ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Cái nhìn rất thiếu tôn trọng, còn cố tình làm ngơ.
Giải Dương không đáp, Cừu Hành cau mày trước.
Giải Dương nhẹ nhàng vỗ về Cừu Hành, đầu tiên cậu chào chuyên viên trang điểm và stylist, sau đó nhìn Cừu Hành và hỏi: “Anh ngồi đợi em ở đây hay ra ngoài? Phong cảnh xung quanh lâu đài rất đẹp.”
“Tôi đợi em ở đây.”
Giải Dương gật đầu, đầu tiên là để Cừu Hành ngồi trên chiếc ghế sô pha ở chỗ ngồi ở góc phòng thay đồ, sau đó nói với chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã đợi từ lâu, rồi ngồi xuống trang điểm.
——Hai người cũng ngầm lờ đi đám người mẫu.
Chuyên viên trang điểm và stylist nhìn thấy thế thì nhìn nhau, sau đó bất giác nhìn nhóm người mẫu đột nhiên lớn tiếng hơn, lộ ra vẻ mặt có chút bất đồng, sau đó tập trung giúp Giải Dương tạo kiểu.
Cừu Hành chưa bao giờ thấy Giải Dương trang điểm, sau khi ngồi xuống, anh nhìn qua gương và nhìn nhân viên trang điểm đang bôi bôi chát chát lên mặt Giải Dương.

Bất cứ khi nào chuyên gia trang điểm chạm tay vào mặt cậu, anh đều sẽ cau mày, với biểu cảm muốn kéo tay chuyên viên trang điểm ra khỏi mặt Giải Dương.
Chuyên gia trang điểm không phải là đồ ngỗ, nên tự nhiên để ý đến tầm mắt của Cừu Hành, có chút buồn cười, chủ động bắt chuyện với Giải Dương: “Ngài ấy là bạn lữ của cậu sao? Tôi thấy hai người đeo nhẫn đôi.”
Giải Dương cười: “Đúng vậy, hôm nay anh ấy đưa tôi đi làm.”
“Ngài ấy tuyệt thật đấy” chuyên viên trang điểm dùng ngón tay phủi một ít lông mày vừa cạo trên mặt Giải Dương, bật cười khi nhìn thấy đôi lông mày cau lại của Cừu Hành “Ngài ấy rất quan tâm đến cậu, rất dễ thương.”
Chuyên viên trang điểm là một ông chú tinh tế ngoài bốn mươi tuổi, giọng điệu khen ngợi dễ thương của chú ấy giống như một đứa trẻ hàng xóm.

Nụ cười trên mặt Giải Dương ngày càng tăng, cậu đồng ý: “Ừm, tôi cũng nghĩ anh ấy rất đáng yêu.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Cừu Hành không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy nụ cười càng ngày càng rạng rỡ trên mặt Giải Dương.

Lông mày bất giác nhăn hơn.
Giải Dương nhìn thấy cảnh tượng này qua gương mà buồn cười trong lòng, vừa muốn dỗ dành anh, Cừu Hành đột nhiên trầm mặt xống, quay đầu nhìn về phía nhóm người mẫu, sau đó đứng dậy đi qua, nói một loại ngôn ngữ cậu không hiểu với những người đó.

Người mẫu choáng váng, sau đó biểu cảm của cô ta trở nên đặc biệt xuất sắc, đứng dậy nói lời xin lỗi với Cừu Hành, vội vã rời khỏi phòng thay đồ.

Các người mẫu khác cũng làm theo và rời đi.
Chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã nhận thấy điều này và dừng công việc của họ.

Các trợ lý khác trong phòng thay đồ cũng ngừng hoạt động.
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang đi về phía mình, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Người mẫu tóc xoăn nói một tiếng lóng bẩn thỉu bằng ngôn ngữ quê hương, nhắm vào em.

Tôi đoán cô ta nghĩ trong phòng sẽ không có ai hiểu, cho nên không kiêng nể gì.

Tôi sẽ đi tìm Tần Thành.”
Câu đó Cừu Hành nói bằng ngôn ngữ y, hiển nhiên là dành cho nghệ sĩ trang điểm và nhà tạo mẫu.
Giải Dương hiểu ra, khôn ngoan không hỏi thêm về nghĩa của tiếng lóng đó, đáp: “Vậy thì anh đi đi.”
Cừu Hành xoay người rời đi, tiến một bước dài về phía trước.
“Ồ, tôi biết sẽ như thế này mà.” Nhà tạo mẫu đột ngột lẩm bẩm.
Chuyên gia trang điểm ngay lập tức nhìn anh ta và hỏi: “Anh biết sẽ như này??”
Stylist nhìn Giải Dương, do dự một lúc rồi trả lời: “Tôi nghe nói rằng Paolo và Edie có mối quan hệ không rõ ràng.”
Đây là câu trả lời rất mơ hồ, nhưng chuyên viên trang điểm dường như đã hiểu ra, chửi bới gì đó, nhận thấy tầm mắt Giải Dương đang nhìn, vội vàng xin lỗi cậu.
Giải Dương cười nói không có chuyện gì.
Tiếp tục trang điểm.
Có lẽ sau khi trò chuyện mấy lần với Giải Dương, chuyên gia trang điểm cảm thấy mềm lòng về cậu, mặt đầy khó xử mà nói: “Người vừa nãy nói là Edie, cũng là một ca sĩ vì dính vào scandal mà bị ảnh hưởng tới sự nghiệp, Người mẫu Paolo mà bạn lữ của cậu nhắc đến có một mối quan hệ rất tốt với Edie.”
Thì ra là thế.
Giải Dương cảm ơn chuyên gia trang điểm.
“Không, cậu không cần cảm ơn.

Thực ra trách nhiệm thuộc về phía chúng tôi, tôi thực sự xin lỗi.”
Giải Dương lại nói rằng không có chuyện gì.
Khoảng nửa giờ sau, Cừu Hành quay lại, cùng với người phụ trách tạp trí D mà anh đã nhìn thấy trước đó.

Người phụ trách đã trịnh trọng xin lỗi Giải Dương, với giọng nghiêm nghị, nói với cậu rằng người mẫu liên quan đến phân biệt chủng tộc và xúc phạm nhân cách đã bị họ sa thải.
Phân biệt chủng tộc và xúc phạm nhân cách?
Khi chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu nghe thấy những lời này, bầu trời như sắp sụp đổ.

Ở nước ngoài, không được phép nói bất cứ điều gì liên quan đến phân biệt chủng tộc.
Giải Dương không biết người mẫu nói gì, nhưng đánh giá từ phản ứng của Cừu Hành và thái độ của những người này, câu đó hẳn là rất tệ và nghiêm trọng.

Cậu chấp nhận lời xin lỗi từ người phụ trách tạp trí d, không tiếp tục truy sét sự việc.
Người phụ trách rất cảm kích, sau khi xin lỗi một lần nữa, hắn ta nói chuyện với Cừu Hành mấy câu nữa trước khi rời đi.
Cậu nhìn anh hỏi: “Còn giận ạ?”
Anh không phủ nhận, bắt tay cậu: “Đi làm đi, anh đợi em.”
Sau nửa tiếng nữa, Giải Dương cuối cùng cũng trang điểm xong, buổi quay chính thức bắt đầu.
Giải Dương lại gặp đám người mẫu lần nữa, số lượng của họ thực sự giảm xuống một.

Lần này các người mẫu đã thành thật hơn nhiều, không còn xì xào với nhau nữa.


Sau khi nhìn thấy cậu, họ tiến đến xin lỗi cậu.
Giải Dương mỉm cười, không nói nhận hay không nhận.
Có lẽ đám đó đã được người phụ trách nhãn hiệu D cảnh báo.

Trong những lần chụp sau đó, các người mẫu đều im lặng và chuyên nghiệp.
Khi trời tối, buổi chụp kết thúc suôn sẻ.

Giải Dương đi tẩy trang, tạm biệt người phụ trách nhãn hiệu D, cùng Cừu Hành, Tần Thành và những người khác trở về khách sạn.
Sau khi lên xe, Giải Dương lập tức nhìn Cừu Hành nói: “Cảm ơn chồng sắp cưới đã giúp em, anh muốn phần thưởng gì nào?”
Cừu Hành xị mặt hết cả một ngày, giờ đây không thể tức giận được nữa.

Anh nắm tay Giải Dương rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho em thêm một trợ lý, Ngô Thủy hiểu quá ít ngôn ngữ.”
Chắc chắn anh vẫn còn tức giận.
Giải Dương an ủi: “Tình huống này hôm nay là tai nạn thôi mà, em cũng không thường xuyên có cơ hội đi công tác nước ngoài.

Vì lý do này, nếu thuê trợ lý sẽ rất lãng phí.

Nhưng nếu trợ lý riêng này họ Cừu thì em có thể cân nhắc đi ạ.”
Vẻ mặt Cừu Hành giật giật, không khỏi tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thẳng thắn: “Tính em trở nên tốt như thế từ khi nào vậy?”
Giải Dương thành thật: “Từ khi anh giúp em xử lý sự việc người nước ngoài ác ý kia ạ.”
“…..”
Cừu Hành nhìn Giải Dương.
Giải Dương mỉm cười.
“Miệng lưỡi trơn tru.” Cừu Hành siết chặt tay Giải thêm lần nữa, nhưng nét mặt của anh cuối cùng cũng chuyển từ mây đục sang mây trắng.
Giải Dương nhân cơ hội hỏi xem người mẫu đó nói gì, nhưng Cừu Hành không muốn trả lời, anh ấy chỉ nói “Những lời rất bẩn thỉu, chúng sẽ làm bẩn lỗ tai của em.”
Giải Dương phải chụp một ngày nữa.

Chuyến đi quay phim nước ngoài chính thức kết thúc, mọi người cùng nhau về nước.
Ngay khi mọi người cảm thấy sự cố người mẫu đã trôi qua, Tần Thành đột nhiên gọi điện cho Giải Dương vào ngày nghỉ và nói: “Edie đã viết một bài rap diss cậu.”
Khi trả lời điện thoại, Giải Dương đang thử nghiệm cách phát tán dị năng cấp chín và khả năng hòa trộn với thực vật trong thực vật hiệu quả đến mức nào.

Nghe vậy, cậu hỏi một cách thản nhiên: “Edie là ai?”
Giọng điệu của Tần Thành mang theo chút bất lực: “Người phát ngôn cuối cùng của nhãn hiệu D, người mẫu sa thải hôm qua tên là Paolo, bạn thân gã.

Edie rap rất hay, nổi tiếng ở nước ngoài, có lượng lớn người hâm mộ ở Trung Quốc.

Bài rap của gã diss cậu lên cả hot search rồi.

Mà cũng chẳng biết mọi chuyện lan truyền như nào mà lý do Edie rap diss cậu là lúc cậu quay quảng cáo đổi người, bảo Ngài Cừu gây áp lực với một số nhà thiết kế bằng các giao dịch kinh doanh để chèn ép Paolo, hại Paolo mất khá nhiều việc, sắp không trụ được ở trong ngành rồi.”
Phản hồi đáng ngạc nhiên hào quang của thảm thực vật đến từ mạng lưới điện lan rộng.

Thử nghiệm đã thành công.

Dị năng cấp chín không chỉ trở nên dễ sử dụng hơn mà còn trở nên đặc biệt nhạy cảm với thảm thực vật hào quang.


Đặc biệt tốt để thu thập.
Giải Dương rút lui dị năng nói: “Tôi hiểu rồi.”
“… Chính là? Cậu không tức giận sao?”
“Giận chứ, anh chờ một chút để tôi đi nghe bài rap của Edie viết.”
Sau khi nói chuyện cùng Tần Thành xong.

Giải Dương mở Weibo và nhanh chóng nhìn thấy một chủ đề có tên của cậu và Edie trên hot search.
#Edie viết rap diss Giải Dương#
Giải nhấp vào và chuyển đến trang.

Đầu tiên là một video Weibo được đăng bởi một tài khoản influences cung cấp thông tin về người nổi tiếng nước ngoài.

Cậu không đọc nội dung trên Weibo, mà nhấp trực tiếp vào video kèm theo bên dưới.
Đoạn video thường kéo dài 4 phút, lúc đầu hình ảnh hơi rung, cuối cùng ổn định sau 2 giây điều chỉnh, sau đó bóng dáng một thanh niên từ từ lùi lại và xuất hiện ở trung tâm hình ảnh.

Chàng trai trẻ tóc vàng và mắt xanh, tóc cạo ngắn, dáng người to khỏe.

Gã mặc một chiếc áo ba lỗ rộng và quần thụng với những hình xăm trên cánh tay và cổ.
Phía sau gã rải rác một vài người cầm nhạc cụ, trông không lớn tuổi lắm.
“Ây Yoo, Giải Dương, đây là Edie.”
Chàng trai nói với một cách phát âm kỳ lạ, nhưng cậu có thể nghe đây là nơi tiếng trung “Giải Dương”.

Biểu cảm của gã hơi cao ngạo nhưng khá lịch sự: “Tôi nghe nói cậu cũng là người chơi âm nhạc, vậy thì tôi xin viết bài (Little Man) này cho cậu, tôi hy vọng cậu thích nó.”
Đầy đủ các thái độ khinh thị và thái độ trào phúng.
Giải Dương tăng âm lượng của điện thoại, sẵn sàng nghe kiệt tác này của Edie.
Trong video, Edie lùi lại trước mặt đối tác sau khi phát biểu, cầm micrô lên và búng tay về phía đối tác.
Âm nhạc nhịp nhàng vang lên, hầu như không có khúc dạo đầu, gã bắt đầu một loạt các đoạn rap có thể gọi là kỹ năng chói lọi trực tiếp với âm nhạc.
Gã rap rất lôi cuốn và vui nhộn, thỉnh thoảng lại có biểu cảm khiêu khích và khinh thường trước ống kính.

Ca từ gã rap rất thẳng thắn và đơn giản, đó là gã kể câu chuyện về một người mẫu “nghèo” méo mó bị người ngoài bắt nạt, rồi châm biếm người ngoài là kẻ tiểu nhân, mắt nhỏ, nhỏ nhắn.
Đoạn video kết thúc bằng tiếng hét kỳ lạ và nụ cười khiêu khích của Edie.

Giải Dương ngồi trong hai giây, cất điện thoại và đứng dậy, thấy Cừu Hành đang sắp xếp cho cuộc tuyển chọn cấp phó sắp tới, hỏi anh: “Hôm đó người mẫu kia nói về cái gì vậy?”
Cừu tạm dừng cuộc liên lạc với phó phòng của mình, và hỏi “Sao tự nhiên lại hỏi thế?
“Em muốn sử dụng nó để viết bài hát.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi