ÔNG CHÚ CHÍNH LÀ CHỒNG TÔI



Ở tại căn phòng sách,Điền Điền đọc hết cuốn sách nhưng lại chán vì sách chỉ toàn là sách chính trị không chả có quyển truyện để cho cô đọc hết.

Nhưng mà cô lại nhìn bức ảnh gia đình của Trạch Kỳ đúng là một gia thế lớn mà,nhưng mà người đàn ông đứng bên cạnh ở bức tranh ấy chắc chắn là ba của anh ta còn người bên cạnh ba anh ta gốc bên phải không ai khác chính là ba của cô.

Nhưng mà sao,gia đình anh ta lại thân thiết với ba cô đến vậy,cô chưa bao giờ thấy ba mà ba cô đã mất từ rất lâu trong đám cháy ấy,cô chỉ thấy ba cô do bức hình cưới của mẹ cô để lại thôi.

Cô không hiểu tình tiết nó như thế nào,không lẽ phải lấy lòng tên Trạch Kỳ đáng ghét như thế này sao.

Cô liền xuống bếp,mà đầu bếp này ngăn cản không cho cô nấu ăn trong bếp nữa nhưng cô vẫn phải làm,trong tủ lạnh siêu to khổng lồ ấy đựng cái gì cũng có.

Cô lấy phần sườn heo,đến nổi đầu bếp há hốc mồm bởi vì sườn heo được nhập từ Mỹ về,Điền Điền nhìn phần sườn heo đúng là có mắc tiền thật nhưng mà đồ đông lạnh cô không thích cho lắm.


Cô dặn đầu bếp chuẩn bị thứ cô cần,Điền Điền ghé siêu thị gần căn biệt thự mua những món đồ cần thiết,ở siêu thị cô lựa phần thịt ba chỉ và sườn heo rồi còn thêm ít đồ ăn vặt nữa.

Sau khi thanh toán xong,cô cũng đi bộ về căn biệt thự làm đồ ăn,người đầu bếp nhìn nguyên liệu cô mua đặc biệt là thịt heo có bọc màng thực phẩm cẩn thận nhưng giá tiền thì rẻ bèo.

“Phu nhân,cô làm cái gì thế,nguyên liệu rẻ bèo mà cô dám nấu ăn sao” người đầu bếp lớn tiếngĐiền Điền cũng không quan tâm,cô vẫn chuẩn bị nguyên liệu sắp xếp bình thường,cô lục đục xung quanh mở các tủ mà không thấy cái nồi đất,cô hỏi đầu bếp cái nồi đất có không.

Ông ta không muốn cô dành vị trí trong căn bếp cho cô nấu ăn 1 lần rồi thì không có lần thứ 2 nên đã cho cô ngoài trời nấu ăn,Điền Điền không nói gì bê hết đống dụng cụ cần thiết đem ra ngoài.

Đến xế chiều thì cô mới xong được món thịt kho tàu,do là cô làm lửa than đến nổi người hầu còn hiểm lầm là cháy rồi.

xế chiều mới xong món thịt kho tàu do mất nhiều công đoạn để làm.

Cô tự hào về thành phẩm của mình,rồi bưng nồi thịt kho vào trong căn biệt thự,cùng lúc ấy Trạch Kỳ cũng vừa về tới nhìn thấy cô nhơ nhuốc lấm lem bởi vết than bếp“Cái gì đây?”“Không liên quan gì đến chú cả”Anh nhìn sang nồi thịt kho tàu của cô trên tay mà nhăn mặt “Em làm nó à,tại sao ra ngoài làm có căn bếp mà sao không làm”,Điền Điền nhìn nhà bếp xong rồi “Trời nóng,nên tôi muốn ra ngoài trời nấu ăn”.

Cô để nồi thịt kho trên bàn,Trạch Kỳ không do dự ngồi vào bàn ăn còn làm thêm chén cơm trắng ăn rất ngon lành.

Người đầu bếp nhìn ông chủ mình ăn ngon lành,ông ta sợ nguyên liệu của Điền Điền làm ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ta.

Còn Điền Điền định ngồi vào bàn ăn nhưng mà,anh ta ăn hết sạch sẽ trong cái nồi đất không chừa cô miếng nào đã vậy còn nói thêm câu.

“Lần sau em làm lạt bớt lại là được rồi”Điền Điền bực mình chưa được ăn món mình nấu “Chú,chú quá đáng rồi công tôi nấu ngoài trời mà chú ăn ngon lành,đúng là tức mình mà”.


Trạch Kỳ lấy khăn lau miệng xong vẫn điềm tĩnh nói “Em có thể kêu người làm bếp làm cho em ăn”.

“Tôi không thích,tôi thích đồ tôi tự nấu hơn”Xong cô vội lên lầu vào phòng mà tắm rửa,ở phòng tắm cô ngâm mình trong phòng tắm đồ ăn cô nấu chỉ có mẹ cô được ăn tôi còn riêng chú thì có mà mơ.

Nếu mà chú muốn ăn đồ cô nấu thì cô sẽ cho thuốc xổ để khỏi phiền phức,vừa nghĩ mà vừa cười thầm,lúc này Lục Trạch Kỳ bước vào phòng tắm Điền Điền hoảng hồn.

Cô liền tạt nước vào người anh mà hét lớn“Á,chú là đồ biến thái,chú ra khỏi đây đi”Trạch Kỳ không để ý đến cô,anh vẫn cởi áo sơ mi ra lộ ra cơ thể cường tráng Điền Điền đỏ mặt quay người đi,cô vội lấy khăn tắm ở bên cạnh bồn rồi quấn quanh người mà rời khỏi.

Nhưng bị chặn lại và bị kéo vào người Trạch Kỳ.

“Chú thả tôi ra”Trạch Kỳ không nói gì chỉ cởi bỏ thắt lưng và quần tây ở trên người,Điền Điền vùng vẫy muốn thoát ra ngoài mà bị giữ lại.

“Em cọ lưng cho tôi đi”“Chú tự mà cọ đi,tôi chả có thèm”Anh đe dọa cô nếu không cọ lưng lưng thì sẽ hành cô ở đây,Điền Điền nhớ đêm qua sợ đến phát điên cô đồng ý sẽ cọ lưng cho chú thì sẽ không làm gì cô được.

Ở trong phòng tắm,Điền Điền ngoan ngoãn ngồi cọ lưng cho chú móng tay cô khá dài nên là có thể làm vài trò độc ác rồi cô cười thầm nham hiểm và cọ mạnh vào lưng anh.


“Này,em muốn giết chết tôi hả”“Ai kêu chú muốn tôi cọ lưng chi”Trạch Kỳ quay người và nhìn trúng khe ngực của cô,đúng là mèo hoang nhỏ làm mê hoặc anh mà rồi dần dần sẽ thuộc về anh thôi.

anh liền đứng dậy rồi cho Điền Điền ngồi vào ghế con,cô ngây người.

“Này chú định làm gì?”“Đổi chỗ,tới lượt tôi cọ lưng cho em”“Không cần”Nhưng cũng quá muộn rồi,anh cởi bỏ khăn tắm quấn quanh người cô lúc nào không hay biết,trước mắt anh là tấm lưng trần trụi của Điền Điền trông trắng và rất đẹp.

Trên tay có sẵn sữa tắm liền thoa trên tấm lưng trắng nõn của cô,bàn tay của Trạch Kỳ thật lớn mà đụng vào lưng cô.

Điền Điền không dám phản kháng vẫn ngoan ngoãn,nếu mà cô động thủ thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả,cô cũng rất xấu hổ khi lần đầu tiên khi tắm cùng với người đàn ông.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi