ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI KHÔNG DỄ CHỌC


Lâm Oản Oản bất đắc dĩ đun sôi một nồi nước lẩu.
Cô và Lâm Duệ đều đặc biệt thích ăn cay, Hứa Dịch cũng biết điều đó, cho nên anh ta đã mua một loạt các gia vị cay.
"Tâm Can có ăn được cay không?"
"Có thể có thể có thể!" Bụng của bé con đã sớm đói đến mức liên tục kêu lên, ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu, bé nuốt mấy ngụm nước miếng: "Dì ơi, Tâm Can thích ăn cay."
"Được, vậy mọi người chờ một lát, rất nhanh thì xong rồi."
"Ừm!"
Lâm Oản Oản đeo tạp dề vào, rồi vào phòng bếp rửa đồ ăn, vừa mới rửa được một nửa, Hứa Dịch bước vào phòng bếp, vẻ mặt anh ta vô cùng có lỗi: "Oản Oản, anh không thể ăn lẩu cùng với mọi người được rồi, bạn của anh ở bên kia có chuyện gấp, nên anh phải đi xử lý một chút."
Hả?
Có Hứa Dịch ở đây, thì còn có người trò chuyện với Tiêu Lăng Dạ, Hứa Dịch đi rồi, thế thì bọn họ sẽ xấu hổ đến mức nào chứ?
"Chuyện rất gấp sao, tôi có thể giúp được cái gì không?"
"Không có chuyện gì, anh sẽ tự mình lo liệu."
"Vậy anh nhanh đi đi."
"Ừm, vậy anh đi trước."
"Ừm!"
Lâm Oản Oản tiễn Hứa Dịch đi, khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy hai đứa trẻ kia đang ngồi rất gần nhau ở trên sàn nhà, thì thầm to nhỏ không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười "hi hi ha ha" của Tâm Can, ngay cả Duệ Duệ cũng nở nụ cười.
Cô rất ít khi nhìn thấy Duệ Duệ vui vẻ như vậy.
Xem ra để cho hai bố con bọn họ ở lại cũng không phải là không có lợi gì.
Lâm Oản Oản mỉm cười.
Đột nhiên --
Một ánh mắt bức người dừng lại trên người cô, Lâm Oản Oản vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Tiêu Lăng Dạ đang nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trên mặt cô nhất thời cứng đờ.
"A ha ha.."
Lâm Oản Oản chui vào phòng bếp giống như đang chạy trốn.

Sau khi vào phòng bếp, Lâm Oản Oản mới chợt nhận ra!
Không đúng.
Đây là nhà của cô mà, là địa bàn của cô!
Cô khẩn trương cái gì chứ!
"Cần tôi giúp gì không?" Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"..."
Lâm Oản Oản giật mình, hét lên một tiếng, kim khâu trong tay của cô đều bay ra ngoài! Cô mang theo sự sợ hãi quay đầu lại, thấy Tiêu Lăng Dạ không biết từ lúc nào đã cởi áo vest ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, lúc này cổ tay áo sơ mi đã được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc lại cường tráng, vừa nhàn nhã vừa lười biếng.
Ừng ực!
Lâm Oản Oản không kìm chế được nuốt nước miếng.
"Cô sợ tôi?" Tiêu Lăng Dạ nhướng mày.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Dưới ánh đèn, trên mặt Tiêu Lăng Dạ mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiêu, so với khuôn mặt lạnh lùng trước đó lại có thêm vài phần không đứng đắn, nhìn qua càng thấy nguy hiểm hơn.
Lâm Oản Oản nghĩ thầm: Mẹ kiếp! Chính mình lớn lên trông như thế nào chẳng lẽ trong lòng anh không biết hay sao! Nhưng mà khí tràng của người đàn ông này quá mức cường đại, cho dù mỹ nhân ở ngay trước mắt, cô cũng không dám trêu chọc!
Miệng lại nói: "Ha hả, anh cũng không phải ông chủ của tôi, tôi cũng không cần anh phát tiền lương cho tôi, sợ anh làm cái gì?"
Dứt lời, cô thấy trong ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ: "Sao vậy?"
"Không có gì!" Anh lại hỏi: "Cần giúp gì không?"
"Không cần không cần, tôi tự làm là được rồi."
Cô còn không dám cho đại tôn phật này ở trong bếp nữa kìa, như vậy thì cô sẽ không thở nổi mất.
Lâm Oản Oản mở vòi nước ra, vừa nấu nước lẩu vừa rửa rau.
Tiêu Lăng Dạ dựa vào cạnh cửa, thình lình hỏi một câu: "Vì cái gì cô lại không muốn kết hôn với tôi?"
Đông!
Tay Lâm Oản Oản run lên, cái giá rơi vào trong nồi!

Tim Lâm Oản Oản đập như sấm.
Không phải là khẩn trương vì được người khác cầu hôn, mà hoàn toàn là bị dọa sợ.
Tại sao người đàn ông này vẫn chưa loại bỏ ý tưởng khủng khiếp này ra khỏi đầu anh vậy.
Nghĩ một chút, cô nuốt nước miếng nói: "Tiêu tiên sinh, nếu là bởi vì Tâm Can thích tôi, thì anh căn bản không cần phải..

hy sinh như vậy.

Có thể là do bình thường anh bận quá, không có thời gian bồi con bé, hơn nữa mấy ngày hôm trước tôi vừa vặn cứu được con bé, cho nên con bé mới có thể ỷ lại tôi, nhưng đó cũng chỉ là trong thời gian ngắn.."
"Con gái của tôi tôi hiểu."
Đừng thấy Tâm Can bình thường vô tâm vô phổi, nhưng bé cũng rất tự cao tự đại, hơn nữa vô cùng cố chấp, ngoại trừ người thân ruột thịt, mấy năm gần đây, bé chưa từng thân thiết với người nào khác như vậy bao giờ.
Những chuyện bé đã nhận định rồi thì cho dù như thế nào cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
"Cho nên, điều kiện kết hôn tiên quyết của anh chính là chỉ cần Tâm Can thích thôi sao? Không cần biết chính mình có thích hay không, cũng không cần biết người khác có thích anh hay không?"
"Vậy cô thích tôi sao?"
Lại quay lại vấn đề này nữa.
Lâm Oản Oản đau đầu.
Cô ho nhẹ một tiếng: "Tiêu tiên sinh, lần trước tôi cũng đã nói với anh rồi mà, con người của tôi cũng không có chí hướng lớn lao gì, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, hơn nữa tuy rằng tôi thích tán tỉnh người khác nhưng tôi thật sự không muốn kết hôn.."
"Cho nên, cô tán tỉnh người khác xong sẽ không chịu trách nhiệm sao?"
"Đúng..

A phi! Không phải, ý của tôi là muốn nói.."

Thấy cô vội vàng đến mức nói không nên lời, trong đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Dạ thoáng qua một tia ý cười, anh không trêu chọc cô nữa, hảo tâm chỉ vào cái nồi lẩu, nhắc nhở cô: "Sôi rồi."
"Ôi!"
Nồi lẩu đã sôi lên sùng sục, khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn bếp, hai đứa nhỏ ở bên ngoài ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy lon ton tới chỗ cửa.
"Oa! Thơm quá, dì ơi, có thể ăn rồi sao, Tâm Can đói lắm rồi!"
"Được rồi, hai con đi chờ một chút, lập tức là xong rồi."
Bé con chảy nư.ớc miếng, nhanh chóng chạy lại bàn cơm rồi ngồi xuống, chờ ăn lẩu.
Lâm Oản Oản đặt nồi lẩu ở trên bàn ăn, bày các món ăn kèm ra dĩa, lại pha nước sốt cho từng người, rồi mới ngồi xuống: "Tiêu tiên sinh, anh có muốn uống cái gì không?"
"Tùy ý."
Lâm Oản Oản mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh chỉ có mấy lon bia, cô nghiêng đầu hỏi: "Bia được không?"
"Được!"
Lâm Oản Oản đem mấy lon bia ra đặt lên bàn ăn, cúi đầu liền nhìn thấy hai mắt Tiêu Tâm Can sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, cô bật cười: "Cháu không thể uống, đây là bia, bên trong có cồn, trẻ con không thể uống được."
"Ồ!" Tiêu Tâm Can thất vọng cúi đầu xuống.
Lâm Oản Oản khui hai lon bia, đưa cho Tiêu Lăng Dạ một lon.
"Nghe Hứa Dịch nói cô đã vượt qua buổi thử vai của bộ phim, chúc mừng cô."
Lâm Oản Oản sửng sốt một chút.
Không ngờ một đại nhân vật như Tiêu Lăng Dạ, thế mà lại còn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này của cô, cô cười cụng ly với anh: "Cảm ơn!"
Lúc ăn cơm biểu tình của Tiêu Tâm Can cực kỳ phấn khích.
Bé một bên ăn thịt dê, một bên nhai ngấu nhai nghiến, liên tục cho thức ăn vào trong miệng, vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: "Pa pa, không phải là pa pa chưa bao giờ ăn lẩu sao, pa pa còn nói là nhiều người chọc đũa vào trong nồi, rất mất vệ sinh sao?"
Ách!
Lâm Oản Oản xấu hổ ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ như bình thường gắp thức ăn: "Nồi lẩu còn đang sôi, nước sôi có tác dụng diệt khuẩn."
Tiêu Tâm Can: "..."
Được rồi, pa pa cường đại, con nói không lại pa pa!
Tiêu Tâm Can ăn đến mức hai má đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi, thấy cô ăn ngon như vậy, ngay cả Lâm Duệ bình thường ăn không nhiều cũng ăn nhiều hơn một chút.
Cuối cùng, một nồi lẩu to đã được giải quyết sạch sẽ.
Cơm nước xong, thu dọn bát đũa xong cũng đã là tám giờ tối, nhưng Tiêu Lăng Dạ và con gái của anh vẫn không hề có ý định rời đi.
Lâm Oản Oản: "..."

Cô ho nhẹ một tiếng: "Tiêu tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi và Duệ Duệ phải đi nghỉ ngơi."
Tiêu lăng Dạ gật gật đầu, cầm lấy áo khoác ở trên sô pha lên: "Tâm Can, cần phải về rồi."
Vẻ mặt của Tâm Can vô cùng không tha.
Ngay khi bé đang tiến về phía trước với tốc độ rùa bò, thì đột nhiên một cơn gió lớn gào thét qua ngoài cửa sổ, kèm theo sấm sét.

Gió to thổi ô ô một lát, không bao lâu liền có mưa đá lách tách lách tách rơi xuống.
Những hạt mưa đá ước chừng phải to bằng quả trứng cút, đập vào cửa sổ bằng thủy tinh gây ra tiếng vang loảng xoảng.
Vô cùng dọa người!
Gần đây thời tiết quá nóng, dự báo thời tiết nói sẽ có đối lưu mạnh, có thể sẽ có mưa to hoặc mưa đá, không ngờ rằng..

thế mà thật sự mưa rồi!
Lâm Oản Oản nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Thấy tình huống như thế này, hai mắt Tâm Can sáng lên, hưng phấn gào lên: "Oa! Thế mà lại là mưa đá, thời tiết như thế này thì sẽ không ngừng trong nhất thời được rồi, mưa đá lớn như thế, đi trên đường nhất định sẽ rất nguy hiểm!"
Lâm Oản Oản: "..."
Nguy hiểm mà cháu còn hưng phấn như thế sao!
Vừa quay đầu liền thấy hai mắt bé con sáng quắt nhìn cô chằm chằm.
Lâm Oản Oản: "..."
Lâm Oản Oản khách sáo mở miệng: "Đã trễ thế này rồi, trên đường lại nguy hiểm như vậy, nếu Tiêu tiên sinh không chê, thì buổi tối hôm nay anh liền..

chấp nhận ở lại đây một đêm?"
Cô nghĩ thầm, Tiêu Lăng Dạ nhất định có thể nghe ra được sự khách sáo trong lời nói của cô.
Kết quả..
Tiêu Lăng Dạ ngay lập tức bỏ áo khoác xuống, một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha.
"Được!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi