ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI KHÔNG DỄ CHỌC


Phòng khách.
Trên ghế sofa.
Lâm Duệ cầm một cốc nước nóng uống từng ngụm từng ngụm một, cậu thấy Tiêu Lăng Dạ đưa cái gì tới, đó là một khối Rubik cấp sáu lộn xộn, khóe miệng cậu nhếch lên một cách đầy khinh bỉ.
"Trò trẻ con!"
Tiêu Lăng Dạ: "Cháu có thể giải nó?"
Khối Rubik phổ biến nhất trên thị trường là khối Rubik bậc 3.

Khối Rubik bậc 3 là một khối lập phương, mỗi mặt gồm chín ô vuông nhỏ tạo thành và mỗi mặt có một màu khác nhau.

Nhiều bậc cha mẹ thích mua chúng làm lộn xộn, rồi cho con cái của họ sắp xếp lại để rèn luyện khả năng tư duy không gian của trẻ nhỏ.
Khối Rubik bậc ba đối với trẻ em bình thường đã rất khó, huống chi là khối Rubik bậc sáu, mỗi mặt gồm ba mươi sáu khối lập phương, sau khi đã làm lộn xộn, ngay cả người lớn cũng khó mà lắp ráp lại.
"Hừ!"
Lâm Duệ hoàn toàn không muốn cùng anh nói nhảm, cậu đặt cốc xuống, cầm lấy khối Rubik, khối Rubik trong tay cậu nhanh chóng được xoay tròn, ngón tay cậu linh hoạt như đang khiêu vũ, động tác nhanh đến mức khó có thể nhìn rõ ràng, chỉ mất chưa đầy năm phút, khối Rubik đã được sắp xếp lại hoàn tất.
Lâm Duệ tùy tiện ném khối Rubik đã lắp ráp xong cho Tiêu Lăng Dạ.
"Xong rồi."
Tiêu Lăng Dạ kinh ngạc nhìn cậu "Cháu rất thông minh."
Lâm Duệ một lần nữa cầm cốc lên, không nói lời nào.
"Hôm nào đó chú sẽ đưa cho cháu một khối Rubik cấp 11."
"Từ khi còn nhỏ mẹ đã nói cho cháu biết rằng vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.


Cũng nói với cháu rằng vô công không thụ lộc, vì vậy cháu không thể nhận bất cứ đồ gì của chú hết.".

||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Lần đầu tiên gặp Lâm Duệ, Tiêu Lăng Dạ đã cảm thấy rằng cậu bé rất thông minh, còn nhỏ đã trông rất trưởng thành, cậu cũng không nói nhiều, nhưng trong đôi mắt của cậu đã thể hiện sự thông minh và điềm tĩnh.
Sau khi giao tiếp với nhau, cậu thông minh hơn so với trong tưởng tượng của anh.
"Cháu nói không sai, chú xác thật là có mục đích."
"Mục đích của chú là mẹ của cháu!"
"Đúng vậy!" Tiêu Lăng Dạ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Chú muốn theo đuổi mẹ của cháu."
Lúc này Lâm Duệ mới nhìn thẳng vào anh: "Chú tỉnh táo sao?"
"Vô cùng tỉnh táo!"
Cuộc trò chuyện giữa hai người giống như hai người lớn, Tiêu Lăng Dạ cũng không có xem Lâm Duệ như đứa trẻ mà lừa cậu.
Ánh mắt của cậu như tia chớp, môi mím chặt: "Cái gọi là theo đuổi của chú là có ý gì? Để mẹ cháu làm bạn gái của chú, hay để mẹ làm tình nhân mờ ám của chú?"
"Cũng không phải!"
Lâm Duệ biến sắc: "Vậy ý của chú là?"
"Chỉ cần cô ấy gật đầu, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể là vợ của chú."
Tấm lưng căng thẳng của Lâm Duệ được thả lỏng, cậu ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ, ôm ly nước, trầm mặc một lúc lâu.
Mùi hương trong bếp càng lúc càng nồng nặc.
Ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ trong lúc vô tình liếc qua thế mà lại dịu dàng đến không ngờ.
"Còn có câu hỏi nào sao?"
Mặt Lâm Duệ mặt không chút thay đổi gật gật đầu: "Chú đã nghĩ đến hậu quả chưa? Chú là chủ tịch tập đoàn Tiêu thị, mà mẹ cháu chỉ là một nữ diễn viên nhỏ."
Tiêu Linh Dạ dựa vào sô pha, nghe vậy giật giật khóe miệng, không đáp lại mà ngược lại hỏi: "Cháu cảm thấy mẹ của cháu không xứng với chú sao?"
Cậu bé lập tức xù lông.
Giống như một con nhím bị chọc giận, ngay lập tức giăng đầy gai trên người, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, cậu gầm gừ: "Mẹ cháu là người phụ nữ tốt nhất trên đời, không có người nào mà mẹ cháu không xứng!"
Tiêu Lăng Dạ bật cười.
Rốt cuộc cậu bé mới bốn tuổi, nhìn thấy một màn này lập tức nhịn không được: "Chú cười cái gì!"
"Cháu thật dễ thương!"
Lỗ tai cậu bé đỏ bừng, lập tức quay mặt đi chỗ khác: "Đừng dùng từ đáng yêu để miêu tả một người đàn ông!"
Có lẽ là bởi vì Lâm Oản Oản, Tiêu Lăng Dạ thực sự thích cậu bé này, anh xoa mái tóc mềm mại của cậu, rồi rời đi trước khi cậu bé xù lông, nhìn thấy ánh mắt tức giận của cậu, Tiêu Lăng Dạ có tâm trạng rất tốt, mở miệng nói: "Chú là người lớn, chú biết mình đang làm cái gì, cũng có thể gánh chịu hậu quả do chính hành động của mình gây ra."
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hắng giọng, lúng túng nói: "Vậy chú cũng không cần lấy lòng cháu."
"Đó không phải là lấy lòng."
"Hửm?"
"Bởi vì cháu là người mà cô ấy quan tâm, chú đây là..

Yêu ai yêu cả đường đi!"

* * *
Lâm Oản Oản nấu bữa ăn nhanh nhất có thể.
Tất cả đều là những món ăn mà Tâm Can vừa gọi, cá ngâm, thịt lợn xào, thịt lợn luộc, gà Kung Pao, thịt lợn kho và sườn lợn kho.

Vì lo lắng toàn món thịt sẽ ngán nên cô đã đặc biệt làm món salad trộn dưa chuột, rau diếp xào tỏi nghiền, lại nấu canh cà chua trứng.
Bàn ăn đầy ắp đồ.
Vừa rồi lúc Tiêu Diễn ăn vụng thịt kho, Tâm Can đã sớm chảy nước miếng, đồ ăn bày lên bàn, bé lập tức rửa tay, sải đôi ngắn nhỏ mập mạp của bé chạy tới, gắp một miếng thịt kho cho vào miệng..
"Ồ!"
Vào miệng liền có vị ngọt và mặn hòa tan.
Tâm Can thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
"Cháu ăn chậm một chút.." Thấy bé ăn vui vẻ như vậy, Lâm Oản Oản cũng vui vẻ theo, cô đặt một bát cơm khác trước mặt bé, "Ăn từ từ thôi, không ai giành với cháu đâu."
"Ôi, ngon quá, ngon quá đi, đồ ăn dì nấu còn ngon hơn so với đồ ăn do đầu bếp nhà cháu làm!"
"Sao có thể khoa trương như vậy, cháu đây là do đói bụng, cho nên mới cảm thấy ăn ngon."
Tâm Can dùng hành động thực tế để nói cho Lâm Oản Oản rằng những gì bé nói không hề cường điệu chút nào, bé không quan tâm đến việc nói chuyện, miệng bé dính đầy thức ăn dầu mỡ.
Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ rất có ý thức tự đi vào bàn mà không đợi Lâm Oản Oản kêu gọi họ.
Lâm Oản Oản: "..."
"Hắc hắc, Tiểu Oản Oản, tôi và anh trai của tôi là bởi vì hợp đồng của cô cho nên còn chưa có ăn cơm, dù sao cô cũng làm nhiều như vậy, ba người các cô ăn cũng không hết, chúng tôi ăn một chút cũng không phiền chứ?"
Đều đã ngồi xuống rồi, cô còn có thể nói gì nữa?
Huống chi, nghiêm khắc mà nói, hai người này đều là ông chủ của cô, cô làm sao dám đuổi bọn họ đi chứ.
Lâm Oản Oản nặn ra một nụ cười: "..

Không phiền."
"Tôi biết Tiểu Oản Oản cô là tốt nhất mà."
Tiêu Diễn ngồi xuống, nhanh chóng dùng đũa gắp từng món ăn, sau khi nếm thử từng món ăn, hai mắt đều sáng lên, thậm chí không có thời gian nói chuyện, động tác nhanh chóng một bên ăn một bên gặp..

Sao hai người này giống như người dân châu Phi đi tị nạn vậy?
So sánh đối chiếu, Lâm Duệ và Tiêu Lăng Dạ liền tinh tế hơn nhiều, hai người ăn các món ăn một cách chậm rãi, mọi động tác của họ đều vô cùng tao nhã.
Đột nhiên--
Tiêu Lăng Dạ nghiêng đầu sang một bên.
Bốn mắt chạm nhau..

Hàn băng trong đôi mắt băng giá của anh tựa hồ gặp phải một trận núi lửa phun trào, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tiêu tán, thay vào đó là một cỗ nhiệt độ hừng hực.
Bang bang bang!
Trái tim kịch liệt nhảy lên.
Lâm Oản Oản run tay suýt nữa làm vỡ chén, cô bối rối quay đầu đi, tránh ánh mắt rực lửa của Tiêu Lăng Dạ.
Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ hơi cong lên.
Lâm Oản Oản đang ăn cơm thì bồn chồn đứng ngồi không yên, đơn giản, có Tiêu Diễn vad Tâm Can, hai người dạ dày lớn ở đây, một bàn thức ăn đầy ắp lấy tốc độ gió lốc nhanh chóng bị ăn sạch.
"Oa! No quá đi! Tiểu Oản Oản, tay nghề của cô quá tốt." Tiêu Diễn dựa vào trên ghế, hài lòng vuốt ve bụng.
Lâm Oản Oản bật dậy khỏi chỗ ngồi như một chiếc lò xo: "Tôi đi rửa chén."
"Ngồi xuống!" Tiêu Lăng Dạ để đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Tiêu Diễn: "Em là khách, em đi đi!"
Tiêu Diễn: "..."
Những lời này..

Nói như anh là nam chủ nhân của căn nhà này ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi