Mới chín giờ mười.

Sớm gần một giờ, thời gian này đủ cho anh ngủ một giấc ngon lành.”
Cừu Hành cúi người hôn cậu, thấy cậu vẫn nghiêm nghị và im lặng, bèn nói: “Tôi không thể ngủ nếu không có em.”
Giải Dương nhướng mắt nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành lại hôn Giải Dương.
“… Không có lần sau.” Giải Dương cuối cùng cũng thả lỏng, kéo anh ngồi xuống, lấy cho anh một cuốn tạp chí.

“Anh đọc cái này cho vui.

Tí nữa 10h thì duyệt văn kiện với em.”
Cừu Hành nhìn tạp chí thời trang trong tay, sau đó ở đống tài liệu trước mặt Giải Dương, anh mở miệng: “Anh–
“Hay là anh vào phòng ngủ bên trong tiếp tục ngủ?
Cừu Hành quyết đoán sửa miệng: “…chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”
Giải Dương hài lòng, hôn Cừu Hành khen thưởng, cầm tập văn kiện lên và bắt đầu đọc.
Cừu Hành mở tạp chí ra, vừa đọc được hai dòng ánh mắt lại dịch chuyển về phía Giải Dương, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, anh giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu, mang theo mùi vị của sự nâng niu và cảm giác tội lỗi.
Giải Dương bị anh xoa đầu, lật tài liệu qua một trang, không ngẩng đầu lên nói : “Lâu rồi chúng ta chưa làm.”
Mặt dịu dàng của Cừu Hành cứng lại, không tự nhiên mà rụt tay về nói: “Giờ làm việc, toàn nói mấy từ vô nghĩa!”
Giải Dương phê văn kiện, cầm tờ kế tiếp lên, thật sự không nói nữa.

Một lúc sau, giọng nói điềm đạm tự phụ của Cừu Hành vang lên: “Em…suy nghĩ?
Giải Dương đổi tay xem qua tài liệu, tay kia đặt ở trên chân Cừu Hành, di chuyển qua lại, im lặng không trả lời.
Cơ chân của anh siết chặt, anh vội vàng nắm lấy tay người đang gây rối, rõ ràng là phòng làm việc yên tĩnh không có ai nhưng lại có tật giật mình nhìn khắp phòng, vừa ho vừa dỗ dành: “Chờ tối … ngoan nào.”
“Em sẽ không đợi đến buổi tối đấy.”
Giải Dương thu tay lại, ném văn kiện sang một bên, đi lấy một văn kiện, đột nhiên quay đầu nhìn Cừu Hành “thảo nào có nhiều chủ tịch thích nuôi mấy em tươi ngọt trong văn phòng…thử ở chỗ này không?”
Đây? Thử cái gì?
Cừu Hành giơ tạp chí lên và nói: “Nghịch ngợm, tập trung vào công việc.”
“Anh không muốn ạ?”
“…” Cừu Hành không khỏi nhìn chiếc bàn lớn tối đen trước mặt, nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng nõn của Giải Dương trên bàn, trong đầu hiện lên vài hình ảnh hơi “kích thích”
Giải Dương nghiêng người lại gần Cừu Hành hạ giọng: “Anh không muốn à?”
Cừu Hành hạ mắt xuống nhìn Giải Dương đang tiến gần hơn, yết hầu của anh di chuyển và anh từ từ nghiêng về phía trước.
“Em sẽ không đợi buổi tối.” Giải Dương đột nhiên lùi lại phía sau, giơ tay ôm sát người Cừu Hành, nhướng mày cười, “Chờ đến khi anh tăng cân đã.

Bác sĩ Kirkman nói rằng thể chất hiện tại của anh là không thích hợp chuyện ‘luyện tập’ thường xuyên, nên em quyết định, mỗi lần anh tăng một cân thì em sẽ cho anh ‘làm’.

Cố gắng ăn uống nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ tới trộm làm việc, nếu không sau này chúng ta chỉ có thể Plato thôi đó.”
Cừu Hành sững sờ.
Giải Dương vỗ vai Cừu Hành một cách thoải mái: “Nếu chán, anh có thể nghe những bài hát do em viết, thảo luận về thực đơn cho bữa chiều với Sư phụ, hay làm xem phim truyền hình do công ty em sản xuất.

Ghé thăm cp super talk của chúng ta.

Xem đồng nhân văn do người hâm mộ viết … Tóm lại, anh có nhiều việc để làm ngoại trừ công việc.”
Cừu Hành bắt gặp một từ vựng không quen thuộc: “Đông nhân văn?”
Giải Dương thật không ngờ, Cừu Hành không biết đồng nhân văn, trong bụng nghĩ xấu mà lấy điện thoại ra, mở weibo nhét vào tay Cừu Hành: “Em có lưu mấy bài fans viết khá là hay, anh tự xem đi nhé.

Ngoan, em đi làm đây.” Sau đó, cậu hôn Cừu Hành một lần nữa, sau đó ngồi lại và tiếp tục đọc văn kiện.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, rồi nhìn vào điện thoại của cậu, với tâm trạng vui mừng vì có thể sẽ thấy rất nhiều lời cầu vồng và chúc phúc, anh mở trang chủ weibo của nich phụ Giải Dương.
Năm phút sau, vẻ mặt của anh đông cứng lại.
Bảy phút sau, anh cau mày.
Mười phút sau, anh nhìn Giải Dương rồi thay đổi tư thế.

Sau hàng chục phút, Giải Dương lấy điện thoại của Cừu Hành.
Anh như kiểu đang làm chuyện xấu mà bị người ta bắt, anh gạt hết biểu cảm của mình và nghiêm nghị nói: “Làm thế nào mà em có thể xem những thứ này hả? Sao fans lại dám viết những cái này nhỉ..?
Giải Dương cúi đầu hôn Cừu Hành.
Cừu Hành im lặng.
Giải Dương lùi lại và hỏi: “Khi nào anh khỏe hơn thì tụi mình thử mọi thứ họ đã viết nhé? thử ở suối nước nóng trước đi.

Em nghe nói rằng có một biệt thự suối nước nóng trên núi bên cạnh cảnh hà viên, nhưng em chưa có cơ hội xem.
Nghe xong lời nói của Giải Dương, Cừu Hành đột nhiên nhận ra rằng từ khi hai người yêu nhau đến giờ, anh chưa bao giờ đưa cậu đi chơi một lần nào, hoặc là đi hẹn hò với cậu.
Cậu mới 21 tuổi, còn quá trẻ, đây là độ tuổi để thư giãn và tận hưởng các mối quan hệ.
Cừu Hành sờ mặt cạu, vươn tay ôm cậu vào lòng, nói: “Chờ anh, anh sẽ đi cùng em mọi lúc mọi nơi, cùng em thử mọi thứ.”
Giải Dương buồn cười: “Định bỏ Vinh Đỉnh à?”
“Ừm, lần này tìm phụ trợ cho em cũng là lý do này.”
Giải Dương bất ngờ: “Cho nên anh chọn được người phụ trợ rồi à?”
“Ừm, không thể để em bơ vơ một mình ở Vinh Đỉnh được, Hà Quân ở bên cạnh tôi rất nhiều năm rồi, sau lần này, tôi cho cậu ấy một vị trí.”


Trong bữa ăn trưa, Cừu Hành đã liên lạc với hai người được chọn, mở một cuộc họp video nhỏ với họ.

Giải Dương nhận thấy những người này rất quen thuộc với cậu.

Một người đã gây rắc rối cho cậu trong cuộc họp định kỳ trước đó, người còn lại ngồi trong cuộc họp thông thường hay ngồi cùng Cừu Kính Vĩ rất thân thiết với Cừu Kính Vĩ.
Sau khi nhìn thấy Giải Dương, cả hai đã thay đổi thái độ ghen tị và thù địch trong cuộc họp thông thường, họ chào hỏi Giải Dương một cách nhẹ nhàng và thân thiện, đồng thời xin lỗi Giải Dương vì sự thiếu tôn trọng trước đây của họ.
Giải Dương hiểu ra, quay đầu nhìn Cừu Hành: “Tất cả mọi người đều bị anh lừa.”
Cừu Hành nhẹ nhàng siết chặt tay Giải Dương ở góc mà hai người kia không thể nhìn thấy, đây được coi là một lời đáp trả.
Sau bữa trưa, Giải Dương đưa Cừu Hành đi dạo một đoạn ngắn, sau đó ép anh nghỉ trưa.
“Giờ làm việc từ ba giờ đến năm giờ.

Bây giờ là gần một giờ.

Em ngủ một tiếng, hai giờ nữa em gọi anh dậy, anh phải ngủ thật đấy, không dùng điện thoại di động.”
Cừu Hành không có thói quen ngủ trưa, nghe thấy thế thì cau mày, nhưng vì Giải Dương, gật đầu trả lời: “Được.”
“Lên giường nằm đi.”
Cừu Hành vào phòng ngủ và nằm xuống giường.
Giải Dương đắp chăn cho Cừu Hành, đứng dậy định đi, nhưng bị anh giữ lại.
“Em không ngủ hửm?”
“Em sang Dương Hành một chút.”
Cừu Hành im lặng, buông tay Giải Dương ra, khuyên nhủ: “Xong thì nhớ nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.” Giải Dương cúi đầu và hôn anh sau đó đứng dậy và rời đi.
Sau khi giải quyết ổn thỏa với Cừu Hành, Giải Dương lo việc Dương Hành xong, đến gần hai giờ, cậu mới đứng dậy rời văn phòng, chuẩn bị quay lại Vinh Đỉnh và gọi Cừu Hành dậy.
“Chờ một chút.” Tần Thành đột nhiên hét lên với vẻ mặt kỳ quái, cầm điện thoại di động trong tay sau đó chần chờ, “Chủ tịch Cừu… tài khoản bị hack rồi sao?”
Giải Dương thắc mắc: “Gì nhỉ?”
Tần Thành yên lặng quay điện thoại di động đến trước mặt Giải Dương.
Giải Dương nhìn xuống và thấy trang chủ Weibo của Cừu Hành trên màn hình điện thoại di động.

Ở đầu trang chủ, một thông báo like đang nằm yên lặng ở đó, nội dung giống như … Đồng nhân văn?
Giải Dương lập tức nhìn thời gian.
Một giờ bốn mươi tám phút.
Cậu từ từ nheo mắt.
Tốt.

Con chuột to kia dám lén lút nghịch điện thoại, không chịu nghe lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi